Chương
Linh đường. Không khí im lặng. Tân khách ra vào cúi đầu trước quan tài. Kỷ gia mặc tang phục ở gần đó đáp lễ.
Đến giờ, Kỷ Bá thấp giọng nói nhỏ với Kỷ Thế Nam, rồi gật đầu ra hiệu cho bốn tráng hán đang chờ ở cửa.
"Khởi!"
Tiếng trầm thấp vang lên, quan tài tinh xảo được bốn tráng hán nâng lên. Tráng hán đứng hàng trước bên trái nhìn Kỷ Thế Nam đang chắp tay sau đứng ở một bên không nói lời nào, thấy Kỷ Thế Nam gật đầu, bọn họ nhấc chân bước đi ra cửa.
Tân khách phúng viếng tự giác lui ra hai bên.
Hai ngày nay, lời đồn về Kỷ phủ ai cũng nghe được không ít thì nhiều, nhưng các nhân vật uy tín đều có ở đây nên tự nhiên sẽ không ai ngu ngốc mà đi đâm chọt.
Nắng lên, Thiên Chính pháp sư khoác tang phục quay đầu lại nhìn.
Mặc dù còn sáng sớm nhưng cổng Kỷ phủ đã vây đầy người. Lúc này, thấy đại môn mở ra, đám đông bắt đầu chồm lên để nhìn quan tài được mang theo phía sau. Gần đây, mọi giả thuyết về cái chết của Kỷ thiên kim, huyền cơ thế nào đều được dân chúng Tô Châu đặt ra và bàn tán xôn xao. Hiện giờ nhìn cỗ quan tài tinh xảo sang quý, bọn họ ai ai cũng có tâm tư khác nhau.
"Nghe nói Kỷ tiểu thư bị chính người nhà mình hại chết."
"Nhất định là vì tranh đoạt gia sản."
"Cho nên nhiều tiền cũng không phải là chuyện tốt, làm đứa con gái duy nhất chết rồi, nghiệp chướng a..."
"Ừ ừ, đúng là như thế."
"Mới đây trong phủ không phải đã xảy ra hoả hoạn sao? Hình như là hung thủ cố ý làm đấy."
"Ồ? Không phải là do ma quỷ lộng hành à?"
"Quỷ cái gì? Chắc chắn là có người giả thần giả quỷ thôi."
"Nghe nói là còn để lại huyết tự gì đó nữa mà?"
"Bởi vậy mới nói là do người làm. Ta không tin, Thiên Chính pháp sư có ở đó Kỷ phủ sẽ có ma quỷ?"
...
Đám đông không ngừng thì thầm bàn luận, Kỷ Thế Nam bình tĩnh không nói gì và cũng là người đi đầu tiên.
"Theo ta thấy, Kỷ tiểu thư rất có thể là bị Kỷ thiếu gia ám hại chứ không phải là chết đuối đâu."
Ồ!
"Thật sao!?" "Thật sao!?"
"Kỷ thiếu gia nào hả!??"
Chưa kịp trả lời, một ánh mắt nghiêm khắc lườm đến làm những người đó run sợ rồi im bặt.
"Ca, mặc kệ bọn họ." Kỷ Việt kéo tay áo Kỷ Xuyên, thấp giọng trấn an. "Bọn họ chỉ muốn chê cười Kỷ gia mà thôi. Những lời đồn này rồi sẽ từ từ bị lãng quên."
Nghe vậy, Kỷ Xuyên áp chế tức giận và gật đầu. Sau đó, khóe mắt hắn đưa về hướng Kỷ Thế Nam ở phía trước.
Bóng lưng thẳng tắp, có vẻ như Kỷ Thế Nam không nghe được nghị luận.
"Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ ma quỷ gõ cửa." Kỷ Hi An lầm bầm, âm thanh đủ để Kỷ Xuyên, Kỷ Việt nghe.
