Âm Hoàng

quyển 1 chương 5-1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Đa Mộng

Beta: Trangki

Ngoài cửa sổ nhẹ nhàng vang lên tiếng chim hót thật êm tai, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Làn gió sớm mang theo chút cảm giác lạnh lay động mặt hồ trong suốt như những mảnh ngọc lưu ly vỡ, kích nổi tầng tầng gợn sóng.

Bạch Thiên Nghiêm nhíu nhíu mày, cảm thấy hơi lạnh, y từ từ mở mắt, theo bản năng dịch người tới nguồn nhiệt ấm áp, ngón tay lại đụng tới một vật thể ấm áp mềm dẻo mà xúc cảm rất tuyệt nào đó.

Là gì nhỉ? Còn rất dễ ngửi ……

Y bị huyết áp thấp nên chỉ mơ hồ nghĩ, khuynh hướng cảm xúc phảng phất như có thể hấp thụ lòng bàn tay kia khiến y nhịn không được lại sờ soạng mấy bận……

Mịn thật, tựa hồ có chút không thích hợp?

Mở mắt, một dung nhan hoàn mỹ như khắc từ băng ngay ở bên gối y, khoảng cách gần gũi có thể thấy bóng lông mi dừng ở trên gương mặt nhỏ bé, giống như bức tranh tinh tế nhất, làn da hơi trong suốt hiện ra mỹ cảm mông lung.

Mà tất cả những cái này lại trong khoảnh khắc khi đôi mắt băng lãnh kia đột nhiên mở ra, liền đông lại.

“Phịch!” Bạch Thiên Nghiêm cả kinh, phản xạ tính lui ra sau, kết quả trọng tâm cả người không ổn rớt xuống giường.

“……” Lăng Nhất Quyền biếng nhác ngồi dậy, hất hất mái tóc màu trắng hơi dài, thản nhiên nhìn y một cái mới đứng dậy, theo động tác rời giường của cậu, chiếc chăn tơ tằm tuyết trắng chậm rãi trượt xuống dưới eo. Vòng eo căng chặt hữu lực kia của Lăng Nhất Quyền triển lộ bên ngoài, khiến cậu thoạt nhìn giống một loài ma quỷ nguy hiểm lại cấm dục.

Không tính để ý tới Bạch Thiên Nghiêm đang cứng ngắc đến động cũng không dám động, cậu dứt khoát đứng dậy đi vào phòng tắm, tựa như báo tuyết đang hành tẩu trên mặt băng. (đệt, mún mệt vs ba =..=)

Người này mặc áo ngủ vào sẽ chết sao?!

Bạch Thiên Nghiêm ngốc ngốc nhìn thật lâu, thẳng đến khi đối phương đóng cánh cửa thủy tinh của phòng tắm lại mới có phản ứng, y lập tức chật vật rời khỏi phòng đối phương.

Sau khi cả hai cùng lúc tắm rửa xong, Bạch Thiên Nghiêm một bên lau tóc, một bên hỏi Lăng Nhất Quyền vừa đi xuống lâu trêu đùa tiểu hồ ly: “Bữa sáng chúng ta đến công ty ăn à?”

“Ăn ở nhà.”

“Được, muốn ăn cái gì?”

“Có trứng gà.”

Bạch Thiên Nghiêm có chút buồn cười.

Đứa trẻ ngày xưa tuy đã biến thành thanh niên lạnh lùng mà tuấn mỹ như vậy, nhưng như trước vẫn còn chỗ nào đó đáng yêu.Chỉ là trong giọng nói của y vẫn như trước trầm ổn hỏi: “Mì trứng được không?”

◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇

Trong khu vực quay ngoại cảnh chuyên dụng của Hồng vũ, dù đứng dưới ánh mặt trời giữa trưa nhưng nhân viên đoàn phim vẫn như cũ làm việc rất chuyên nghiệp.Nhất là một nhóm diễn viên thân mặc áo giáp cổ trang, dưới tình huống đầu đầy mồ hôi cũng cẩn thận tỉ mỉ diễn xuất, biểu tình rất nhỏ trên mặt được ánh mặt trời chói chang phản quang càng có vẻ sinh động.

