Chương - Kỷ tam tiểu thư
Tiếng nói vừa dứt, toàn trường chấn động, không ai nói nên lời. Kỷ Tiểu Nhiễm không màng tới ai mà đẩy nắp quan tài với thần sắc ngưng trọng dị thường.
Tiếng ma xát vang lên ở nơi yên tĩnh, bên trong quan tài sắp lộ ra, một đôi tay bỗng vươn tới đặt trên quan tài.
"Mi đã không còn quan hệ gì với Kỷ gia thì mi có tư cách gì mở quan tài của con gái ta yêu cầu khám nghiệm tử thi?" Kỷ Thế Nam lạnh lẽo nói.
Mắt hai người giao nhau, gần như tóe lửa làm không khí hết sức căng thẳng. Và đám người xung quanh cũng đều nín thở, không ai dám nói gì.
Sau một lúc, Kỷ Tiểu Nhiễm hừ lạnh, không do dự gạt tay Kỷ Thế Nam đang đặt trên quan tài ra và rồi, sau đó, nàng hết sức đẩy nắp quan tài. Nắp quan tài rớt xuống...
Sắc mặt Kỷ Thế Nam trắng nhách, không dám tin mà nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm, làm hắn bức lui nửa bước, thân mình thoáng lảo đảo, song đã được Kỷ phu nhân nhanh tay đỡ lại.
"Lão gia!" Kỷ phu nhân thốt lên.
"Ngươi. . ." Kỷ Xuyên tay run run mà chỉ Kỷ Tiểu Nhiễm, "Ngươi biết mình đang làm cái gì không? Tại sao ngươi dám làm vậy với phụ thân?!!"
Kỷ Tiểu Nhiễm hờ hững nhìn Kỷ Xuyên, nàng lười trả lời hắn, nàng cũng không thèm nhìn Kỷ Thế Nam, mà nàng lại bước lên để nhìn vào quan tài.
Hoa trắng xung quanh, một nữ tử tường hòa nằm ở đó, không còn nghe được ngoại giới phân tranh.
Kỷ Tiểu Nhiễm đỏ hốc mắt. Lần tạm biệt mấy năm trước không ngờ lại thành vĩnh biệt. Nàng luôn luôn yêu thích Ngũ muội này - Kỷ Tây Vũ - một con người tài trí hơn bất luận kẻ nào. Mặc dù xưa nay không cùng Kỷ Tây Vũ qua lại, nhưng Kỷ Tiểu Nhiễm biết đối phương chính là người ở sau lưng Kỷ Thế Nam xử lý những vấn đề khó giải quyết – lặng im làm việc, từ đường hoàng cho đến không đem kẻ nào để vào mắt... vân vân. Kỷ Tiểu Nhiễm khâm phục Ngũ muội của mình.
Khoảnh khắc khi Kỷ phu nhân trông thấy thi thể thì bàng hoàng và kinh ngạc nhìn Kỷ Thế Nam. Bà không biết là đã tìm được thi thể.
Kỷ Tiểu Nhiễm thì không biết chuyện thi thể mất tích, nàng hãy còn bi thương mà nhìn Kỷ Tây Vũ. Rồi nàng vươn tay nhập quan, nhưng còn chưa chạm được áo Kỷ Tây Vũ, Kỷ Thế Nam đã ngăn lại.
"Ngăn nó lại!" Hắn nói.
Kỷ Xuyên tiến lên chặn tay Kỷ Tiểu Nhiễm và kéo nàng cách xa quan tài. Dường như không ngoài dự liệu của nàng, Kỷ Tiểu Nhiễm chỉ là nâng mắt nhìn Kỷ Thế Nam.
"Một ngoại nhân như mi, ta sẽ không để cho mi đụng đến người của Kỷ gia ta." Kỷ Thế Nam chán nản nói.