Kỷ Xuyên lạnh lùng nhìn Kỷ Hi An, nhưng rốt cục nơi này không tiện nên hắn không có tức giận mà chỉ là trừng mắt cảnh cáo Kỷ Hi An, rồi quay đầu tiếp tục đi. Song trong lòng lại nghi hoặc: rõ ràng lời đồn hôm qua là nhằm vào Kỷ phu nhân, sao hôm nay đã thay đổi? Bọn họ mặc dù không chỉ ra là Kỷ thiếu gia nào nhưng không cần đoán cũng biết, Nhị thiếu gia - Kỷ Hi An sẽ không hại thân mẫu hắn! Mục tiêu còn lại nếu không phải là ta thì là Việt Nhi. Lẽ nào... Nghĩ vậy, Kỷ Xuyên nhìn Kỷ phu nhân đang đi ở phía trước.
Mộ phần Kỷ Tây Vũ cách Kỷ phủ không xa - một nơi phong thuỷ bảo địa ở ngoại ô thành Nam - tổ tiên Kỷ gia đều chôn cất ở đây. Dân chúng một đường đi tới đây đã bị chặn lại bởi hộ vệ Kỷ gia. Mặc dù không cam lòng, nhưng bọn họ chỉ có thể nhón chân nhìn tang gia rời xa tầm mắt. Song song đó, tiếng nghị luận cũng bắt đầu xôn xao hơn theo đoàn tang gia đang dần đi xa. Thậm chí còn có người kéo áo hộ vệ Kỷ gia mà hỏi.
"Hộ vệ đại ca, gần đây Kỷ phủ xảy ra rất nhiều chuyện có phải không? Hôm qua còn có người phóng hỏa, là ai làm vậy, điều tra ra được chưa?"
Hộ vệ bình tĩnh không nói gì mà chỉ trừng mắt nhìn người hỏi, rồi kéo tay áo mình về.
Người này ngượng ngùng rút tay về, nói thầm rằng: "Cả Tô Châu đều truyền khắp rồi, các ngươi có giấu cũng vậy thôi, ai tin các người trong lòng không có quỷ hả?"
"Phải đấy." Có người đệm thêm. "Ngay cả Kỷ tiểu thư chết như thế nào cũng không điều tra, thử đổi lại nhà khác xem, con mình chết không minh bạch mà không đem hung thủ ra bầm thây vạn đoạn mới lạ. Kỷ lão gia ngược lại ngậm bồ hòn làm ngọt a."
"Trời ơi, ta thấy á, là không dám điều tra ra thôi, haha..."
"Câm miệng!" Một hộ vệ nghe không vô, nhíu mày quát. "Quan phủ đã điều tra rõ ràng, các ngươi còn dám lắm miệng?"
"Quan phủ hả? Ha ha ha, các ngươi nghe đi kìa, hắn nói quan phủ kìa? Ở đây có ai mà không biết Kỷ gia các ngươi định đoạt mọi chuyện? Kỷ gia không muốn thì quan phủ dám nhúng tay sao?"
"Ngươi!" Hộ vệ sẽ tiến lên thì có một bàn tay kéo hắn lại và lắc đầu với hắn.
Đang ngầm tranh chấp, bỗng một người từ trong đám đông đi ra, cũng không thèm nhìn đám hộ vệ.
"Ngươi đứng lại!" Hộ vệ thấy thế quát lên và tiến tới ngăn cản người đó.
Đó là một nữ tử xinh đẹp, dù nàng chỉ mặc bạch y, không trang sức, tóc đen rối tung ở sau lưng, nhưng tất cả những điều đó vẫn không lấn át được sự tao nhã của nàng. Nàng ngẩng đầu, nhìn người hộ vệ ngăn cản nàng; một đôi mắt trầm tĩnh như mực nhưng thần sắc không giận mà uy. Hộ vệ nhìn xem mà sửng sốt, và mơ hồ thấy quen thuộc. Bất quá rất nhanh, hắn đã kịp phản ứng.
"Ngươi là ai? Không phận sự không được tiến vào!" Hộ vệ nói.
