" Hả?"
Jack Sparrow bị thông tin của Tiêu Nhiên làm cho choáng váng hồi lâu rồi ném viên ngọc vào bức tường đối diện than vãn:
"Ai, liều mạng lấy được, hóa ra là thứ vô dụng!"
Viên ngọc bị đập vào tường thì vỡ nát, đám vu sư họ Tần thấy trấn vật bị vỡ nát như vậy thì nổi nóng vung kiếm:
"Đi chết đi!"
"Hazzi, lúc nào cũng chuốc phiền phức cho ta..."
Đũa phép hắc phượng hoàng được bao lấy bởi cổ văn tự rồi biến thành huyền kiếm, Tiêu Nhiên xuất hiện trước Jack Sparrow mỉm cười chặn lấy đường kiếm rồi nói. Jack Sparrow nhún vai, ngồi xổm bên cầm la bàn mò ra được trong hốc nào đó bình rượu rồi nhìn Tiêu Nhiên đang giao thủ với đám hắc y nhân nói:
"Biết sao được, ta là hải tặc mà! Ở đây cả tuần rồi mà vẫn chưa nhìn thấy mặt trời, quả nhiên vẫn là ngốc ở Caribe xinh đẹp tràn đầy ánh nắng vẫn tốt hơn. Nước Anh sương mù huyền bí, lại mang nhiều điểm âm trầm. Vampire, người sói, lại thêm đám cổ quái, ngoại trừ thích hợp lẩn trốn, nơi này so với vùng biển xinh đẹp của ta thì kém không biết bao nhiêu lần!"
"Ha ha..."-Tiêu Nhiên cười nhẹ tiếng, trong tay hóa ra vô số kiếm ảnh lao ầm ầm tới chỗ đám hắc y nhân thoáng nghiêng đầu trêu chọc-"Ngươi còn không biết xấu hổ nói đến, ngươi ở Caribe nhiều, đừng nói với ta ngươi không ngốc ở bảo khố hoàng gia nhiều."
"Vàng kim óng ánh nha, tuy là tâm ta tưởng niệm biển xanh, tay mọc trên người ta lại hướng về phía bảo vật. Sắc đẹp tràn đầy, không tức là sắc, sắc tức là không."-Jack Sparrow nghiêm túc cúi đầu mặc niệm.
Đạo mạo như thế khiến Tiêu Nhiên bật cười, đám vu sư không được để ý ngược lại ngày càng nặng tay. Hai bên giao thủ hồi lâu, Tiêu Nhiên thoạt nhìn lé tránh nhưng không có nửa điểm chật vật.
Đám hắc y nhân đều đồng loạt thối lui rồi lấy ra tấm phù chú vàng. Phù chú lơ lửng trên không trung rồi hóa thành đoàn lửa. Lửa bay đầy trời, ầm ầm bay về cuối hẻm.
Hắc kiếm trong tay tiêu thất, ma trận khổng lồ xuất hiện. Mưa rất nhanh xuất hiện rồi hóa thành tuyết. Tuyết như vũ bão tràn ra từ ma trận đóng băng toàng khu vực.
Tiêu Nhiên hạ xuống bàn tay, ma lực khuếch tán, chân không chạm tuyết xách Jack Sparrow vẫn còn ôm bầu rượu ra khỏi hẻm.
"Đoàng!"
Không gian xuất hiện dị động, Tiêu Nhiên vươn tay chặn lấy thanh kiếm vừa xuất hiện. Tiếng súng cũng gần như cùng lúc vang lên. Hắc y nhân vu sư ngỡ ngàng nhìn lồng ngực bị thủng lỗ, máu tuôn trào ướt đẫm mà đổ gục xuống.
"Tí tách!"
"Xì xèo!"
