Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bảo vệ của tiểu khu không nhận ra tôi nhưng Tề Sở nói chúng tôi là một nhóm cùng tới đưa hàng thì mới để chúng tôi vào.
Khi chúng tôi đến thang máy ở dưới lầu, dì kia vẫn đang đứng ở đó đợi thang máy, dì ấy nhìn tôi rồi nghi hoặc nói: "Nhìn cô có chút quen mặt."
Lúc này tôi mới nhớ ra, bà dì này là người dọn vệ sinh ở toà nhà này, lúc trước khi tôi và Lục Tư Tề tới có từng gặp qua vài lần, còn lấy ít thùng giấy đưa cho bà ấy.
Tôi vội ừ một tiếng xem như đáp lại, lúc này Mặc Dật mới chậm rãi từ phía sau theo tới đây.
Y vừa đến thang máy cũng vừa vặn xuống tới, dì kia cảm thấy kỳ quái thốt lên: "Sao lâu như vậy mới đến." (Ở đây là nói thang máy nhé.)
"Khụ!" Tề Sở thấp giọng khụ một tiếng, liếc nhìn Mặc Dật, rồi anh ta vùi đầu vào hộp các tông đông lạnh kia.
Đến tầng , bà dì ấn chuông cửa giúp chúng tôi, sau đó xoay người liền rời đi.
Bà dì nói còn có việc phải làm, tiền chúng tôi cũng nhận rồi nên cứ đưa vào đó là được.
Sau khi tiếng chuông cửa vang lên vẫn không thấy có người ra mở cửa.
Tôi lại ấn một lần nữa, Tề Sở cảm thấy quái lạ nhìn tôi nói: "Cô có chìa khoá không vậy? Hay là trực tiếp mở cửa vào đi, dù sao cũng là nhà riêng của cô mà."
Nhưng sau khi nói xong, anh ta lập tức rùng mình một cái, lại kỳ quái mà nói: "Hành lang này sao mà u ám thế, theo lý thì tôi không bị âm khí dính vào người mà."
Nhưng anh ta cũng được coi là một người thông minh, nhìn thấy gương mặt lạnh của Mặt Dật nên liền không nói nữa.
Tôi chỉ đành ấn thêm lần nữa, chờ sau khi tôi ấn qua ba lần, thì cánh cửa đột nhiên tự mở ra.
Bên trong không có bật đèn, dù gì tôi cũng từng là chủ của căn nhà này nên tôi liền xung phong lấy điện thoại ra bật đèn lên, đi vào muốn bật đèn trong phòng thì nghe thấy một tiếng rầm lớn, cánh cửa phía sau đã bất chợt đóng sầm lại, suýt nữa còn kẹp trúng chân tôi.
Tôi cuống quýt xoay người lại vặn nắm tay cửa nhưng không có vặn được.
Mặc Dật cùng Tề Sở vẫn đứng ở ngoài cửa nhìn, chắc hẳn là Mặc Dật cũng không nghĩ tới cửa vừa mở lại đóng ngay thế này hoặc y cho rằng một cánh cửa này không thể ngăn được y, nhưng mà tôi thật sự bị nhốt rồi.
Có điều, tôi nghĩ tới có Mặc Dật ở ngoài nên cũng không có hoảng loạn lắm, lấy bản lĩnh của y mà nói thì một bức tường cũng không là gì, vì quỷ không phải đều đi xuyên tường à, y lại là một con quỷ rất lợi hại nữa nha, nên sẽ vào đây được ấy nhở.
Thế là tôi cầm di động rọi về phía trước, vừa duỗi tay muốn ấn vào công tắc đèn nhưng vừa duỗi ra đã chạm ngay vào một bàn tay lạnh băng.
Tôi đang muốn rụt tay về thì bị giữ lại, tôi bị bàn tay lạnh băng kia đè lên vừa đúng chạm vào công tắc.
"Vân Thanh, em về rồi." Đèn ở lối vào theo đó cũng được bật sáng lên.
Và Lục Tư Tề đang đứng ở trước mặt tôi, còn dùng hai tay nắm lấy tay tôi, hướng tôi cười trầm nói: "Sao về muộn vậy em?"
Nói rồi anh ta lấy đôi dép lê từ tủ giày ra cho tôi, nó là đồ trước kia do tôi chọn, cũng là một cặp với đôi ở trên chân Lục Tư Tề.
"Đổi giày đi chứ?" Lục Tư Tề vẫn nắm tay tôi như cũ, vừa đem dép lê đặt ở dưới chân tôi, rồi chỉ chỉ giày tôi đang mang, nó: "Cần anh giúp không?"
Tôi vội vàng lắc đầu, nhìn lại cánh cửa đã đóng chặt, Mặc Dật không có đi vào nên tôi đành từ từ đổi giày.
Thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lục Tư Tề ở trước mặt, anh ta vẫn giống như lần đầu chúng tôi gặp gỡ, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng kẻ ca rô, vẫn nhã nhặn cười với tôi.
Thấy Mặc Dật không vào được còn anh ta cũng không có làm khó dễ tôi cho nên tôi đành đi bước nào tính bước đó vậy.
Mà chẳng lẽ anh ta thật sự đang dùng những nội tạng đó sao?
Vậy thì, ai mới là người giết những người kia?
"Ăn cơm chưa?" Lục Tư Tề kéo tôi vào bên trong.
Tay của anh ta lạnh giống như vừa lấy ra khỏi tủ đông vậy, cái này khiến tôi nhớ tới thi thể của La Hạnh Hoa cùng hai đứa nhỏ.
Trên bàn trong phòng ăn đã bày đầy đồ ăn, có điều bốn món đềub là món mặn (thịt).
