Trans: Zard
--------------
Bên trong lều hiệp hội Shikuro.
Tôi đến đây để báo cáo về con boss của Selen- Hắc lân đã bị diệt thành công.
Lúc đầu, người phụ trách nơi này, Duke, không hề tin câu chuyện của tôi, nhưng sau khi anh ta cử người đi điều tra, cộng thêm việc các mạo hiểm giả khác đã có thể vào Dungeon bình thường, anh chỉ biết câm nín.
[Thật đấy ư, cậu rốt cục còn điều gì không thể làm được không vậy?.]
[Nếu cứ để lâu thì chỉ càng có lợi cho bên Hetero mà thôi. Tôi làm vậy có sao không?]
[Nếu như tôi nói không thì sẽ là một lời nói dối. Tôi biết về những năng lực phiền phức của con Kì lân đó. Và khi chúng tôi gửi yêu cầu cho gia tộc Neptune đến xử lí, thì bên Hetero lại ra thêm những điều kiện để gây khó khăn cho họ. Thế nên, cám ơn cậu vì đã giúp chúng tôi tiêu diệt con Chủ ngục đấy dù cho việc đó rất nguy hiểm và lại không có sự đồng ý của chúng tôi.]
[Không biết Neptune có xử lí được con quái đấy không...]
[Tôi không biết rõ chi tiết--các con boss rất hiếm khi xuất hiện và chúng luôn cố che giấu năng lực của chúng nên không có nhiều người biết về chúng.]
Tôi có thể hiểu lí do tại sao.
Ngay cả đối với tôi, tôi không muốn mọi người biết rằng tôi có [Chỉ số cấp S].
Người duy nhất biết về điều này là Emily.
[Mặc dù tôi không biết gia tộc Netune ra sao, nhưng dựa vào những thành tựu mà họ đã được được trong quá khứ, thì họ không phải dạng vừa đâu.]
[Tôi hiểu rồi.]
[Dù sao thì ... cảm ơn cậu vì đã đánh bại nó. Do chuyện này xảy ra quá đột ngột nên chúng tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị phần thưởng gì cho cậu cả, nhưng tôi hứa sẽ trao chúng cho cậu ngay khi chúng ta trở về Shikuro--Tôi sẽ không để cậu làm không công đâu.]
[Tôi cũng không phiền đâu, tôi làm chỉ vì tôi muốn thôi.]
[Nhưng, ít nhất hãy để tôi bày tỏ lòng biết ơn của mình. Cảm ơn, thật sự cám ơn cậu vì những gì cậu đã làm.]
Với những lời cám ơn từ Duke, và thêm những âm thanh bắt đầu nhỏ dần của các mạo hiểm giả bên ngoài.
Tôi nghĩ rằng đã đến lúc về nhà rồi.
---------
Sau khi chia tay Duke, tôi quay trở lại lều của mình.
Bầu không khí xung quanh Selen cũng đã trở lại bình thường.
Rất nhiều người ra vào Dungeon, người này chỉ vừa đi ra là sẽ có người vào, bọn họ bán những món thu được từ lũ quái vật.
Những món đồ đấy sẽ được mang trở về thành phố và bán lại cho những cửa hàng, và chúng sẽ đến tay khách hàng..
Khung cảnh này thật thú vị.
Cứ như đang xem một sơ đồ mô phỏng thế giới này vậy.
Một thế giới mà mọi thứ đều phải dựa vào những món đồ rơi ra từ quái vật, một cuộc sống xoay quanh những Dungeon.
Đối với sản xuất, sản xuất, và thậm chí cả dịch vụ, và nhiều thứ khác.
Mọi thứ đều bắt nguồn từ các dungeon.
Tôi tự hỏi liệu thế giới này có lạm phát hay khủng hoảng gì không, liều nền kinh tế của họ có sụp đổ?
Nếu chuyện đó xảy ra, thì nghĩa là Dungeon là nơi khởi nguồn cho việc đó.