Trong đó, một diễn viên vào vai quan binh bị thương lăn xuống sườn núi, ở phía sau, ngoài vài quan binh đỏ mắt đuổi giết, còn có hai camera di động quay từ trên không trung, phía trên phủ một tấm vải nhẹ nhàng lay động trong gió.

Trống trận vang lên, một vị tướng soái bạch y vô cùng tuấn mỹ bay xuống, trường mâu trong tay lướt qua, mấy địch nhân đồng loạt bị ném đi, liên tiếp những động tác tuyệt đẹp mà hữu lực khiến người ta hoàn toàn không phát hiện ra dây cáp trên lưng hắn. Ngay sau đó, động tác hắn lưu loát sải bước lên một chiến mã, phảng phất như một chiến tướng trời sinh trên chiến trường không ai địch nổi, ánh mắt bình tĩnh mà băng lãnh quét ra xung quanh khiến quân địch không dám nhúc nhích.

“Cạch!”

Đạo diễn vừa lòng kêu dừng, tiếp nhận sự hầu hạ ân cần của các nhân viên công tác dưới mặt đất, tranh thủ thời gian chuẩn bị quay màn kế tiếp.

Bạch Thiên Nghiêm luôn đứng bên cạnh, mắt nhìn đăm đăm, cơ hồ như muốn nhập vai, dưới khuôn mặt bình tĩnh là một linh hồn khát vọng diễn xuất đang cháy bỏng.

Vào vai tướng soái bạch y là tân sinh đại ảnh đế đang nổi _ Bách Xuyên (có tên cơ đấy, mai mốt chắc đc Dược tỷ cho lên sàn rồi, hảo chờ mong nga chảy ròng nc miếng), vô luận là diễn xuất kỹ càng hay là thái độ chuyên nghiệp, cho tới nay đều là mục tiêu để Bạch Thiên Nghiêm học tập. Nay thật vất vả nhìn tới người thật, làm sao có thể bình tĩnh? Người đàn ông cơ hồ không muốn để ý đến cấp bậc lễ nghĩa muốn cùng hắn lãnh giáo một phen, y nghĩ có thể sẽ có đột phá mới nào đó về mặt diễn xuất.

“Này, anh là ai? Không phải người đoàn phim đi?” Lúc này, một người mặc đồng phục nhân viên đi tới, thái độ không thế gọi là tốt khẽ quát, “Người không liên can không được đứng xem, không hiểu sao? Tránh ra, tránh ra!”

“……” Bạch Thiên Nghiêm cứng đờ, hiện thực đột ngột quay về, giống như một cây sắt nhọn đâm nát ảo tưởng của y.

Y nhìn nhìn đoàn phim bận rộn, lại nhìn nhìn tay mình đang cầm tài liệu, đột nhiên tinh tường ý thức được _ tựa hồ mình cùng bọn họ đã trở thành người của hai thế giới.

“Xin lỗi.” Trầm giọng nói câu xin lỗi, đôi mắt hơi rũ của Bạch Thiên Nghiêm ảm đạm như mực. Không có tiếp tục dừng lại, y cầm trong tay tài liệu đã ký xoay người liền rời khỏi đoàn phim này.

Người đàn ông ý thức được, sở dĩ y có thể xuất hiện ở trong này, cũng không phải bởi vì y là một diễn viên, mà là y có mấy phần giấy tờ cần người phụ trách nào đó trong đoàn phim ký tên mà thôi.

Đồng thời y lại ý thức được, phần công tác hiện tại này của mình không biết là cố ý hay là trùng hợp, khiến y có thể càng có nhiều cơ hội tới gần sự nghiệp mình yêu thích, lại vĩnh viễn cũng chạm không tới.

Lúc này, rời khỏi trường quay vừa rồi ước chừng ba trăm mét, bên dưới khu lầu được dàn dựng theo phong cách cổ trang, một đôi tuấn nam mỹ nữ đang khe khẽ nói chuyện với nhau.

Saisite, vị này là nam người mẫu đứng đầu quốc tế mới mười chín tuổi, vì bản thân cậu có được mỹ mạo hơn người nên vốn cực kỳ kén chọn, nhưng giờ này khắc này lại không tính cự tuyệt thiếu nữ dung mạo xinh đẹp trước mắt tự động đưa lên cửa đây.