Lục Tư Tề kéo tôi ngồi xuống, lấy bát cho tôi, nói: "Em nếm thử đi, này là tim heo xào lăn, này là hoa eo(), có thích không?"
() Món này mình không biết là món gì luôn, tra cũng không ra, nhưng tra một trong hai chữ có một chữ liên quan tới thận.
Chắc là món gì làm từ thận ấy.
Ai biết để lại dưới bình luận giúp mình.
Hai món còn lại là phổi chiên, cùng ruột béo.
Mà gần đây tôi thấy nhiều xác chết không có những thứ đó, giờ nhìn đến mấy món ăn này thì dạ dày liền cuồn cuộn.
Anh ta gắp từng món vào bát cho tôi, còn nhẹ giọng nói: "Ăn nhiều một chút."
Tôi chỉ lẳng lặng nhìn lại anh ta, vừa nghe ngóng bên ngoài, vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, Mặc Dật cùng Tề Sở không có phá cửa xông vào.
Tôi liền lấy một nén hương từ trong ba lô ra đốt và cắm lên bát của Lục Tư Tề, rồi nhìn anh ta nói: "Anh không phải là Lục Tư Tề? Anh là ai?"
Lục Tư Tề đã hẹn với tôi tới Tết Trung Nguyên() tại Miêu trại, hơn nữa chúng tôi đều biết về cái chết của anh ta, mà một điểm quan trọng ở đây là, Lục Tư Tề sẽ không nấu cơm.
() Tết Trung Nguyên của người Hán trùng với ngày Rằm tháng (/) Xá tội vong nhân của phong tục Á Đông.
Theo tín ngưỡng dân gian, là ngày mở cửa ngục, ân xá cho vong nhân nên có lễ cúng cô hồn (vào buổi chiều) cho các vong linh không nơi nương tựa, không có thân nhân trên Dương thế để thờ cúng, và là ngày mọi tù nhân ở địa ngục có cơ hội được xá tội, được thoát sanh về cảnh giới an lành.
Trùng với lễ Vu Lan ở Việt Nam nhé.
Lục Tư Tề giả liền cười hắc hắc, anh ta nhìn hương đang cháy, không hề chớp động mí mắt dù là một cái mà nhìn tôi trầm giọng nói: "Tôi không phải quỷ, cũng không phải người, tôi cũng không biết mình là thứ gì."
Hương cháy xong rồi tự tắt đi, tàn hương ở dưới cũng trở nên ẩm ướt.
Tôi cúi đầu nhìn dĩa đồ xào trên bàn, sau đó dùng đũa đảo đảo hai lần, rồi gấp lên một miếng tim heo soi dưới ánh đèn, miếng tim heo thái rất mỏng, kỹ thuật dùng dao thái món hoa eo cũng rất tốt.
Tôi nhìn Lục Tư Tề giả nói: "Kỹ thuật thái đồ ăn không tệ, bọn người Tề Cường đều là anh giết?"
"Đúng." Lục Tư Tề giả không có vẻ gì là ngạc nhiên, hướng tôi nói: "Cô rất thông minh."
Tôi nhìn di động, nó không có tín hiệu, tôi vào đây đã hơn mười phút rồi mà bên ngoài cửa vẫn không có chút động tĩnh nào.
"Không ăn thật à?" Lục Tư Tề giả lại gẩy đẩy mâm đồ ăn một cái, hướng tôi trầm giọng nói: "Tôi đã bận rộn làm một ngày đấy."
"Anh muốn làm gì?" Tôi hít sâu một hơi, duỗi tay vào ba lô cầm lên thanh gậy gỗ.
Đó là thanh gỗ mà Thanh Hà để lại cho tôi để chế hương, tôi không có phát hiện ra lợi ích của đồ vật này nằm ở đâu nhưng vẫn cảm giác nó là một thứ rất quan trọng nên vẫn luôn đặt ở trong ba lô.
Ngoại trừ hương ra, thứ duy nhất trong ba lô có thể dùng làm vũ khí chỉ có cái này thôi.
Hương mà tôi vừa đốt là mê hồn hương, nhưng không hề có tác dụng với Lục Tư Tề giả này, rõ ràng hương đối với anh ta là vô dụng.
Lục Tư Tề giả hướng tôi quắt tay, lại trầm giọng nói: "Cho cô xem thứ này này."
Nói xong, anh ta mặc kệ tôi có đồng ý hay không thì đã xoay người vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra rồi hướng tôi, nói: "Cô đừng nghĩ nữa, hai người bên ngoài kia không vào đây được đâu.
Cô nghĩ phòng này mua trước khi kết hôn à, không đâu, thật ra Lục Tư Tề đã sớm sắp xếp từ trước rồi, chỉ chờ cô đồng ý kết hôn thì liền mua thôi."
Cho nên nói căn phòng này không phải một căn phòng bình thường ư?
Nhưng mà sau khi Lục Tư Tề hiến tế tôi cho Mặc Dật thì sau đó tôi có trở lại đây cùng anh ta mà, lúc ấy Mặc Dật cũng vào được đó? Vậy sao giờ lại không vào được nữa?
Trong lòng tôi vô cùng khó hiểu, bên kia, Lục Tư Tề giả thấy tôi không đi qua nên sắc mặt liền không tốt, theo đó là tất cả ánh đèn bắt đầu nhấp nháy, gió lạnh cũng nổi lên từng trận.
Dù sao tôi cũng có thai quỷ bảo hộ mạng, có chết cũng phải chết minh bạch chứ, thế là tôi liền nắm chặt gậy gỗ bước qua đó.
Chỉ là khi nhìn thấy đồ vật trong tủ lạnh kia, trong tích tắc đó tôi cảm giác được tim mình như ngừng đập.
Editor: Alissa.