Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời nói của Mặc Dật không hề có ý che giấu đi sự ghen tuông, tôi quay đầu nhìn y, đang muốn giải thích lại thấy Tề Sở đã lên lại xe, hướng tôi nói: "Tới rồi."
Nhanh như vậy à?
Tôi đang khó hiểu thì Tề Sở đã lấy một hộp đông lạnh đã chuẩn bị trước đó ra rồi liền xuống xe.
Mặc Dật dường như vẫn còn tức giận, lạnh lùng nhìn Tề Sở.
Kết quả sau khi đợi lại thấy một bà dì tới, bà ấy nói với Tề Sở: "Hàng gửi tới toà nhà số phòng , đúng không? Tôi tới nhận giúp cậu ấy."
"Nó có hơi nặng hay để chúng cháu mang lên giúp dì nhé?" Tề Sở lập tức nháy mắt ra hiệu với chúng tôi, rồi đi theo bà dì tiến lên phía trước.
Trò chơi này có hơi sâu rồi đấy, cũng không biết rốt cuộc là ai muốn dẫn tôi quay trở lại đây.
Sau khi Tề Sở tiến vào tiểu khu thì tôi cũng chuẩn bị xuống xe, nhìn sang lại thấy Mặc Dật không có ý muốn động đậy, y chỉ quay đầu nhìn tôi, cong lên khoé miệng, muốn cười nhưng không cười.
Mắt thấy Tề Sở cùng bà dì kia đã đi mất không thấy bóng dáng đâu nên tôi vội nói: "Trước khi kết hôn Lục Tư Tề đối với em thực sự rất tốt."
Hiện tại nghĩ lại thì kể từ khi quen nhau từ cuộc giới thiệu, anh ta đối với tôi thật sự không hề tệ, dịu dàng lịch thiệp, ngoan ngoãn phục tùng, chuyện bạn trai nên làm anh ta đều làm hết.
"Bà ngoại bảo em kết hôn trước năm bổn mạng()..." Việc này đến Tề Sở cũng biết, tôi liếc mắt nhìn cửa tiểu khu, sau đó vội duỗi tay nắm lấy tay Mặc dật, nói: "Em cũng tới tuổi phải kết hôn rồi, không muốn bà ngoại nhọc lòng về chuyện này, mà nói ra thì về mọi mặt của Lục Tư Tề đều thích hợp để kết hôn.
Đoạn thời gian đó Lục Tư Tề cũng gấp gáp rồi thì liền đi nhận giấy kết hôn.
Lần đầu tiên của em, anh biết mà..."
() Năm tuổi, năm hạn: Năm gặp xui xẻo, tai ương.
Có lẽ vì nói có chút gấp, nên tôi không lựa lời mà nói, sau khi nói ra mặt tôi liền đỏ lên, chỉ có thể vội vàng nói tiếp: "Cho nên em với Lục Tư Tề ngoại trừ ăn cơm đi xem phim ngoài ra không làm gì khác.
Được chưa?"
Cô ăn dấm chua() này mà có chút không thể hiểu được nha!
()Dấm chua: Sự ghen tuông.
Lúc này, Mặc Dật mới chịu quay đầu nhìn tôi sau đó chậm rì rì xuống xe, tôi liền lôi kéo y đuổi theo Tề Sở.
Lại không ngờ tới lại bị y kéo trở lại, y còn dùng một tay ấn tôi lên trên cửa xe rồi cúi đầu nói: "Em nói đó là phòng tân hôn của hai người? Lục Tư Tề thích hợp để kết hôn, cho nên anh ta vẫn là lựa chọn lý tưởng mà em muốn có cho một cuộc hôn nhân ổn định?"
Đó là tôi giải thích một chút mà, phòng tân hôn kia chẳng qua là thu dọn ít đồ vật vào, còn tôi với Lục Tư Tề sau khi nhận giấy kết hôn xong đã về vùng quê ở ngoại thành, tiếp theo xảy ra chuyện, ở đây phòng tân hôn chỉ là cách nói thôi, có được không vậy.
Sở dĩ tôi kết hôn với Lục Tư Tề nhanh thế là bởi vì anh ta phất nhanh, người bên người ai cũng đều khuyên tôi, người mà phất nhanh còn cầu hôn mình chắc chắn là người đáng tin cậy, tôi cũng sợ bỏ lỡ rồi khó tìm một người như thế nữa!
"Anh không muốn vào." Mặc Dật từ từ lại gần, nhìn chằm chằm vào tôi mà trầm giọng nói: "Phòng đó chắc là em cũng gã bố trí nhỉ? Nơi hai người muốn sống cùng nhau?"
Tôi muốn gật đầu nhưng đột nhiên phát hiện cái này đối với Mặc Dật có lẽ thật sự không thể này tiếp thu được.
Rồi tôi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của y, chỉ thấy trong đôi mắt đen kia có chút u ám còn mang theo sự mất mát.
Trong lòng tôi đột nhiên nhói đau, tôi liền hôn lên mặt y một cái: "Tình huống lúc đó khác cơ và em cũng chưa gặp anh.
Chỉ là chắp vá mà sống cùng, sau khi đụng phải anh..."
"Hả?" Mặc Dật cúi người gần lại, cọ cọ lên má tôi: "Đụng phải anh như thế nào?"
Ai đó làm ơn bóp cổ tôi đi!
Tôi nhìn thấy Mặc Dật đang từ từ nhếch khoé môi, y biết rất rõ mỗi một bộ phận trên cơ thể tôi nên sau khi cọ mặt, y lại nhẹ nhàng dùng môi mút lấy vành tai tôi một cái và dùng giọng khàn khàn mang theo dụ hoặc nói: "Đụng tới anh, lúc sau..."
Dường như có thứ gì đó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của tôi, dưới ánh đèn mờ tối, trong mắt Mặc Dật phản chiếu lại hình ảnh của tôi, như thể tôi bị thu vào trong mắt y vậy.
Tôi há miệng thở hổn hển, thở phì phò, tiếp lời của y: "Đụng tới anh, lúc sau liền không nghĩ..."
"Hai người nhanh lên chút đi! Dì ấy sắp vào thang máy rồi!" Tề Sở đột nhiên thò đầu ra khỏi cổng tiểu khu nhìn lại đây.
Đến lúc anh ta nhìn thấy bộ dạng của tôi với Mặc Dật mới mở to hai mắt, rồi đột nhiên than thở mà nói: "Tôi...!tôi cho rằng, bây giờ hai người nên quan tâm chuyện này hơn, sẽ không...!sẽ không..."
Tôi thấy mặt anh ta rất nhanh đã đỏ lên cho nên tôi liền cuống quýt đẩy Mặc Dật ra rồi vội chạy đi qua.
Editor: Alissa.