Nguyên nhân sao? Dĩ nhiên là vì người đàn ông không thức thời nào đó khiến tâm tình cậu thật sự có chút không xong, nếu lại không tìm chút việc vui để thay đổi tâm tình, không khỏi cũng quá thật có lỗi với bản thân rồi.

Huống chi đối phương còn là đứa con gái độc, bảo bối của một vị cổ đông ở Hồng Vũ, tuy không nóng bỏng bằng thiếu nữ Âu Mĩ, nhưng ít ra cũng sạch sẽ hơn nhiều, thoạt nhìn cũng rất ngon miệng.

“Thật sự có thể sao? Buổi tối có thể đến biệt thự của tôi tham gia party tư nhân? Tôi có chút không thể tin được……” Thiếu nữ cho rằng sẽ bị cự tuyệt, trên khuôn mặt trắng nõn nổi lên một mảnh hồng nhuận động lòng người, kích động đễn nỗi giọng nói cũng hơi thay đổi.Kỳ thật mấy ngày trước, cô có hai chị em điều kiện so với mình còn hoàn hảo hơn cũng từng hẹn đối phương, nhưng đều bị cự tuyệt, cho nên đối với thành công của mình cô khá là ngoài ý muốn và ngượng ngùng.

“Đương nhiên, đây là vinh hạnh của tôi, bất quá, cha mẹ cô cũng ở đó sao?”

“Không không, bọn họ đều không ở nhà, ba mẹ tôi đều đi công tác nước ngoài rồi.Trong biệt thự chỉ có tôi cùng một vài người bạn.”

“Rất tốt, xem ra thật đáng chờ mong……” Một tay chống cái giá đỡ khung kiến trúc, vây thiếu nữ ở trong lòng mình. Saisite đang muốn trêu đùa thiếu nữ, đỉnh đầu lại truyền đến tiếng nứt lạch cạch, ngay sau đó giàn giáo gãy cùng một số vật liệu thép nghiêng xuống, giống như những nanh vuốt dữ tợn mang theo bóng đen tận thế thẳng tắp ập xuống bọn họ.

“Cẩn thận!” Saisite sắc mặt thảm biến mạnh mẽ che chắn thiếu nữ lôi cô ra bên ngoài!

Đây là bản năng bảo vệ kẻ yếu trong lúc nguy cấp của đàn ông.

Theo số vật liệu xây dựng ầm ầm rơi xuống đất, một đống bụi bậm bay lên mù mịt, thiếu nữ từ từ nhắm đôi mắt run rẩy, cảm thấy mắt cá chân một trận đau đớn thấu tim, đau đến nỗi khóc thành tiếng tại chỗ.

“Ô……” Lúc này, Saisite đang bảo vệ cô phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ đến cực điểm, thân thể nóng ướt mềm mềm trượt sang một bên. Thiếu nữ nghe thấy đầu tiên là run lên, sau đó mùi máu tươi nồng đậm khiến cô căn bản không dám mở mắt ra.

Cô sợ máu, rất là sợ……

“Gọi xe cứu thương……” Lúc này, tiếng nói suy yếu của Saisite lại truyền đến, hô hấp khàn khàn mà hỗn loạn.

“Xe cứu…… cứu hộ……?” Nhưng thiếu nữ bị dọa choáng váng chỉ biết ngốc ngốc lặp lại, ánh mắt vẫn như trước không dám mở ra.

“Di động…… gọi ……” tiếng Saisite càng ngày càng suy yếu.

“……” Thiếu nữ run lên, theo bản năng sờ sờ trên người mình, qua hơn nửa ngày, mới hề hề khóc nói: “Tôi …… Tôi không mang…… có thể là đặt ở trên xe …… Cũng có thể ở trong văn phòng, tôi…… tôi phải tìm xem…… (=..= chết tới nơi mà gặp con này thì hết hi vọng) ( đùa công nhận, sắp chết mà gặp con này chắc chết thật chứ ko đùa:v”

“……” Saisite ở bên cạnh không còn biết nói gì, tựa hồ là đang nghẹn. Một lát sau, mới cắn răng nói: “Gọi người xung quanh —-”

“A, đúng rồi, gọi người!” Hạ đạt chỉ thị cuối cùng khiến thiếu nữ từng bước khôi phục ý thức, nhưng mới vừa mở mắt muốn đứng lên, cả người cô lại bị dọa ngốc.

