ALTHOUGH I AM ONLY LEVEL 1, BUT WITH THIS UNIQUE SKILL, I AM THE STRONGEST

chương 26: viên đạn thứ 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Zard

Edit: Haru

----------

Sau khi Raze và Roza đi khỏi Dungeon, tôi nhìn Emily đang đứng bên cạnh tôi.

[Cám ơn em, nhưng làm sao em biết anh ở đây?]

[Em nghe từ Elza. Cô ấy đưa cho em những cái hộp này và nói rằng anh sẽ cần đến nó nodesu~]

[Anh hiểu.]

Tôi vô thức nở nụ cười cay đắng.

Do tôi không muốn có một con Rogue nào thoát ra từ hộp Pandora nên tôi đã đưa nó cho Elza, nhưng ai ngờ rằng cô ấy lại đưa nó cho Emily chứ, và nhờ vậy, tôi mới được cứu.

Tôi nhìn vào Emily.

[Cảm ơn Emily nhé~~]

[Không có gì đâu nanodesu~]

[Em có muốn đi ăn ở đâu không. Emily đã giúp anh rất nhiều nên anh muốn đãi em một bữa.]

[Nếu thế thì hãy về nhà đi, em vừa nghĩ ra một công thức nấu ăn mới và muốn Yoda-san thử chúng đầu tiên~]

(Zard: liệu cô gái như thế này có tồn tại trên thế giới này không) (Haru: Em! Em! Em!) (Zard: Im lặng! Anh còn chưa nói chuyện với em đấy!) (Haru: Fuu…)

[Không không, anh muốn trả ơn em nên chẳng phải chúng ta nên đến một nơi nào đó để ăn thay vì về nhà nấu phải không.]

[Đúng rồi nhỉ nanodesu~ ]

Hình như cuối câu của em ấy có một trái tim được đặt ở đó thì phải, Emily đang thể hiện nó ra bằng một nụ cười của em ấy.

Em ấy thật….đáng yêu làm sao!

Lồng ngực tôi cảm thấy ấm áp hơn khi nhìn em ấy, thôi thì đây cũng là phần thưởng của em, hãy để em ấy quyết định nó.

[Ít nhất thì hãy để anh mua cho em một chai rượu ngon trước khi về nhà đã. Anh muốn được tận tưởng món ăn của em trong khi thưởng thức mùi vị của rượu, em có ý kiến nào không?]

[Em nghe nói rằng rượu chưng cất rất ngon đấy desu~]

[Được rồi, hãy mua một chai cho hai chúng ta nào!]

[Vâng desu!]

Thật là một ngày mệt mỏi, cứ phải làm việc liên tục rồi lại gặp rắc rối về những chuyện tiếp theo. Đến bây giờ, tôi mới có thể được cùng Emily về nhà…

---------------

Ngày hôm sau

Tôi đến Nihonium vào sáng sớm nhưng không phải để tăng sức mạnh của mình.

Trước đó, tôi đã đến thị trấn để mua thêm vài cái hộp đồ (hộp Pandora)

Nhưng vì cái hộp này chỉ dành cho những người có sở thích đặc biệt nên giá của nó lên tới 10k Piro, một con số lớn đến kì lạ. (xem lại chap 24)

Mà cũng chẳng sao cả, tôi mua lần 6 cái.

Đầu tiên, tôi sẽ sử dụng 4 cái để lấy thêm đạn Băng và Lửa sao cho đủ 100 viên mỗi loại.

Vì tôi đã sử dụng gần hết chúng ngày hôm qua nên tôi phải kiếm thêm.

Đối với 2 hộp còn lại, tôi xuống tầng 3 và săn lũ xác ướp để lấy hạt giống tốc độ, tất cả hạt giống ấy đều được chứa trong hộp và sau đó, tôi đã kiếm thêm được 100 viên đạn mới.

Những viên đạn mới có được từ bọn xác ướp có khả năng đặc biệt, tôi đã chạy vòng quanh thử nghiệm nó và cuối cùng, tôi cũng đã hiểu được tác dụng của viên đạn khi chiều đến.

Sau đó, tôi quay trở về Shikuro gặp Emily.

---------------

Chúng tôi đến cửa hàng quen thuộc của mình có tên , và cùng với Emily đẩy chiếc xe đựng đầy hoa bồ công anh vào trong.

(Zard: The Swallow Repayment, ai có tên hay hơn không)

Vì quầy của Elza đang trống nên chúng tôi đi đến đó.

[Chào.]

[Aah, Ryouta-san….và Emily-san nữa.]

[Như mọi khi, hãy đổi tiền giúp chúng tôi.]

[Okay, xin anh đợi một lát.]

Elza đến cạnh chiếc xe và bắt đầu lấy số hoa bồ công anh ra cân.

[Mà này, em có nghe nói rằng, trong lúc cơn bão ma thuật diễn ra, Ryouta-san đã chạy vào trong Dungeon để cứu người đúng không.]

[Nó đã trở thành tin đồn rồi à?]

[Đó là một điều rất dũng cảm đấy.]

[Uh, thật vậy]

Giờ nghĩ lại thì tôi hôm qua đúng là gan thật.

Bị kẹt bên trong một Dungeon mà quái vật ở đó có thể kháng gần như 100% sức mạnh vật lí và chỉ có điểm yếu là phép thuật, đạn dược lại không nhiều, không một kế hoạch nào, thế mà tôi vẫn có thể cứu được cô gái ấy.

[Tên cô ấy là Roza đúng không. Cô ấy có ổn không?]

[Thật ra thì…cô ấy cũng không ổn cho lắm.]

[Ý cô là sao?]

