"Ưm!" - Những tia sáng len lỏi qua rèm, chiếu vào mắt Phiên Linh. Cô hé mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, thấy chói mắt liền lật người xoay vào trong. Gương mặt xinh đẹp lại đụng phải vòm ngực cường tráng của Vương Hạo. Lần đầu tiên được ngắm hắn ngủ. Nhìn hắn thật kĩ, cô than thở: "Trời ơi! Sao có thể đẹp đến vậy? Nếu... Nếu là con gái chắc chắn sẽ rất đẹp!" Vừa nghĩ, ngón tay cô di chuyển trên mặt hắn.
Bỗng nhiên, hàng mi của hắn khẽ động, cô giật mình rụt tay lại, giả vờ ngủ. Vương Hạo mở mắt, thấy người con gái bên cạnh mà trong lòng không khỏi vui sướng. Cuối cùng cô cũng là của hắn rồi. Hắn cúi sát mặt cô, hôn lên trán cô. Mặt cô đã phớt hồng, hắn biết cô đã dậy rồi. Nếu vậy, hắn cũng muốn trêu cô một chút để xem cô ngốc này chịu được đến đâu.
Vương Hạo lại cười gian, hắn hôn lên môi cô. Tay hắn ở trong chăn khẽ động lên nụ hoa nhỏ của cô, cô liền có phản ứng, gương mặt đỏ bừng, toàn thân run lên. Chiếc lưỡi linh hoạt mò vào trong miệng cô càn quét, cô bị thiếu dưỡng khí mà đấm vào ngực hắn. Hắn làm thế này thì cho dù đang ngủ cũng phải tỉnh giấc. Hai tay hắn không để yên cho cô. Bị hắn đụng vào những nơi nhạy cảm, thân thể cô lại có phản ứng.
Buông tha cho đôi môi đỏ mọng của cô, hắn thấy gương mặt của cô đỏ bừng, thở dốc. Nơi đó của cô cũng tiết ra mật dịch, làm ướt tay của hắn.
Vương Hạo lật người, nằm phía trên cô. Cự vật căng cứng đã sẵn sàng lấp đầy huyệt nhỏ của cô. Hắn chỉ để cự vật trước nơi đó, ghé sát tai cô: "Dậy rồi thì mở mắt ra đi! Em biết mình sắp trải qua những gì đúng không?" Nghe hắn nói vậy, cô mở mắt. Thấy hắn đã ở trên người mình, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ. Hắn thở hắt, cô nhóc này thật sự muốn quyến rũ hắn sao? Gảy nhẹ hạt đậu nhỏ trên đỉnh núi tuyết.
"Á!" tiếng thét của cô là lúc hắn vừa gảy hạt đậu nhỏ và thúc vào trong. Vừa mới hôm qua thôi mà, làm sao cô chịu nổi? Mà hắn cứ vậy luân động trong cô, vùi đầu vào ngực cô mà làm loạn. Dấu vết hôm qua vẫn còn lưu lại trên người của cô, hôm nay lại xuất hiện nhưng vết mới do hắn tạo ra.
"Ưʍ... Ưʍ.... Ưʍ...." từng cú thúc của hắn đều làm cô rên lên. Cảnh hoan ái trong phòng khiến ai mà thấy cũng phải đỏ mặt. Khi cô tỉnh cũng đã là buổi chiều rồi, quay sang bên cạnh thì không thấy hắn đâu ( anh Hạo sung vler, làm chị nhà sướng đến mức ngất xỉu :V ).
Cái bụng cô đang biểu tình, từ sáng đến giờ chưa ăn gì mà bị ai đó hành cho không thể xuống giường. Cô ra khỏi giường và bước đi, nhưng đi chưa đầy ba bước đã ngã nhào.