Chỉ thấy Saisite vừa rồi còn hoàn hảo tốt đẹp, giờ phút này giống như huyết nhân thê thảm té trên mặt đất. Trên trán, sau lưng, còn có trên cánh tay cậu đều có những vết thương lớn nhỏ. Nhất là cánh tay trái bị vật bén nhọn cắt ra một đạo vết thương sâu đến nỗi có thể thấy cả xương.

“Sao …… còn chưa đi……” Thấy thiếu nữ chỉ sững sờ nhìn cậu, Saisite bị thương nhất thời đầu óc cũng mộng mị.

Thiếu nữ dại ra nhìn cậu, toàn thân run giống như lá khô trong gió, tuy không bị thương gì, nhưng sắc mặt so với Saisite còn trắng bệch hơn, mất nửa ngày mới nơm nớp lo sợ nói: “Tôi…… Tôi thấy máu, chân…… chân mềm…… (=..= ko chết cũng bị nó làm nghẹn chết)”

“……” Saisite tuyệt vọng, phát giác chỉ có thể tự cứu lấy mình, cậu quay đầu nhìn về phía cánh tay gần như không thể động của mình. Máu chảy rất nhanh, từng dòng từng dòng tuôn ra bên ngoài. Hít sâu vào một hơi, cậu run rẩy vươn bàn tay vô lực tháo xuống khăn trùm đầu của mình, phía trên cũng dính đầy máu và cát bụi.

Rồi sau đó hầu như hư thoát, cậu cố gắng nâng cánh tay mình lên, dùng răng hỗ trợ miễn cưỡng lấy khăn trùm đầu bọc lại miệng vết thương.

Tốc độ xuất huyết ở nơi này nhanh nhất, có thể đã tổn thương đến động mạch. Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, cậu còn có thể rõ ràng cảm giác được nhịp đập của mình, tựa như tiếng tim đập đang lan tràn toàn thân.

Nhưng đợi đến khi Saisite buộc xong cánh tay muốn đứng lên, lại phát hiện bản thân hầu như đã không còn khí lực, đầu choáng mắt hoa khiến cậu muốn hôn mê.

Cậu sẽ chết sao?

Saisite đột nhiên ý thức được một sự thật đáng sợ……

Cậu lại nhìn thoáng qua thiếu nữ có vẻ càng ngày càng sợ hãi, dường như ngay cả cô gái này cũng phát hiện cậu sắp không cầm cự được nữa, nhưng cô cư nhiên vì sợ máu mà không thể giúp cậu kêu cứu……

Đúng lúc này, một tiếng bước chân cấp tốc từ xa tới gần, Saisite sửng sốt, cố hết sức nhìn về phía đối phương.

Cư nhiên là lão già người Trung Quốc có mâu thuẫn với cậu kia……

“Cậu vẫn còn cầm cự được chứ?” hiển nhiên Bạch Thiên Nghiêm cũng bị tình huống sụp đổ trước mắt làm sợ tới mức choáng váng, nhất là Saisite như huyết nhân té trên mặt đất càng thê thảm khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.

“Gọi chưa?”Y một bên nhanh chóng xem xét miệng vết thương của Saisite, một bên hỏi thiếu nữ bên cạnh.

“Không…… Di động…… Không đem……”

Bạch Thiên Nghiêm liếc mắt nhìn thiếu nữ, nháy mắt liền nhìn ra cô “Không ở trạng thái”, trực tiếp không nhìn cô nữa, một bên giúp Saisite tháo băng, một bên kẹp di động lên bả vai gọi trung tâm cứu hộ xin giúp đỡ: “…… Đúng, toàn thân mất rất nhiều máu, động mạch bị vỡ, tình huống rất nguy cấp, địa điểm là……”

Sau khi nhanh chóng báo cáo tình trạng vết thương và địa điểm gặp chuyện không may, Bạch Thiên Nghiêm ngắt điện thoại, lại một lần nữa giúp Saisite băng bó vết thương. Chỉ là lần này y cột khăn ở phía trên miệng vết thương của Saisite, đồng thời trầm giọng giải thích: ” Khi động mạch xuất huyết hẳn là nên buộc chặt phía trên miệng vết thương, như vậy mới có thể cầm máu.”