[Vì cơn bão vẫn chưa tan nên mọi người trong thành phố không thể sử dụng được ma thuật, vết thương của Roza cũng không hề nhẹ nên khá là khó khăn khi không ai có thể sử dụng được ma thuật hồi phục lúc này.]

[Nếu thế thì tại sao chúng ta không chuyển cô ấy đến một thị trấn khác.]

[Lí do là…vết thương của Roza khá tệ, thế nên cô ấy tốt nhất không nên di chuyển gì nhiều.]

[Tôi hiểu.]

[Thế nên…dù tình hình có chuyển biến tệ hơn đi nữa, thì họ nói rằng cô ấy chỉ có thể cố gắng mà chịu đựng đến khi bão tan.]

[…]

[Ah, em xin lỗi, đáng ra em không nên nói những chuyện như thế này. Etto, tổng số tiền của anh là--]

[Roza đang ở bệnh viện nào vậy?]

[Eh? T-tại sao?]

[Xin cô đấy, cô ấy đang ở đâu?]

Tôi nhìn thẳng vào Elza.

Mặt cô ấy đột nhiên đỏ lên rồi cô ấy nói cho tôi biết địa điểm.

-------------------

Tôi đến bệnh viện được xem là lớn nhất Shikuro.

Theo như những gì Elza đã nói, Roza đang được chữa trị tại nơi này.

Tôi tìm phòng mà Roza đang ở rồi tiến vào. Trên giường đó là Roza với vẻ mặt đau đớn ở đấy, và bên cạnh đó là Raze đang nhìn cô với hai quầng thâm dưới mắt.

[Aah…là anh…]

[Tôi là Satou Ryouta…cô ấy thế nào rồi?]

[…Như cậu thấy rồi đấy, không ổn lắm. Bác sĩ nói rằng nếu như tối nay cơn bão vẫn không tan đi thì….]

[Anh không cần nói nữa đâu, tôi hiểu rồi.]

[Chúng tôi đã chờ đợi một trị liệu sư đến đây, nhưng dù cho họ có tới đi chăng nữa, cơn bão vẫn còn ở đây…Khốn nạn! Tại sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ!]

Raze dùng tay đập vào tường một cái, máu đã tràn ra từ tay anh.

Không chỉ có mỗi bàn tay anh, môi của anh cũng đã đầy máu, anh ấy nói với vẻ buồn bực đến mức mà đã cắn chặt môi đến chảy máu.

Tôi nhìn Roza đang nằm trên giường.

Mặt cô ấy trông rất đau đớn khi có máu chảy trên đó và da cũng đã trở nên trắng đi.

Nếu như tối nay cô ấy vẫn không được chữa trị, thì có thể sau đó- sẽ không còn sau đó nữa đâu.

Rút khẩu súng của mình ra, tôi chĩa nó vào cô ấy.

[C-cậu đang làm gì vậy!]

[Tôi sẽ kết thúc chuyện này cách nhanh nhất.]

[Kết thúc nhanh nhất --]

Giờ có nói cũng chỉ tổ tốn thời gian mà thôi, trăm nghe không bằng một thấy, tôi bắn một viên vào Roza.

Viên đạn bay thẳng đến giữa trán cô ấy.

-----------

[Khốn nạn! Cậu làm gì vậy hả!]

[Đây là cách tốt nhất rồi!]

[Tôi sẽ giết cậu tên khốn!!!]

Raze tung một cú đánh đến tôi nhưng nó cũng chẳng hề hấn gì với cái Hp S của tôi.

[Cái- Guahhh!]

Tôi đá vào ngực anh ta một cái, cơ thể anh ta thành hình > rồi bay đi.

Anh ta đáp xuống tại vũng máu của Roza, khuôn mặt anh tràn đầy nỗi tức giận và buồn bã.

[Tại…sao?]

[Xin lỗi, không thù oán gì với anh đâu, vĩnh biệt.]

Chĩa khẩu súng vào trán của Raze, tôi nhấn cò.

Đầu anh ta đã bị thổi tung bởi viên đạn của tôi, rồi cơ thể anh gục xuống.

Giờ tôi mới để ý, đã đến mức này rồi mà tay của Raze và Roza vẫn nắm chặt lại với nhau. Thật, buồn cười quá đi….

---------------

(Zard: thôi giỡn đủ rồi, giờ quay lại cốt truyện chính này. Công nhận mình viết văn dở thật, thế mà không hiểu sao hồi đó mình lên lớp được.)

(Haru: …)

Cơ thể của Roza được bao bọc trong một chùm sáng màu trắng.

Và ngay sau đó, trên người cô ấy như chưa từng có chuyện gì xảy ra, da mặt cô cũng đã hồng hào trở lại.

Đây là viên đạn cuối cùng của tôi, tôi đã mất đến 99 viên để biết được tác dụng của những viên đạn có được từ Rogue xác ướp.

Ánh sáng trắng, ánh sáng của sự hồi phục.

Đạn trị liệu, đó là tên mà tôi đặt cho nó.

[Đây…đây là?]

[Tôi nghĩ cô ấy từ giờ sẽ ổn thôi, nhưng tốt nhất vẫn nên gọi bác sĩ để kiểm tra.]

[Cậu, cậu đã cứu cô ấy…]

Khuôn mặt của Raze như đang chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

Vậy là xong, điều này cũng như khi tôi cứu cô ấy khỏi Silicon Dungeon thôi, đã làm việc gì thì phải làm cho trót.

[Cảm ơn, cảm ơn cậu rất nhiều! Thật sự, cảm ơn cậu!]

Raze liên tục nói lời cám ơn cho đến khi tôi rời khỏi bệnh viện.

Truyện Chữ Hay