"Người của Kỷ gia?" Kỷ Tiểu Nhiễm cúi đầu lập lại, rồi nàng cười châm chọc. "Kỷ Thế Nam, ông không xứng làm phụ thân! Ông có lập trường gì mà nói khi chính Kỷ gia các người đã hại chết Ngũ muội!?"
"Láo xược!"
"Láo xược ư? Có bản lĩnh thì ông chỉ hung thủ ra đi?" Kỷ Tiểu Nhiễm nhìn quanh đám người ở đây. "Rõ ràng ông biết hung thủ giết con mình đang ở đây, không phải sao?"
Sắc mặt Kỷ Thế Nam trở nên cực khó coi. Mà những người nghe xung quanh cũng là phát lạnh. Tất cả hai mặt nhìn nhau; ai thông minh thì bảo trì trầm mặc.
"Muội nói cái gì?"
Âm thanh trong trẻo và run rẩy, Kỷ phu nhân nghe mà nheo mắt, muốn kéo Kỷ Hi An lại; Kỷ Hi An gạt tay Kỷ Xuyên, nắm vai Kỷ Tiểu Nhiễm, bất khả tư nghị nhìn nàng nói.
"Ngươi vẫn khờ dại như ngày nào." Kỷ Tiểu Nhiễm nói. "Ngươi nghĩ rằng Ngũ muội chết đuối thật sao? Ngươi thật ngu ngốc, Kỷ nhị thiếu gia ạ."
Khóe môi Kỷ Hi An run rẩy.
"Hi An, trở về!" Kỷ phu nhân cau mày, "Đừng nghe nàng nói lung tung."
"Có phải nói lung tung hay không, Kỷ phu nhân cơ trí như vậy, biết không chừng trong lòng đã sáng tỏ?"
Kỷ Tiểu Nhiễm nhìn Kỷ phu nhân, gần như là muốn xem thấu đối phương. Và chỉ với một ánh nhìn như thế đã làm Kỷ phu nhân phát lạnh.
Vài năm không thấy, khí thế trên người nha đầu này sắc bén chỉ có hơn chớ không kém, Kỷ phu nhân nghĩ.
"Mẫu thân. . ." Kỷ Hi An mờ mịt nhìn Kỷ phu nhân.
"Đủ rồi!"
Kỷ Thế Nam lên tiếng; hắn nhắm mắt lại với nỗi phiền lòng của mình, một lúc sau hắn mới nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm.
"Ta mặc kệ hôm nay vì sao mi đến, nhưng ta sẽ không bỏ qua cho mi bởi những gì mi đã nói." Kỷ Thế Nam phất tay và hạ giọng, "Mang nó về trước; tạm thời ta không muốn nhìn thấy nó."
Rồi hộ vệ tiến lên đè Kỷ Tiểu Nhiễm xuống. Song Kỷ Tiểu Nhiễm có vẻ như không có ý định phản kháng; nàng chỉ cười mỉa, mặc bọn hộ vệ mang đi. Có điều, lúc gần đi, nàng đảo mắt nhìn đám người Kỷ gia. Một cái nhìn rét lạnh.
Khi Kỷ Tiểu Nhiễm đi xa, không khí ở đây vẫn còn có chút áp lực.
"Các ngươi còn thất thần làm gì?"
Kỷ Thế Nam lạnh giọng nói làm mấy tráng hán khuân quan tài cả kinh, bọn họ vội vâng dạ rồi đậy quan tài, không nói hai lời bắt đầu hạ quan. Là ngoại nhân duy nhất ở đây, bọn họ hoàn toàn không biết làm sao bởi những gì vừa xảy ra; và bọn họ cũng càng không dám dây vào Kỷ lão gia đang nóng giận.
Toàn bộ quá trình, không ai nói chuyện.
Chuyện Kỷ tam tiểu thư trở về chưa hết một ngày đã truyền khắp Tô Châu.
