Trong khoang tàu lâm vào im lặng, Tiêu Nhiên chống cằm nhìn ra bên ngoài, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt kính rồi khẽ nhắm mắt.
Năm thứ , khi tới ga ¾, Ron và Harry bị Dobby cản đường đến Hogwarts. Hai người dùng chiếc xe ô tô bay đặc biệt của gia đình Weasley và bay tới trường. Nhưng...
Ngón tay đang gõ của Tiêu Nhiên dừng lại, đôi mắt màu nâu nhạt mở ra, hiện lên sự nghi hoặc. Y rõ ràng đã cảnh báo Dobby không được can thiệp vào chuyện này rồi mà?
"Dobby!"
Dobby nổ bụp cái xuất hiện trước mắt Tiêu Nhiện, trông có vẻ hơi ủ rũ. Ba tháng, Tiêu Nhiên không phải chỉ ngồi không với Tom Riddle, Dobby được y sử dụng phương pháp đặc biệt huấn luyện, ít ra không động chút là đâm đầu vào tường như trước nữa.
Hermione thoáng ngạc nhiên ngẩng đầu đánh giá sinh vật kì lạ trước mắt.Gia tinh thường thấp bé, có tai như tai dơi và mắt to. Con gia tinh này ngược lại ăn mặc sạch sẽ, nó ủ rũ cúi đầu:
"Cậu chủ tha lỗi, Dobby đi tới sân ga ¾ giúp cậu Harry nhưng có sinh vật ngăn cản Dobby. Chúng ngăn không cho cậu Harry vào sân ga, Dobby đánh không lại chúng..."
"Không sao đâu."
Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nói rồi phất tay, Dobby độn thổ biến mất. Ngón tay gõ nhẹ lên mặt kính, Tiêu Nhiên nhìn thoáng qua bên ngoài mỉm cười. Tới!
Bên ngoài cửa sổ, chiếc xe cũ nát của nhà Weasley xuất hiện. Tiêu Nhiên dùng đũa phép cho nổ mặt kính, đỡ lấy Harry Potter và Ron Weasley vừa nhảy vào mỉm cười:
"Chào buổi chiều, chuyến phiêu lưu không tệ đâu?"
"Draco!"
Harry hào hứng hô lên bắt đầu kể lể. Tiêu Nhiên nghe xong chuyện bắt đầu nhíu mày, lông mi dài rủ xuống che đi ánh sáng lạnh lẽo vừa xuất hiện trong mắt.
Can thiệp vào chuyện của y? Đừng để cho y biết là ai!
"Chuyện này không đơn giản."-Hermione lên tiếng nói-"Chắc chắn có người cố tình ngăn Harry và Ron tới trường. Harry, cậu nên thông báo cho giáo sư Dumbledore..."
"Không cần thiết!"
Tiêu Nhiên ngắt lời. Chuyện Basilick, Hermione có thể tìm ra, chẳng lẽ Dumbledore lại không biết? Trong chuyện này Albus nếu không tham gia chân, y khẳng định chết cho xem.
"Chuyện này nếu lan ra sẽ gây bất lợi cho Harry, hiệu trưởng không phải lúc nào cũng rảnh. Nếu ta không nhầm, riêng việc không có mặt ở trên xe lúc khởi hành cũng gây đủ rắc rối cho Harry, còn có chiếc xe bay nữa..."
"Harry Potter!"
Tiêu Nhiên chưa dứt lời, Severus Snape đã đẩy cửa xuất hiện. Khóe môi hiện lên nụ cười nhỏ, Tiêu Nhiên dịu dàng cất tiếng:
"Giáo sư, buổi chiều tốt lành!"