Tôi cảm thấy rất hứng thú về chuyện này. Suốt quãng đường về lại lều, tôi cứ mải ngắm nhìn cảnh vật tại Selen và để nó ghim sâu vào trong tâm trí tôi.
-----------------
Ngay khi vừa trở về, tôi đã nhìn thấy bóng hình của Emily và Celeste.
Emily đang ngồi phía trước lều và châm lửa trại.
Khi nhìn thấy tôi, em ấy liền vẫy tay kèm theo một nụ cười đến tôi.
Trong khi Celeste, thì đứng đằng xa, quay lưng về phía tôi, và đang làm công việc thường ngày của cô.
Dưới chân cô ấy, một vòng tròn ma thuật xuất hiện, đó là hỏa thuật cấp 3- Inferno, cô ấy kích hoạt nó trên đống rác và thiêu cháy toàn bộ chúng.
Trong khi ma thuật cấp cao đấy đã xử lí xong phần lớn rác, thì vẫn còn một ít rác sót lại.
Lần này cô lấy ra thứ gì đó từ túi cô, rồi nắm chặt nó.
Đó là vật phẩm rơi ra từ Chủ ngục, Sừng kì lân.
Trong khi giơ nó lên, cô niệm phép và lần này, một ngọn lửa nhỏ hơn ban nãy xuất hiện.
Nhưng dù vậy, thế này vẫn đủ để đốt phần rác còn lại.
Đối với cả ngọn núi rác, thì cô buộc phải sử dụng ma thuật diện rộng, nhưng đối với phần rác chút ít này, thì chỉ cần một ngọn lửa nhỏ là đủ.
Sau khi xử lí xong toàn bộ rác, cô lại đi đến chỗ mà rác vừa được chuyển đến.
Cô ấy sử dụng chiếc sừng thêm lần nữa, và lần này, toàn bộ số rác đã được dọn sạch sẽ.
Sau khi xác nhận rằng cô đã xong việc, tôi gọi to tên cô.
[Celeste.]
[Ryouta-san!]
Cô ấy vẫy tay với tôi trong khi nở một nụ cười trên mặt, rồi cô ấy nhẹ nhàng bước về phía tôi.
[……]
Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên mà tôi được thấy cô thế này.
Lần đầu tiên gặp chúng tôi, đó là khi sau khi cô ấy xử lí xong đống rác, và cô không phải loại người luôn tươi cười thế này.
Trước đây, điều duy nhất tôi có thể nhìn thấy từ cô là dáng vẻ yếu đuối, mệt mỏi, muốn từ bỏ nhưng lại không thể.
Cô đã cố gắng quá sức rất nhiều lần và đã ngất xỉu.
[Công việc có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều rồi nhỉ.]
[Nhờ Ryouta-san đã cho tem cặp sừng này đấy.]
[Haha, anh mừng là em thích nó.]
[Chiếc sừng này thật tuyệt. Em chưa từng nghe về món trang bị nào cho phép sử dụng ma thuật cấp 1 vô hạn lần. Em chỉ mới biết về các món giới hạn số lần sử dụng, và sau đó chúng sẽ trở nên vô dụng hoàn toàn.]
[Trang bị?]
[Chỉ có ba Dungeon trên thế giới này cho ra những món trang bị đặc biệt mà thôi. Anh có biết về nó không?]
[Đặc biệt .... Có phải là vật phẩm đặc biệt không?]
Celeste gật đầu.
Giờ cô ấy đề cập đến chuyện đó, đúng là trong bảng trạng thái, có một chỉ số là [Vật phẩm đặc biệt].
Trước đây tôi không hiểu đó là gì, nhưng giờ thì tôi đã thông rồi.
Vì chỉ có 3 Dungeon trên thế giới này, thế nên tôi rất muốn đến đó vào một ngày không xa.
Tôi nhìn về phía của Selen Dungeon, nơi mà giờ đây đang rất đông đúc, nhộn nhịp.
Cuộc điều tra về vật phẩm bên trong Dungeon đã hoàn tất, cộng thêm việc chúng tôi đã chinh phạt xong con Chủ ngục.