"Không phận sự?" Nàng thấp giọng lập lại với thần sắc phức tạp. Bất quá nàng khôi phục lại bình tĩnh rất nhanh, và nhìn cả đám hộ vệ một vòng.
"Cho nên không ai nhận ra ta sao?" Nàng nói.
Hộ vệ ngăn đón không hiểu gì, hắn sẽ hỏi lại thì bỗng có người hít hơi lạnh, và run rẩy nói "Tam... Tam tiểu thư?"
Tiếng nói vừa dứt, sự yên tĩnh thoáng chốc bay biến.
Chuyện Kỷ tam tiểu thư bỏ trốn cùng người khác đã là chuyện xôn xao một thời ở Tô Châu, không ai mà không biết. Bởi vì Tam tiểu thư cố chấp, cuối cùng Kỷ lão gia cũng thả nàng đi song đã hoàn toàn đoạn tuyệt tình cha con với nàng. Từ đó về sau, Kỷ tam tiểu thư cũng khá là nổi bật biến mất, giống như chưa bao giờ tồn tại. Đã qua nhiều năm, tự nhiên người xuất trước mắt, ai mà không kinh ngạc cho được?
Hộ vệ ngăn đón nàng mới làm việc cho Kỷ phủ được ba năm nên chưa từng thấy tận mắt nhìn thấy Kỷ tam tiểu thư, nhưng về tin đồn hắn cũng biết. Vì vậy khi nghe có người nhận ra, hắn không dám tin mà nhìn nàng. Lúc này hắn mới chú ý tới vì sao mình lại thấy đối phương quen thuộc. Và dung mạo, rõ ràng có vài phần giống Kỷ lão gia!
Kỷ Tiểu Nhiễm không để ý tới sự kinh ngạc của đám đông, thấy không ai còn hoài nghi thân phận mình, nàng nhấc chân đi vào bên trong. Lần này, hơn mười hộ vệ chỉ phải trơ mắt nhìn bóng dáng nàng, không ai dám bước ra ngăn cản.
Nói gì thì nói, Tam tiểu thư tuy đã cắt đứt quan hệ với lão gia nhưng máu mủ tình thâm, hơn nữa Ngũ tiểu thư đã qua đời, chỉ còn lại một mình nàng là con gái duy nhất của lão gia, ai dám đắc tội nàng?
Biến cố bên ngoài, bên trong không biết; tất cả chỉ là nhìn quan tài đang được đưa vào mộ phần và đợi chời pháp sư làm lễ xong là chôn.
Khi tờ hoàng phù cuối cùng cháy hết, bay vào mộ phần, Thiên Chính pháp sư xoay người hướng Kỷ Thế Nam gật đầu.
Kỷ Thế Nam trầm mặc nhìn quan tài, rồi phất tay.
Bốn tráng hán lĩnh mệnh ngồi xuống, nâng quan tài lên...
"Đợi đã!" Một tiếng nói vọng đến.
Tất cả kinh ngạc, đều không hẹn mà cùng nhìn về phía ra tiếng. Khi bọn họ nhìn đến người tới - cách đó không xa – nàng mặc tang phục, thì đã có người nhận ra.
"Tam tiểu thư!" Một ai đó không dám tin thốt lên.
Đồng tử Kỷ Thế Nam co rút, cả người cứng ngắc, yên lặng nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm cửu biệt tương phùng. Nhất thời, hắn không nói gì.
Chỉ có Kỷ Bá là nghênh đón. "Tam tiểu thư, người... người đã trở về!" Hắn kích động nói.
"Kỷ Bá, đã lâu không gặp." Kỷ Tiểu Nhiễm nhìn Kỷ Bá, sắc mặt thoáng dịu đi.
"Tam muội!" Kỷ Hi An bước lên, nắm vai Kỷ Tiểu Nhiễm, không ngừng đánh giá đối phương. "Nhiều năm như vậy muội mới chịu xuất hiện. Thế nào? Muội có khỏe không?" Hắn kinh hỉ nói.