Vương Hạo từ trong phòng tắm bước ra, người vẫn còn ướt, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ở hông. Nghe thấy tiếng cửa, cô ngước đầu lên nhìn thì thấy hắn, cái tên chết tiệt hành cô cả đêm và sáng hôm nay. Cô lườm hắn, quát lên: "TÊN CHẾT TIỆT KIA! RỐT CUỘC ANH LÀ CÁI GIỐNG GÌ MÀ CÓ THỂ SUNG ĐẾN VẬY? Hức! Tên khốn nạn! Hức! Anh làm đau em!" mắng hắn chưa đầy phút, cô tủi thân mà mếu.
Vương Hạo thở dài, đến chỗ cô, bế cô lên giường. Một lúc sau hắn quay lại, trên người vẫn chỉ có một cái khăn tắm, trên tay hắn là một cái chậu nước và một chiếc khăn vắt trên thành chậu.
Điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là tại sao không đưa cô vào trong phòng tắm mà lại đặt coi trên giường? Hắn ngồi xuống giường mà lau người cho cô. Bàn tay cầm chiếc khăn mềm thấm nước ấm di chuyển khắp người cô, cô rùng mình.
"Ở yên! Anh lau người cho, một chút nữa anh sẽ đưa em đến một nơi!"
"Em đói!"
"Được rồi! Ăn trước rồi đi!"
Cô nghe hắn nói vậy thì mỉm cười. Sau khi cô ăn xong thì cũng đã là giờ, hai người đón taxi đến đó. Cô thắc mắc, hỏi Vương Hạo thì hắn lại tỏ ra bí ẩn, nụ cười trên môi hắn càng rõ hơn. Đến một con suối nhỏ, cả hai xuống xe và đi men theo dòng chảy đó. Đi được thêm một chút thì có một cây cầu nối sang bờ bên kia. Cả hai đi lên cây cầu, do đi không vững nên Phiên Linh suýt ngã, cũng may có hắn đỡ.
Qua cầu như thể đến một thế giới khác vậy. Khung cảnh lung linh, những con đom đóm phát sáng, bay trên không. Cô không ngừng ngước mắt lên xem những con đom đóm, cơ thể vẫn tựa vào hắn.
"Nè! Tại sao anh lại biết chỗ này vậy?" cô quay sang hắn mà hỏi.
"Bí mật!" - nghe hắn nói hai từ này, cô phồng má ra vẻ 'Dỗi bây giờ!' . Hắn thấy vẻ mặt này của cô thật đáng yêu. Hắn đột nhiên dừng lại, nắm lấy vai cô làm cô cũng dừng theo. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn lại đi trước, cô khó khăn đi đằng sau.
Lần này cô thấy hắn đứng trước một thân cây. Cái cây này thật là đặc biệt, dường như sự se lạnh không ảnh hưởng gì đến nó, thân cây có những dòng chữ đang phát sáng, lá cây thì chỉ có một vài lá phát ra ánh sáng màu hồng. Hắn quay lại, bước đến chỗ cô và đỡ cô bước lên phía trước. Cô mải ngắm nhìn thì hắn lên tiếng: "Đẹp lắm đúng không? Đây là cây tình duyên, những cặp đôi ở ma giới sẽ đến đây để đặt lên nó một kí hiệu biểu tượng của tình yêu và nếu như kí hiệu đó phát sáng, cặp đôi đó sẽ bên nhau mãi mãi!"
"Ý anh là... Chúng ta cũng sẽ để một kí hiệu lên thân cây?"
"Không! Chúng ta là người hoàng tộc, phải đặt kí hiệu lên lá cây!"
Một chiếc lá từ trên cây rơi xuống đầu của cô, Vương Hạo cầm lấy chiếc lá, cắn vào ngón trỏ đến khi nó bật máu, hắn vuốt một đường lên chiếc lá. Phiên Linh thấy vậy, cũng cắn ngón tay và vuốt lên. Chiếc lá tức khắc bay lên và gắn vào cành cây. Ánh sáng của nó lập lòe, lúc sau chiếc lá đó bừng sáng hơn cả những chiếc lá khác.
Chuyện gì sẽ xảy ra với tình yêu của hai người?
________Hết chap ________