Trans: Haru
-------------
Sáng hôm sau.
Ngay cả khi đang nghỉ ngơi trong căn nhà ấm áp cùng với Emily thì tôi vẫn cảm thấy hơi lo lắng về thứ đang ở trước mắt mình.
Ở trên bàn, đó là tổng số tiền mà chúng tôi đã tiết kiệm được từ trước đến nay.
Dựa vào số lượng của nó thì cỡ khoảng 450k- Không, ít nhất là hơn 500k mới đúng.
Tôi không nghĩ rằng mình đã kiếm được nhiều đến mức này.
[Sao thế Yoda-san, sao anh lại nhìn số tiền đó vậy?]
[Anh không nghĩ là chúng ta lại kiếm được nhiều đến thế này, ta có nên sử dụng chúng không…]
[Anh sẽ dùng chúng cho việc gì? Anh đã quyết định chưa nodesu?]
Tôi gật đầu khi nghe câu hỏi của Emily.
[Với số tiền này, anh nghĩ rằng mình có thể mua được một chiếc xe cũ, hay là ta dùng chúng để mua một căn nhà mới nhỉ]
[Chúng ta sẽ chuyển đi ư?]
[Ừ thì, em có thấy ngôi nhà này cũng khá nhỏ không. Căn nhà này đã có hơn 87 năm tuổi rồi và tiền thuê hằng tháng là 20k Piro, kích thước của nó cũng chẳng lớn lắm, chỉ có 1 phòng mà thôi]
(Haru: Vậy thì từ trước đến giờ ngủ chung với nhau ư…)
[Em thấy cũng ổn mà]
[Nhưng anh nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu có 2 phòng.]
[2…desu?]
[Hm?]
Có chuyện gì vậy, tại sao Emily lại tỏ vẻ ngạc nhiên đến vậy?
[Hay em muốn có 3 phòng? Anh thấy em có rất nhiều đồ nên có lẽ 3 phòng là tốt nhất.]
[Không…Em tưởng anh sẽ chuyển đi, em muốn chúng ta đưuọc sống cùng nhau…]
Emily đột nhiên vui vẻ trở lại, chuyện gì đang xảy ra thế này?
[Hơn nữa, anh không biết phải làm gì với cái xe cả. Chúng ta không thể mua cả ngôi nhà và chiếc xe cùng một lúc được. Nếu mua xe thì anh nghĩ rằng phải anh thuê một nơi riêng để cất xe thì sẽ phải tốn thêm tiền để giữ nó, thế nên căn nhà là phương án- ]
[Anh có thể để việc mang đồ cho em mà desu~]
Emily đưa tay em ấy ra thể hiện tư thế sẵn sàng khiêng đồ.
Ý em ấy là cứ để cho em vì cái sức mạnh hạng A của em ư.
Nhìn thấy cảnh một cô gái 1m3 đáng yêu như Emily mà phải khiêng những món đồ nặng, tôi không muốn chứng kiến cảnh ấy đâu.
[Giờ anh cảm thấy bối rối quá. Emily, em muốn cái nào?]
[Em nghĩ rằng chúng ta nên mua chiếc xe trước desu. Khi có chiếc xe rồi thì năng suất làm việc sẽ cao hơn, dù em nghĩ rằng có cả hai sẽ tốt hơn nhưng nghĩ kĩ thì chiếc xe là lựa chọn hoàn hảo nhất nodesu~]
[Anh hiểu rồi. Hãy cùng mua xe trước nào]
[Vâng desu]
----------------------
Cùng với Emily, chúng tôi đến thành phố mua một chiếc xe ma thuật.
Số tiền mà chúng tôi đang mang theo chính xác là 500k Piro. Giá của một chiếc xe ma thuật cũng gần ngang với giá của một chiếc xe hơi nên với số tiền này, chúng tôi chỉ có thể mua hàng đã xài mà thôi.
Elza đã giới thiệu cho tôi một cửa hàng gọi là chuyên bán các loại xe ma thuật cũ.
Cô ấy cũng đã nói rằng cửa hàng này có rất nhiều loại xe khác nhau để chọn lựa. Tôi không thể kìm nổi cơn háo hức được xem những chiếc xe đấy.