Ánh nắng chiều chiếu qua khung của bị nổ vỡ rơi trên người Tiêu Nhiên, làm vạt tóc màu bạch kim của y nhiễm thêm vài phần nhu hòa. Đôi mắt màu đen cuả Severus Snape hơi dịu lại, tuy nhiên, giọng nói vẫn như trước cay nghiệt:
"Harry James Potter, cấm túc! Không đến trường bằng tàu, cứu thế chủ quả nhiên thích nổi bật nhỉ? Còn trò nữa Weasley, xe bay? Cha trò hẳn đang bận túi bụi ở Bộ pháp thuật để giấu đi vụ um xùm của trò. Gryffindor, đám sư tử vàng ngu xuẩn!"
Vô số nến bay lơ lửng giữa không trung phía trên bốn dãy bàn dài khiến cho những cái dĩa và cốc bằng vàng lóng la lóng lánh. Trên cao, cái trần nhà đã được phù phép nên luôn phải chiếu bầu trời bên ngoài lấp lánh muôn ngàn vì sao.
Giữa rừng nón Hogwarts chóp nhọn màu đen, Harry nhìn thấy mấy cô cậu học sinh mới toanh của năm thứ nhất. Chúng đang đứng thành hàng dài trong sảnh đường với vẻ khiếp sợ. Ginny cũng có trong đám đó, rất dễ nhận ra nhờ mái tóc đỏ hoe của nhà Weasley. Vừa lúc đó, giáo sư McGonagall – bà phù thủy đeo kính với búi tóc cao, đặt cái nón phân loại Hogwarts lừng danh trên cái ghế đặt trước mặt lũ lính mới tò te.
Hàng năm, chiếc nón cũ kỹ, sần sùi, vá chằng vá đụp và dơ hầy ấy làm công việc phân loại học sinh mới vào bốn ký túc xá của Hogwarts (nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw, và Slytherin).
Harry còn nhớ lúc cậu đặt chiếc nón ấy lên đầu, cách đây đúng một năm, cậu đã điếng người chờ đợi cái quyết định được chiếc nón càu nhàu rõ to bên tai cậu. Trong vài giây rùng rợn ấy, Harry đã sợ rằng chiếc nón sẽ xếp cậu vô nhà Slytherin – nhà đào tạo nhiều phù thủy Hắc ám hơn tất cả các nhà khác – nhưng rốt cuộc cậu được vào nhà Gryffindor, cùng với Ron, Hermione, và tất cả các anh em khác trong gia đình Weasley.
Tuy không thể học chung với Draco, nhưng Gryffindor rất tốt. Nơi đầu tiên Harry cảm thấy giống như ở nhà.
Tiêu Nhiên đảo mắt từ chỗ Harry đang tưởng niệm sang chỗ thầy hiệu trưởng, giáo sư Dumbledore, đang ngồi ở bàn giáo viên dự xem cuộc phân loại học sinh. Bộ râu dài bạc phơ và cặp kính nửa vành trăng của cụ Dumbledore sáng ngời dưới ánh nến. Y cũng thấy Gilderoy Lockhart mặc tấm áo chùng màu xanh nước biển ngồi cách cụ Dumbledore mấy cái ghế. Và ở cuối bàn là lão Hagrid, tướng tá to đùng và mặt mũi rậm rì râu tóc, đang nốc cạn ly rượu của mình.
Riêng chỗ của Severus vẫn trống...
Tiêu Nhiên nhè nhẹ rũ mắt. Severus cũng thật là, quan tâm thằng bé thì cũng nói ra đi, miệng nói đằng nhưng làm nẻo. Cay nghiệt là thế, nhưng vẫn giúp Harry xử lí đống lộn xộn. Con đỡ đầu của y đúng là khẩu xà tâm phật mà!
Dumbledore và giáo sư McGonagall đột ngột rời khỏi chỗ ngồi. Tiêu Nhiên theo thói quen gõ nhẹ lên mặt bàn trầm ngâm nhìn theo, tự động những bài trừ lời lải nhải của con nhỏ phiền phức bên cạnh.
Ai, thật không để cho người ta yên chút mà!