Diệp Kết Mạn tỉnh lại, biết được mọi chuyện từ Thư nhi. Trước kia, nàng cũng đã nghe qua một ít về vị Kỷ tam tiểu thư từ Kỷ Tây Vũ. Hiện giờ lại nghe được người đột ngột xuất hiện, nhất thời nàng cũng kinh ngạc.
"Hẳn là vì Kỷ tiểu thư mà tới." An nhi nói. "Nghe nói Kỷ tam tiểu thư còn xung đột với Kỷ gia lúc hạ quan. Bây giờ có thể đã bị mang về Kỷ phủ rồi."
"Làm sao muội biết?" Thư nhi liếc An nhi; nhưng nàng không so đo với An nhi.
"Thiếu phu nhân, Kỷ gia hiện giờ phức tạp, người không được dây vào." Thư nhi nghiêm mặt nói.
"Uhm."
Diệp Kết Mạn thờ ơ đáp lời, bởi vì nàng đang đặt tâm tư của mình ở nơi khác. Nàng đảo mắt nhìn phòng, rồi nhíu mày. Sau khi tỉnh lại nàng vẫn chưa gặp được Kỷ Tây Vũ; ngày nắng thế này, không biết nàng ấy đang ở đâu? Diệp Kết Mạn nghĩ.
Trong lúc đó, ở ngoài có tiếng bước chân vội vàng vang lên. Diệp Kết Mạn ngẩng đầu nhìn rồi cả kinh.
"Tam thiếu gia?"
Đạp cửa mà vào là Bùi Nghiêu Viễn; giờ phút này sắc mặt hắn cực kém và đong đầy nỗi lo âu.
"Trở về nói sau." Bùi Nghiêu Viễn khàn giọng, bỏ lại một câu như thế.
"Đệ muội đỡ hơn chưa? Chúng ta phải về Bùi gia. Đường xá có thể làm đệ muội vất vả." Bùi Nghiêu Viễn miễn cưỡng kiềm chế sự vội vàng, hướng Diệp Kết Mạn nói.
"Gấp như vậy?" Diệp Kết Mạn thất thanh nói.
"Ừ, " Bùi Nghiêu Viễn gật đầu, rồi xoay người phân phó cho hai nha hoàn, "mau thu thập hành lý, ta đi cáo từ Kỷ lão gia. Sau nửa nén hương gặp nhau ở cổng Kỷ phủ."
Thư nhi, An nhi tuy kinh ngạc nhưng không có dị nghị gì vì bọn họ hiểu đã có chuyện gì đó rất quan trọng. Thư nhi, An nhi đồng ý. Bùi Nghiêu Viễn không nói gì thêm nữa, hắn đi ngay sau đó.
"Thiếu phu nhân?" Thư nhi thấy Diệp Kết Mạn có vẻ mông lung thì thấp giọng gọi.
Diệp Kết Mạn hồi thần. "Hai em đi dọn hành lý đi." Nàng miễn cưỡng cười nói.
Hai nha hoàn rời đi, Diệp Kết Mạn chống mình đứng lên. Bởi vì bất an mà khi thắt nút áo, nàng rối loạn nhiều lần cho đến khi cả người đầy mồ hôi mới xong. Sau đó, Diệp Kết Mạn lại nhìn từng ngóc ngách, tỉ mỉ căn phòng một hồi.
"Kỷ Tây Vũ?" Diệp Kết Mạn run run gọi.
Diệp Kết Mạn xoa mộc quỷ phù - nó không có cảm giác mát quen thuộc mà là nhiệt độ cơ thể ấm áp của nàng - Diệp Kết Mạn chỉ thấy ngực mình nặng nề, nỗi bất an ngày càng nghiêm trọng.
Kỷ Tây Vũ, nàng đang ở đâu?
Ấn tượng cuối cùng của nàng là lúc sắp bất tỉnh, nàng thoáng nhìn thấy Kỷ Tây Vũ thay đổi sắc mặt, khi tỉnh lại thì gặp Thư nhi và An nhi lo lắng nhìn mình ở bên giường. Bây giờ nàng phải rời đi, tự nhiên nàng nhớ lại lời Kỷ Tây Vũ nói:
"Chỉ có nàng, không phải chúng ta."