Ngay lúc nãy, từ tình trạng chảy máu của Saisite, y đã đoán ra mức độ tổn thương của đối phương.

Bình thường mà nói, nếu vết thương xuất huyết động mạch, tình trạng máu chảy là từng đợt dũng mãnh tiến ra theo cùng tần suất tim đập. Mà tĩnh mạch xuất huyết lại không hề phập phồng, vẫn im lặng chảy.

Hai loại vết thương với tình trạng chảy máu khác nhau, vị trí băng bó cũng khác nhau, động mạch thì băng bó ở phía trên miệng vết thương, mà tĩnh mạch thì băng bó ở phía dưới miệng vết thương, nếu tính sai chỉ khiến vết thương nặng thêm.

Sau đó, Bạch Thiên Nghiêm lại cởi áo khoác của mình, chặt chẽ che miệng vết thương của cậu.

“Tôi sẽ…… chết sao……” Nằm thẳng trên mặt đất, Saisite gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Thiên Nghiêm, có chút khàn khàn hỏi.

Trong tầm mắt dần dần mơ hồ của cậu, duy nhất có thể thấy rõ, chính là người đàn ông đang canh giữ bên cạnh cậu đây.

Mặt trời ban trưa nhuộm mỗi một cọng lông của người này thành một màu cam ấm áp đẹp mắt. Biểu tình trên mặt y bởi vì lo lắng mà ngưng trọng, đồng tử rất sâu, lúc nhìn về phía cậu ánh mắt chuyên chú khiến người khác an tâm kỳ lạ.

“Không có việc gì, đừng ngủ, xe cứu thương rất nhanh sẽ đến.” giọng nói trả lời cậu rất trầm ổn khiến cậu thật an tâm, đồng thời, lại khiến lòng cậu dâng lên một trận khó chịu kỳ lạ.

Dù sao cũng mới chỉ là đứa trẻ mười chín tuổi, lại được dựa vào trưởng bối nên những ủy khuất vừa rồi liền dũng mãnh tiến ra.

“Lạnh quá ……” Cúi đầu nỉ non một câu, Saisite vô thức tựa đầu vào đùi Bạch Thiên Nghiêm, trên khuôn mặt tái nhợt đã chảy ra mồ hôi lạnh, hô hấp rất dồn dập.

“Ráng nhịn.” Cầm một tay còn lại của cậu, Bạch Thiên Nghiêm thấp giọng an ủi. Trong lòng lại có chút lo lắng, đổ máu nhiều quá, nếu xe cứu thương không thể chạy tới đúng lúc, một khi tạo thành chứng sốc mất máu, tình huống sẽ trở nên cực kỳ không tốt.

Lúc này, Bạch Thiên Nghiêm nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, quay lại nhìn. Lăng Nhất Quyền một thân bạch y đã đi tới, cũng không nhanh không chậm gọi điện thoại: “Bác sĩ Lý à? Lập tức đến cổ lâu bên này (= tòa nhà phong cách cổ), có người bị thương, mất máu rất nhiều. Ân, cần một ít vải sạch và nước muối sinh lý khử trùng miệng vết thương.”

Ngắt điện thoại, Lăng Nhất Quyền đi tới bên cạnh hai người, lẳng lặng nhìn lướt qua Saisite rồi nói: “Vai của cậu ấy cũng đang chảy máu, dùng ngón cái sờ tới động mạch ở xương quai xanh cậu ấy, sau đó ấn xuống phía dưới ra phía sau đến trên xương sườn, như vậy có thể cầm cự thêm chút thời gian.”

“Được.” Bạch Thiên Nghiêm lên tiếng, vội vàng nghe theo, quả nhiên dường như máu chảy chậm đi rất nhiều.

Một lát sau, bác sĩ Lý cùng một đám người chạy tới, vừa thấy tình huống như vậy đều kinh ngạc không thôi, nhưng không có vây qua, mà là chừa ra một không gian cho bác sĩ, trong đó vị trợ lý kia của Saisite lo lắng đến muốn khóc.