"Cũng biết đường quay về à?" Song, Kỷ Thế Nam đã ngắt mọi lời tương phùng.
Kỷ Tiểu Nhiễm bỏ đi nụ cười mỉm khi nghe được lời Kỷ Thế Nam nói. Nàng bỏ tay Kỷ Hi An ra, rồi xoay người nhìn Kỷ Thế Nam,
"Trở về? Ông đang giỡn phải không?" Nàng lãnh đạm nói.
"Tam muội..." Kỷ Hi An cực nhanh nhìn Kỷ Thế Nam, thấy sắc mặt phụ thân mình trầm lại thì vội vàng khuyên nhủ. "Lâu như vậy không gặp, phụ thân cũng rất nhớ muội."
Kỷ Tiểu Nhiễm nghe vậy chỉ cười lạnh. Nàng không thèm nhìn tới ai, mà chỉ đi tới quan tài. "Nhớ tôi thì không cần. Trái lại tôi thật hy vọng ông suy nghĩ kỹ một chút, vì sao con gái của mình lại chết?" Nàng đanh thép nói.
Sắc mặt tất cả biến đổi trầm trọng.
Kỷ Thế Nam chỉ thoáng lảo đảo, gần như là không thấy; hắn chăm chú nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm: Khuôn mặt quật cường, quyết tuyệt có vài phần tương tự hắn, không vì thời gian mà mất đi - nhưng giờ khắc này, chính khuôn mặt ấy lại cầm đầu mâu sắc bén không chút lưu tình chỉ về hắn, chất vấn hắn điều mà không ai dám hỏi.
Xung quanh đều yên tĩnh, Kỷ Tiểu Nhiễm hừ lạnh, nhấc chân đi tới quan tài, không chút do dự sẽ mở nắp.
Tất cả bị động tác của nàng làm cả kinh và chấn động, chỉ có Kỷ Bá là ngăn cản, hắn thốt lên "Tam tiểu thư!"
Nhanh hơn Kỷ Bá, Kỷ Xuyên ở gần nhất, hắn cầm tay Kỷ Tiểu Nhiễm và nhíu mày.
"Tam muội, muội biết mình đang làm gì không?" Kỷ Xuyên nói.
"Biết. Ngược lại, Kỷ đại thiếu gia, có vẻ như ngươi không biết Ngũ muội rốt cuộc chết như thế nào?" Kỷ Tiểu Nhiễm giương mắt nhìn thẳng Kỷ Xuyên.
Kỷ Xuyên vốn muốn nói do quan phủ qua loa tắc trách, nhưng lời nói của hắn bị kiềm hãm bởi ánh mắt của Kỷ Tiểu Nhiễm. Tính tình Kỷ Tiểu Nhiễm như thế nào, hắn là người rõ ràng. Nàng sẽ tin lời hắn nói sao?
Kỷ Tiểu Nhiễm thấy Kỷ Xuyên không nói gì, nàng bỏ tay hắn ra, rồi nàng nhìn một vòng người trầm mặc xung quanh.
"Ta bỏ Tô Châu, vốn vĩnh viễn sẽ không trở lại, nhưng lại nghe được tin Ngũ muội của ta chết. Trên đường trở về đây, mặc kệ là quan phủ, hay lời đàm tiếu trên phố hay những lời gièm pha bên đường, ta đều nghe được rõ ràng. Chết đuối hả?." Nàng cười mỉa. Rồi nàng chỉ Kỷ Xuyên, nói: "Ngươi tin à?"
Không đợi Kỷ Xuyên nói gì, nàng lại chỉ Kỷ Hi An, "Ngươi cũng tin?"
Tiếp sau đó, nàng chỉ Kỷ Thế Nam, "hay, phụ thân, ông cũng tin?" Nàng châm chọc nói.
"Phải rồi, chỉ có ta là không tin." Nàng nói tiếp.
Ngay sau đó, nàng vỗ nắp quan tài, nói: "Hôm nay ta muốn khai quan, khám nghiệm tử thi!"