"Vương Hạo?!" cô quay ra đằng sau, thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, cô chợt cảm thấy có lỗi. Hắn không nói không rằng liền đến chỗ cô, vác cô lên vai và đi một mạch về nhà. Mặc cho cô dãy dụa, hắn vẫn đi. Giãy nhiều mệt người, váy nhiều khi còn tốc hết cả lên. Mà hắn đi về phía trước, vác cô thế này thì chẳng khác gì cô đang chổng mông về thiên hạ. Nãy giờ cô giãy đành đạch như con cá mắc cạn nên cũng mệt lử và để hắn ta vác đi.
Về đến nhà, cổng đã khóa, đèn điện trong nhà cũng tắt. Cô nghĩ hắn thả cô xuống nhưng không, hắn nhảy "phốc" một cái liền vào được trong sân. Dù gì cũng là thái tử, tuy trong hình dạng con người nhưng thân thủ của hắn vẫn rất tốt. Tiếp đến là cửa chính, lần này thì chịu rồi, hắn đành thả cô xuống mà để cô mở cửa.
Cửa được mở ra, Vương Hạo đi một mạch lên tầng. Phiên Linh khóa cửa và lên theo hắn. Vào trong phòng, cô thấy hắn đang đứng trước cửa sổ nhỏ, nhìn ra ngoài sân. Dưới ánh trăng trông hắn thập phần quyến rũ. Ngũ quan cương nghị, ánh mắt lạnh lùng được ánh trăng tôn lên thần thái của một vị vương giả không ai dám chạm tới.
"Vương Hạo?!" Phiên Linh đến gần hắn, bàn tay định chạm vào vai hắn nhưng lại không dám.
"Phiên Linh! Cả đời này có lẽ không kẻ nào có thể bắt tôi chờ đợi lâu như em, không kẻ nào tôi dành sự kiên nhẫn nhiều như em. Nhưng vẫn là em luôn đến muộn. Chẳng lẽ em không yêu tôi dù chỉ là một chút?"
Hắn đang quay lưng về phía cô, nhìn từ phía sau trông hắn thật đơn độc. Biểu cảm trên gương mặt hắn cô không thể nhìn được. Nhưng cô nghĩ, hắn đang thất vọng. Nghe thấy câu hỏi của hắn, cô ôm chầm lấy tấm lưng đó, hét to: "EM CÓ YÊU ANH MÀ!"
Vương Hạo ngạc nhiên, chân mày nhếch lên, ánh mắt lộ vẻ không tin. Hắn nới lỏng tay cô, xoay người đối mặt với cô. Tay hắn nắm vai cô, "Khẽ thôi! Người trong nhà nghe thấy bây giờ! Mà ... Em yêu ta thật sao?"
"Đừng xưng 'ta' nữa, xưng 'anh' đi!"
"Anh vui lắm đó! Linh à, cuối cùng em cũng thừa nhận là có tình cảm với anh!"
Nói rồi, Vương Hạo cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu. Lưỡi của hắn càn quét bên trong khoang miệng cô. Cô không thể thở được, đấm vào người của hắn, hắn mới thả cô ra. Mặt của cô đỏ ửng vì nụ hôn vừa rồi, hắn bế cô lên, đi tới giường và đặt nhẹ xuống.
Cô đã định thần lại và vùng dậy muốn chạy. Vương Hạo đè cô xuống, phen này cô có mọc cánh cũng không thể bay nổi. Hắn hôn cô, không phải dịu dàng mà là chiếm đoạt, hắn muốn cô.
Tay của Vương Hạo mò ra sau lưng cô, kéo khóa váy của cô xuống. Ngay sau đó, bộ váy đã không còn trên người của cô. Bây giờ Phiên Linh chỉ còn nội y ở trên người, đôi mắt của Vương Hạo không hề rời khỏi cô. Hắn lại cúi xuống hôn lên môi cô. "Cạch" - áσ ɭóŧ của cô đã bay ra góc tường. Hắn liến vành tai của cô, trườn xuống cổ, xuống đến đôi gò bồng đào. Nơi nào hắn đã qua thì nơi đó có nhiều vết tích ửng đỏ.