“Đừng sợ, cũng đừng ngủ, bây giờ tôi sẽ rửa miệng vết thương cho cậu để tránh nhiễm trùng, những thứ khác phải đợi xe cứu thương đến mới được.”Bác sĩ Lý một bên nói, một bên động tác nhanh nhẹn dùng nước muối sinh lý giúp cậu rửa sạch miệng vết thương ở đầu và bả vai.

Vật liệu thép ít nhiều đều có gỉ, sau khi tới bệnh viện cũng phải tiêm một mũi ngừa uốn ván.

Saisite híp mắt, liếc mắt nhìn bác sĩ Lý, lại tựa đầu vào trên đùi Bạch Thiên Nghiêm. Trong đó một bàn tay còn gắt gao nắm lấy cổ tay Bạch Thiên Nghiêm.

Lăng Nhất Quyền ở bên cạnh im lặng nhìn, trên mặt vẫn như trước không có chút biểu tình.

Lại ước chừng qua mười phút, xe cứu thương gào thét tới. “Cạch” một tiếng, cửa xe mở ra, vài nhân viên y tá khiêng cáng chạy xuống. Mọi người ba chân bốn cẳng nâng người lên cáng, nhưng có một tình huống ngoài ý muốn nho nhỏ phát sinh là _ tuy ý thức Saisite đã rất mơ hồ, lại sống chết không buông cổ tay Bạch Thiên Nghiêm ra.

Cuối cùng Bạch Thiên Nghiêm không thể không cùng lên xe cứu thương.

Lăng Nhất Quyền sửng sốt, lại đi qua, tựa hồ cũng muốn lên xe, nhưng lập tức bị người của công ty khẩn trương ngăn lại: “Lăng đổng, hội nghị của ngài mới được một nửa, mọi người đều đang chờ ngài, hội nghị lần này rất quan trọng, để bác sĩ Lý đi theo là được rồi.” Đùa cái gì chứ, đường đường Âm Hoàng nếu không chuẩn bị đã xuất hiện tại nơi công cộng, thế này thì phóng viên và fan của cậu tuyệt đối sẽ xúm chật quanh bệnh viện như nêm cối thì sao!

Cuối cùng, Lăng Nhất Quyền không thể không nhìn Bạch Thiên Nghiêm rời đi cùng xe cứu thương, sắc mặt trở nên âm trầm.

◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇

Trong phòng họp lấy màu nâu sậm và trắng sữa giao nhau làm chủ đạo, trên màn hình điện tử rộng hiện một ảnh chụp tinh mỹ.

Địa điểm chụp ảnh là thành phố New York phồn hoa nhất nước Mĩ.

Một tòa kiến trúc hình trứng giống như bán trong suốt, phảng phất lơ lửng ở không trung, được hơn mười ánh đèn xanh chiếu sáng.

Cả tòa kiến trúc được sơn màu tuyết trắng, giống như một vỏ trứng khổng lồ rạn nứt. Các vết nứt nhìn như tùy ý, nhưng vị trí cực kỳ tinh tế, vô số tia sáng rọi ra từ các khe nứt. Phảng phất như những tia sáng thần bí tràn ra từ vỏ trứng, có loại cảm giác yêu dị lại uy vũ.

Trên thực tế, kiến trúc trong tấm ảnh cũng không phải thật sự lơ lửng ở không trung, mà là vận dụng kỹ thuật chiết xạ lượng lớn quang ảnh cùng với kết cấu tài tình, khiến người ta sinh ra một loại ảo giác phảng phất như đang lơ lửng ở không trung.

Tòa kiến trúc này còn có một cái tên cổ điển _ Thần Tích (= dấu vết thần thánh).

Đây là công trình mới nhất của thành phố New York, đồng thời cũng là một sân khấu hao tốn của cải nhiều nhất, đồng thời có thể chứa khoảng tám mươi ngàn khán giả, cũng là địa điểm đầu tiên trong chuyến lưu diễn toàn cầu lần đầu của Lăng Nhất Quyền.

Vé bán trên mạng internet đã được bán hết sạch từ ba tháng trước, trang web chính thức của nước Mĩ lập tức bị mấy fan không mua được vé đánh sập vô số lần.