Dù được ma lực dày đặc bảo hộ, nhuyễn kiếm vẫn đâm thủng, tạo lên trong lòng bàn tay trắng nõn đường dài. Máu đen nhỏ giọt rơi xuống dưới đất vang lên vài tiếng lèo xèo. Tiêu Nhiên bình tĩnh nhìn độc tố lan dần trong lòng bàn tay, ma lực lưu chuyển đè ép máu độc ra ngoài. Vết thương rất nhanh kép lại nhưng tiếp tục toác ra.
Tiêu Nhiên kẽ rũ mi, máu độc theo đầu ngón tay thon dài rơi xuống nền gạch ăn mòn cả vùng. Đôi mắt màu nâu nhạt thoáng lên tia sáng.
Độc này, thế nhưng ép không hết.
"Jackie."
Đạm thanh vang lên, Jack Sparrow đang định lẩn đi dừng lại xoắn râu:
"Nha?"
Âm thanh nghe qua có điểm chột dạ, Tiêu Nhiên khẽ mỉm cười. Thu hồi tầm mắt trên lòng bàn tay, y nói:
"Qủa trứng."
"Nha?"-Jack Sparrow thoáng rụt cổ-"Vỡ rồi mà."
"Không cần trêu chọc ta."
Như cũ nhẹ nhàng âm thanh, Jack Sparrow nhìn huyền kiếm gác trên cổ mình, biết là dấu không được, khẽ đẩy ra cười:
"William, sao ngươi biết?"
"Hải tặc luôn lấy thứ tốt nhất."-Tiêu Nhiên chậm rì rì nói-"Máu phượng hoàng tuy không giúp bất tử nhưng có thể kéo dài sự sống. Sở hữu phượng hoàng có thể gia tăng tỉ lệ đào thoát vòng vây. Ta tin tưởng ngươi sẽ không nỡ đập vỡ nó. Nhất là khi chắc chắn có ta bảo hộ."
"Vậy sao? Ngươi quả là hiểu ta đó."-Jack Sparrow chép miệng ném tới-"Cầm lấy, có việc gì thì nhớ tìm ta, ta vẫn lang thang ở vùng này vài chục năm nữa . Nếu tìm không thấy ta thì khẳng định ta bị gia hỏa đáng ghét nào đó túm đi. Không cần lo cho ta ."
"Miễn là ngươi không gây rắc rối cho ta là được!"
Tiêu Nhiên khẽ mỉm cười nói. Jack Sparrow đang tiến bước về phía nam London, có lẽ là đi tới thành phố Portsmouth. Phía đông, mặt trời ngược lại bắt đầu lấp ló. Trong đám sương dày, bóng dáng của Jack Sparrow có chút cô tịch ảm đạm. Cái cô tịch, ảm đạm của những người đã quen với việc nhìn người cạnh mình lần lượt ra đi.
Bất tử cũng đâu có tốt đâu, bất tử cô quạnh lắm...Nhưng con người vẫn cứ mù quáng theo đuổi sự bất tử ,không biết quý trọng những gì đang có. Ngu xuẩn làm sao...
Tiêu Nhiên khẽ nhếch môi mỉm cười, thoáng qua diễu cợt . Rồi đột ngột, tâm trạng y chùng xuống. Tom, không phải cũng như thế ngu xuẩn hay sao?
Phiền chán độn thổ tới tiệm Apothecary, Tiêu Nhiên nhìn quả trứng phượng hoàng trên tay, tâm trạng không thoải mái cũng thoáng tốt lên. Cái này, để làm quà giáng sinh cho Severus đi?
Đây là nơi chuyên bán thuốc độc và thành phần độc dược. Dù có một thứ mùi rất khủng khiếp của hỗn hợp trứng thối và cải nhũn, nhưng tiệm vẫn rất "thu hút". Bên trong, Các thùng đựng nguyên vật liệu chất đầy trên sàn; những hũ dược thảo, các thứ rễ khô, và những bao bột sáng để dựa sát tường. Những bó da, những xâu mồi lửa, những móng vuốt co quắp thòng từ trên trần xuống.