Tôi đoán tôi đã hoàn thành công việc của mình ở đây rồi.
[Tôi nghĩ đã đến lúc nói lời tạm biệt]
[Anh sẽ...rời đi sao?]
[Ban đầu, chúng tôi ở đây chỉ để hoàn thành xong những yêu cầu của Shikuro. Thế nên tôi khá là nhớ ngôi nhà thân yêu của chúng tôi, dù cho đã có căn lều này nhưng, không đâu bằng nhà mình dúng chứ]
[Em hiểu...Khi nào thì anh sẽ đi?]
[Tối nay…hoặc có thể là sáng mai. Mọi thứ ở đây cũng đã trở lại bình thường cả rồi, tôi cũng không còn việc gì tại đây nữa, và vì có rất nhiều mạo hiểm giả đến đây, nên tôi nghĩ tôi cũng sẽ không kiếm được thêm tiền.]
[…..]
Celeste cuối đầu xuống, cắn lấy môi mình, cô như thể đang muốn nói gì đó.
Cô khép tay vào lòng ngực, ôm chặt lấy cặp sừng kì lân mà tôi đã tặng cô .
Trong khi nhìn cô ấy, tôi nói.
[Cô...có muốn đi cùng chúng tôi không?]
[Sau khi xong việc với nơi này, tôi sẽ đến Shikuro ngay.]
Sau khi tôi chỉ mới vừa hỏi xong, cô lập tức trả lời.
Thời gian gần như cùng một lúc, cứ như là hai người đang nói cùng nhau vậy, và cả hai chúng tôi đều bất ngờ.
[Cô chắc chứ?]
[Ngay cả trong Shikuro, xử lý rác thải cũng rất quan trọng. Nếu em bỏ việc ở đây, thì vẫn có thể làm ở Shikuro mà...chẳng lẽ anh không muốn sao?]
[Ít nhất chúng ta cũng nên thành lập—]
Đột nhiên, trong đầu tôi, khuôn mặt phiền phức của Neptune xuất hiện, và tôi nhớ lại những lời anh ta nói với tôi.
[—– Gia đình Ryouta? Tôi có thể thành lập một thứ gì đó giống vậy nếu cô muốn cùng chúng tôi--.]
[Em sẽ tham gia!]
Celeste lập tức trả lời trong khi kéo sát người lại gần tôi.
Cứ như thể, nếu cô không nói bây giờ thì sẽ không còn cơ hội vậy.
[Em sẽ tham gia! Em muốn được cùng Ryouta-san thám hiểm Dungeon thêm lần nữa!]
Cô ôm chặt lấy cặp sừng hơn nữa và còn đứng sát lại tôi thêm.
Cô hoàn toàn nghiêm túc...Vậy có lẽ, tôi cũng phải thật lòng thôi.
[Un, hãy cùng nhau nhé. Ah, tôi quên hỏi ý kiến Emily rồi–]
[Chắc chắn nanodesu!]
[Wow!]
Đột nhiên em ấy xuất hiện phía sau tôi và trả lời.
Tôi quay lại và thấy Emily ở đó, và trong tay cô ấy là thứ mà cô ấy vừa mới nướng.
Trên đĩa, là một chiếc bánh.
[Làm thế nào mà em có thể chuẩn bị được cái bánh đó?]
[Em đã nướng nó.]
[….Chẳng phải chỉ có mỗi đống lửa trại kia thôi sao.]
[Vâng desu.]
Emily mỉm cười nhẹ nhàng trong khi cầm chiếc bánh.
Một lần nữa, tôi đối mặt với Celeste, trong khi giữ cô ấy, cô đang nhìn tôi chằm chằm bằng cặp mắt cún con.
Mặc dù cô ấy trông như một người mẫu, nhưng giờ cứ như một đứa trẻ vậy.
[Tôi sẽ rất mong chờ đấy.]
[Tôi cũng vậy desu.]
[--Vâng!]
Celeste ôm chặt cặp sừng chặt hơn bao giờ hế, và gật đầu với nụ cười tỏa nắng.