"Ah... Ưʍ..." cô run lên kịch liệt khi hắn ngậm lấy viên phấn hồng, lưỡi hắn đảo quanh. "A!" - cô phát hiện mình vừa mới cất tiếng rên, cảm thấy thật xấu hổ. Cô ngậm miệng lại, ngăn tiếng rên phát ra. Vương Hạo trườn lên hôn cô, đầu lưỡi mò vào khoang miệng của cô khuấy đảo. Tay hắn nắn bóp bên còn lại, thi thoảng gảy nhẹ hạt đậu nhỏ.
"Ưm!" tiếng rên của cô làm nơi đó của hắn ngày càng to hơn. Nhưng hắn vẫn cố chịu. Môi hắn trượt xuống cổ cô, xuống xương quai xanh, đến bụng. Hắn cởi nốt mảnh vải cuối cùng trên người cô. Con mắt của hắn nhìn cô thật kĩ như muốn khắc ghi thân thể này.
"Đừng! Đừng nhìn!" - cô thở gấp, bàn tay cố gắng che lại. Hắn tách chân cô ra, không gỡ tay cô ra khỏi nơi đó mà còn dùng tay của mình ấn mạnh vào ngón giữa của cô, làm ngón tay đó chọc vào cấm địa. Cô giật mình thu tay lại, hắn nhân cơ hội mà và đầu vào nơi bí mật của cô. Hôn lên cánh hoa đang e ấp, cắn nhẹ.
"Ah..." cô rên lên, nơi đó trào ra một chất dịch. Hắn nuốt hết không chừa lại một chút. Hắn lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, rồi đột nhiên ngón tay hắn tiến vào u cốc nhỏ hẹp.
"Á!" Phiên Linh nhíu mày, đây là lần đầu tiên hoa huyệt bị một vật lạ xâm chiếm, thăm dò. Vẫn không thể thích ứng được, cánh hoa không ngừng co rút như muốn đẩy vật thể đó ra. Tay hắn tà ác xâm nhập vào sâu trong hoa kính. Phiên Linh cảm thấy đau đớn, nhưng bao nhiều tiếng hét của cô đều bị hắn nuốt trọn.
Ngón cái khẽ ấn vào cửa huyệt như kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự mẫn cảm của cô. Càng nhiều mật dịch tuôn ra làm ướt một khoảng giường. Ngón tay của hắn di chuyển không ngừng dây dưa, tay kia nắn bóp đôi gò bồng đào, vân vê nụ hoa nhỏ.
Tiểu huynh đệ của hắn cũng đã không chịu nổi, nơi đó của hắn chỉ muốn được giải thoát. Vương Hạo nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người mình xuống, đôi chân thon dài của hắn gần kề hoa huyệt đang run rẩy. Hắn hôn cô, càn quét bên trong khoang miệng, hông hắn thúc nhẹ. Cự vật thâm nhập vào trong hoa huyệt, một dòng máu chảy ra, nhỏ xuống drap giường.
"A... Đau!" - Hoa huyệt nhỏ hẹp bỗng chốc được lấp đầy, cánh hoa siết chặt lấy du͙ƈ vọиɠ của hắn.
"Linh! Hãy cố chịu, một lát sẽ hết! Thả lỏng ra!" lời nói của hắn trầm ấm, có chút dịu dàng trong đó khiến cô như bị mê hoặc mà thả lỏng người ra. Tia lí trí cuối cùng khiến hắn cử động nhẹ nhàng. Nơi đó của cô thật khít, bao chặt lấy nam căn của hắn. Tia lí trí cuối cùng của hắn đã bị dập tắt, hắn bắt đầu luân động mạnh mẽ trong cô. Đôi gò bồng đào bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà phập phồng, hắn cúi xuống mà làm loạn.
"Ưʍ... A.... Ưʍ... Ưʍ... " Thân thể mềm mại gắt gao ôm lấy hắn. Miệng hắn nuốt hết những tiếng rên của cô, dưới thân không ngừng luân động tạo nên một khung cảnh ái muội. Sau một hồi trầm luân, hắn thúc mạnh vào sâu bên trong cô. Hắn rút nam căn ra và ôm cô vào lòng, nhìn người con gái xụi lơ vì chuyện vừa rồi, lòng hắn trở nên ấm áp, nở nụ cười thỏa mãn.
_______Hết chap ______
Có đứa nào n chưa? :))