Là công ty giải trí mang tính quốc tế, Hồng Vũ dĩ nhiên rất coi trọng lần lưu diễn toàn cầu này, những việc cần lên kế hoạch cũng rất nhiều, thời gian cũng không dư dả, cho nên hội nghị hôm nay đặc biệt quan trọng, ngay cả mấy người phụ trách bên New York kia cũng chạy tới đây.

Mọi người sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Nhưng hiện tại cả phòng họp rõ ràng ngồi đầy người, lại tĩnh mịch đến khiếp người.

Ngoại trừ người đàn ông đeo kính vẻ mặt đoan trang đang vô tâm vô phế lướt weibo xem truyện tranh bên cạnh Lăng Nhất Quyền ra (=..=), hầu hết những quản lý cấp cao đều nghiêm túc mà trầm mặc nhìn chóp mũi mình (aka nhìn xuống).

Không ai nói chuyện, cũng không dám nói chuyện.

Nguyên nhân? Dĩ nhiên là vì Lăng Âm Hoàng sắc mặt âm trầm đến dọa người ngồi ở vị trí chủ tịch kia.

Không có người nào biết vì sao sau khi cậu tiến vào, một câu cũng không nói, ánh mắt băng lãnh vô cùng, khiến những người bị cậu nhìn lại cứ tưởng như thân rơi vào hàn băng vạn năm.

Trong đó một thanh niên phụ trách kế hoạch từng có ý đồ mở miệng báo cáo tiến độ, lại bị một ánh mắt của cậu dọa sợ tới mức rớt hết tài liệu xuống đất, cả người lông tóc dựng đứng lên.

Mười phút trôi qua, trầm mặc phảng phất ngưng trọng cứ như lan tràn cả phòng họp, mọi người cảm giác thật áp lực đồng thời cũng rất khó hiểu.

Lăng đại boss tuy rằng tính tình quái dị, lại rất ít thể hiện sắc mặt, ở mức độ nào đó mà nói, cũng khá nghiêm túc phụ trách, mọi việc cũng đều làm rất tốt.

Tại hội nghị quan trọng biểu hiện sự dị thường không rõ nguyên nhân giống như vậy, lại là việc chưa từng có bao giờ.

Giữa lúc mọi người còn đang âm thầm rối rắm, Lăng Nhất Quyền vẫn ngồi ngay ngắn, lãnh ngạo phảng phất như một pho tượng lại đột nhiên cử động. Chỉ thấy cậu lấy di động thuần trắng của mình ra, không tiếng động ấn một dãy số, rồi sau đó đặt bên tai chờ tiếp.

Trong lúc nhất thời, nhóm quản lý cao cấp tại hiện trường tuy vẫn như trước nhìn không chớp mắt, nhưng lỗ tai lại cực kỳ bát quái, bao gồm cả Đoan Trang Nam.

“Alo?” giọng Lăng Nhất Quyền nhạt đến mức nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào, “Anh còn ở đó?”

“……” vì phòng họp vừa lớn lại im lặng, mọi người tuy nghe không rõ đầu kia điện thoại nói cái gì, lại mơ hồ có thể nghe ra là một giọng nam ổn trọng.

“Cho anh hai mươi phút, nếu còn chưa về liền trực tiếp cút cho tôi.”

“……” Lời vừa nói xong, giọng nam trong điện thoại vốn bình thản lại tựa hồ rất kinh ngạc, giọng điệu bất đầu nôn nóng.

“Tôi không chấp nhận bất cứ lý do gì cả.” Nói xong, Lăng Nhất Quyền ngắt điện thoại, tiếp tục ngồi ngay ngắn như pho tượng.

Nhóm cấp cao bên bàn hội nghị vụng trộm liếc mắt nhìn nhau, trong lòng càng phát sinh tò mò.

Bức thiết buộc một người trở về như thế, hay là có chuyện gì quan trọng? Ít nhất từ tình huống hiện tại xem ra, người này đã từng xuất hiện trong hội nghị quốc tế quan trọng này rồi.

Thời gian trôi qua trong sự trầm mặc, tâm bát quái của mọi người càng dâng càng cao (=..=), tới phút thứ mười chín ba mươi giây, cửa phòng họp bị một người đàn ông thành thục thở hổn hển đẩy ra.

“Ngại quá, quấy rầy –”

Truyện Chữ Hay