Kỷ Tây Vũ không đùa. Và khi nhận ra được điều này, Diệp Kết Mạn bàng hoàng. Song, có vẻ như nàng chợt nhận ra được điều gì, nàng bước đi.
Sau giờ ngọ, nắng gắt. Khung cảnh sáng bừng như thế này Diệp Kết Mạn chỉ thấy châm chọc.
Trong lúc đó, có người đụng nàng. Diệp Kết Mạn sẽ gọi một cái tên nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của An nhi, nàng buộc phải nuốt lời trở về. Mũi thì nghẹn.
"Thiếu phu nhân, hành lý đã thu thập xong." An nhi lo lắng nhìn mặt không chút máu của Diệp Kết Mạn, "Chúng ta đi thôi."
Diệp Kết Mạn không nhúc nhích.
"Thiếu phu nhân?" An nhi cũng nhìn thấu Diệp Kết Mạn bất thường; nàng đỡ Diệp Kết Mạn, "Người khó chịu ở đâu?"
Diệp Kết Mạn nhìn chằm chằm cửa viện, giống như biết Kỷ Tây Vũ sẽ xuất hiện ngay sau đó - nhưng sự thật thì nàng hiểu là không có khả năng; Kỷ Tây Vũ dù lợi hại thì cũng chỉ là âm hồn; ban ngày nắng gắt thế này sao sẽ hiện thân?
"Chuyện gì vậy?" Thư nhi đi ra, cầm theo hành lí, thấy Diệp Kết Mạn và An nhi đứng ở cửa, hỏi.
Diệp Kết Mạn không biết nói gì, có điều tay nàng đã nắm chặt lại và hô hấp nàng hơi dồn dập.
"Thiếu phu nhân khó chịu ạ?" Thư nhi tiến lên đỡ Diệp Kết Mạn, ôn nhu nói. "Người cố nhịn một chút, lên xe người sẽ được nghỉ ngơi thôi. Tam thiếu gia đang chờ chúng ta."
Chỉ có như vậy, trong nháy mắt, mắt Diệp Kết Mạn đong đầy nước mắt, song rốt cục chúng không có rơi. Thậm chí nàng còn không biết mình ra khỏi cửa như thế nào. Cho đến khi lên xe ngựa, Diệp Kết Mạn thấy mình vừa nóng vừa lạnh, vừa không thể mở miệng nói được một câu. Bởi vì nếu nàng nói, nước mắt sẽ rơi, người ta sẽ nghi hoặc.
Nàng không còn lý do gì để ở lại nữa bởi vì nàng là Tứ thiếu phu nhân Bùi gia. Thân phận này ép nàng đến không thở nổi; ép nàng phải nhìn thẳng sự thật tàn khốc và nàng không có năng lực phản kháng.
Bởi vì ta nhỏ bé, ta yếu ớt, ta mới không trợ giúp được Kỷ Tây Vũ. Đổi lại là nàng ấy, nàng ấy thông minh như thế, nàng ấy có tìm được cách lưu lại không? Diệp Kết Mạn tự hỏi lòng mình.
Chát!
Xe lăn bánh, Diệp Kết Mạn nhìn ra ngoài. Cổng Kỷ phủ đồ sộ, âm thầm toát ra uy nghiêm. Và bóng dáng màu trắng từ đầu đến cuối không có xuất hiện.
Kỷ Tây Vũ, quả nhiên không cần ta. . .
Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ phủ ngày càng xa, nản lòng mà nhắm mắt; để áp chế sự đau đớn.
Trong một xe khác, Bùi Nghiêu Viễn ngồi cau mày, sự ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Hắn đang cầm một tờ giấy: Sơn vũ nổi lên, Phong Mãn Lâu.