Sừng bạch kỳ mã được bán với giá hai mươi mốt Galleons một cái, và những con mắt bọ cam đen nhánh, nhỏ ti tí là năm Knuts một chung.
Tiêu Nhiên thỏa sức lựa chọn phen. Cuối cùng, khi trên tay y đã tràn đầy dược liệu, Droper mới xuất hiện ủ rũ ngập ngừng:
"Cậu chủ, tàu tốc hành Hogwarts vừa rời bến, cậu nên nhanh chóng rời đi."
"Ân."
Tiêu Nhiên nhàn nhạt đáp, nhưng y không vội đi ngay mà ghé qua tiệm sách Phú quý và Cơ hàn. Y cần cuốn sách biến hình và bùa chú năm thứ . Nhưng, vận may không mỉm cười với y...
Vừa bước vào cửa, Tiêu Nhiên đã phải nhanh chóng ếm quanh mình cái bùa chú im ắng. Gilderoy Lockhart đang kí tặng cho fan hâm mộ (đa số là phụ nữ trung niên) cuốn tiểu sử mới của ông "Cái Tôi Nhiệm màu".
Khóe môi Tiêu Nhiên khẽ giật, y khéo mũ áo chùng đội lên đầu. Bởi y có xuất hiện ở quá khứ, nhưng khả năng bị nhận ra vẫn khả nhỏ. Tuy nhiên, Tiêu Nhiên không có ý định tiếp xúc với tên não tàn kia.
Nhanh chóng chọn tới vài cuốn sách, Tiêu Nhiên lách mình ra khỏi tiệm Phú Qúy và cơ hàn. Bóng đen lướt qua người, Severus Snape đứng sựng lại trân trân nhìn theo rồi lắc đầu. Có lẽ, là nhìn lầm đi...
"Lockhart, ngươi nghĩ ngươi đang làm gì ở đây?"
Snape cay nghiệt nói. Khóe môi Tiêu Nhiên câu lên nụ cười, tâm trạng khó chịu cũng ngay lập tức bay đi. Severus vẫn đáng yêu như cũ.
--------------------------------------------Ta là dải phân cách---------------------------------------------------
Tàu tốc hành Hogwarts đang chạy băng băng qua những đồng bằng rộng lớn, Draco Malfoy đang nhắm mắt ngủ mình trong khoang tàu trống vắng. May mắn là mình, nếu có ai đó ở đó, chắc chắn sẽ bị hù cho chết khiếp.
Lấy tốc độ mắt thường thấy được, thân thể nhỏ bé chậm rãi lớn lên. Mái tóc bạch kim nhuộm màu đen như mun rồi dài ra. Khuôn mặt cũng từng chút thay đổi. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền từ từ mở ra, sắc xanh rút đi thay vào đó là quang mang hổ phách xinh đẹp rồi dần chuyển thành nâu nhạt nhu hòa.
"Trò Malfoy."
Hermione đẩy cửa bước vào nhìn Tiêu Nhiên, trong tay vẫn ôm chồng sách dày cộp.
Cái tôi nhiệm màu?
Tiêu Nhiên nhìn thoáng qua bìa sách, khóe môi hiện lên nụ cười nhỏ. Điều động ma lực quay về bộ dạng Draco Malfoy, Tiêu Nhiên vuốt ngược mái tóc bạch kim xinh đẹp trước trán lên tiếng:
"Tụi Harry đâu?"
Hermione cuối cùng cũng hoàn hồn, cô bé tò mò nhìn Tiêu Nhiên hồi lâu rồi hỏi:
"Đa dịch?"
Bổ não thật mau. Tiêu Nhiên nghĩ rồi nở nụ cười gật đầu. Hermione yên lặng ngồi lên ghế yên vị đọc sách. Cô bé biết, nếu Tiêu Nhiên không muốn nói, cô tổng thể không thể biết.