Tiêu Nhiên mỉm cười phủi áo đứng dậy, tiện tay nâng đũa phép ếm bùa chú cố định lên Pansy Parkinson. Y không muốn có thêm cái đuôi đâu, cái là đủ rồi!
Hermione lẽo đẽo theo đuôi Tiêu Nhiên, trên tay vẫn không buông bỏ cuốn sách bùa chú năm thứ của Gilderoy Lockhart.
Hermione ngẩng đầu nói:
"Trò Malfoy, trò thấy giáo sư dạy Phòng chống Nghệ thuật hắc ám năm nay ra sao?"
"Chỉ được cái vỏ ngoài thôi, cuối cũng cũng chỉ là tên não tàn. Buổi học đầu tiên không phải sẽ biết hay sao?"
Hermione và đám Ron đã có sự ỷ lại không nhỏ vào Tiêu Nhiên. Mặc dù hâm mộ Gilderoy Lockhart, nhưng khi nghe Tiêu Nhiên nói, Hermione chỉ thoáng qua chút thất vọng với giáo sư mới chú không hề có dị nghị gì với lời nói của y.
Hai người vừa rời khỏi đại sảnh đường để đi tới Hầm chưa lâu, Harry Potter và Ron Weasley đã ủ rũ bước ra. Và dĩ nhiên, kèm theo giọng nói cay nghiệt của Severus:
"Đạo luật Giới hạn Pháp thuật Vị thành niên, gây tổn hại nghiêm trọng cho một cây cổ thụ quí. Chắc chắn hành động thuộc loại này...Draco, sao ngươi lại ở đây?"
Giọng Snape cao vút, hiển nhiên không hài lòng với hành vi của Tiêu Nhiên. Dưới uy áp của xà vương, ba con sư tử nhỏ rụt đầu lại, riêng lang bạc vẫn điềm nhiên nở nụ cười:
"Con đã ăn xong."-Snape vẫn như cũ trừng y, đang định nói gì đó thì Tiêu Nhiên đã lên tiếng ngắt lời-"Dĩ nhiên con cũng sẽ quay về sớm. Giáo sư, con có thể ở lại nói chuyện với Harry hay không?"
Severus hậm hực:
"Dĩ nhiên là có thể, nhưng ngươi vẫn nên ngoan ngoãn chút. Lucius hẳn sẽ mừng đến phát điên khi con trai của Tử thần thực tử lại đi kết bạn với Gryffindor ngu xuẩn, hơn nữa lại còn có cứu thế chủ..."
Lời cằn nhằn của Severus dần khuất, Harry Potter rốt cuộc lên tiếng, giọng có chút nghẹn ngào:
"Draco, sẽ không chán ghét ta đúng không, ta rất phiền phức...."
"Sẽ không,"-Tiêu Nhiên thoáng qua tia thở dài cất tiếng-"Dobby!"
Một tiếng bụp nhỏ, Dobby xuất hiện bên cạnh Tiêu Nhiên có điểm vừa hào hứng vừa lo sợ liếc nhìn Harry Potter.
"Cậu chủ Malfoy,...chủ nhân Harry..."
"Harry! Cậu được làm chủ gia tinh sao? Sao cậu không cho mình biết?"-Ron kinh ngạc.
Harry lúng túng:
"Mình cũng không biết..."
Hermione thoáng ngạc nhiên rồi nói:
"Theo luật về Sinh vật huyền bí của Bộ pháp thuật, trẻ em dưới vị thành niên sở hữu gia tinh là phạm pháp. Muốn sử hữu gia tinh, người đó phải được người bảo hộ cho phép. Harry hiện tại không có người bảo hộ..."
Hermione đã bước đầu trở thành quý cô vạn sự thông, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm khắc lại có vẻ đáng yêu. Tiêu Nhiên khẽ mỉm cười:
"Hiện tại Dobby vẫn thuộc quyền sở hữu của nhà Malfoy, còn người bảo hộ của cậu ấy thì không sao..."