Chúng tôi cùng nhau bước vào trong cửa hàng.
[Lão già…lão đang lạc trôi ở đâu vậy?]
Bên trong cửa hàng là một chàng trai khoảng 20 tuổi ở đấy.
Có chuyện gì xảy ra thế?
[…Uh, một khách hàng. Tôi xin lỗi về chuyện này, mời vào]
Cậu thanh niên cuối cùng cũng để ý đến tôi, sửa lại tư thế của mình, cậu chào đón chúng tôi với một nụ cười trên khuôn mặt.
[Ngài đang tìm một chiếc xe ma thuật phải không? Ở đây chúng tôi có loại thông thường và loại đặc biệt và còn nhiều loại khác nữa, ngài muốn mua loại nào?.]
[Ban nãy có chuyện gì xảy ra thế?]
Khi mà cậu thanh niên đang nói cho tôi về các loại xe trong cửa hàng thì tôi liền hỏi ngược lại cậu ta.
Chàng trai thể hiện một khuôn mặt hơi giật mình rồi từ từ mở mắt ra, nhìn tôi chằm chằm
(Haru: ý là lúc ảnh giới thiệu ấy, ảnh cười, hai mắt nhắm tịt vào, giờ mới mở ra)
[Yoda-san?]
[Anh xin lỗi về chuyện này.]
[Không sao đâu desu~]
Emily mỉm cười rồi gật đầu.
Tôi nhìn chàng trai ấy.
[Có vẻ như cậu đang gặp rắc rối gì đó, cậu có thể nói cho chúng tôi nghe được không?]
Cậu thanh niên vẫn nhìn chúng tôi.
Khuôn mặt cậu ấy nhìn rất bơ phờ, buồn bã và có vẻ như là sắp khóc đến nơi rồi.
Như thể có gì đó nghẹn trong cổ họng cậu, cậu bắt đầu kể cho chúng tôi.
[Lão già nhà tôi, đã mất tích 3 ngày nay rồi]
[Eeehhh!! Điều đó thật tệ nanodesu~]
[Lão ấy hay đi đâu đó và tôi nghĩ rằng sẽ giống như mọi khi, sẽ ổn thôi nhưng sau 3 ngày, lão vẫn chưa quay về. Tôi cũng đoán được lờ mờ là lão đi đâu nhưng tôi lại không dám đi kiếm lão.]
[Ông ấy ở đâu?]
[Arsenic Dungeon, tôi nghĩ nơi đó chẳng vấn đề gì khi mà lũ quái vạt đá ở đó luôn bất động]
Cậu thanh niên lại thể hiện vẻ lo lắng trên khuôn mặt.
Emily và tôi nhìn nhau rồi cùng gật một cái.
[Lão già nhà cậu tên gì?]
[Ông ta như thế nào?]
[Đừng nói với tôi là 2 vị--]
Khuôn mặt cậu ta như thể vừa nhìn thấy cứu tinh đời mình vậy.
----------------
Arsenic, tầng 10
Chúng tôi cứ đi sâu hơn và sâu hơn, đám quái đá thì vẫn đứng yên đấy nên nó cũng chẳng cản trở gì, chúng tôi an toàn đi thẳng tới tầng 10.
Quái vật tầng 10 cũng không khác gì mấy tầng trên, một đống đá bất động.
[Những con này được gọi là {Heavy Rock} desu, đây là con quái vật nặng nhất trong Arsenic desu. Nếu ai đó mang chúng ra ngoài thì chúng sẽ trở thành Rogue và tàn phá khắp nơi. Đây là con quái vật nguy hiểm nhất Arsenic nên xin hãy cẩn thận nanodesu~]
[Heh…]
Trong này cũng có con quái như vậy à.
Vì mọi con quái ở Arsenic đều là những cục đá bất động nên tôi ghĩ là nếu nó trở thành Rogue thì nó vẫn vô hại.
Nếu suy nghĩ kĩ thì cái cảnh tượng một bông hoa đẹp đẽ bỗng biến thành những cục đá xấu xí, đó cũng là vấn đề đấy.
[Eh? Hình như anh thấy còn một loại nữa phải không?]
[Đó là {Light Rock} desu. Nó cũng ở tầng 10 của Arsemic và là loại quái vật nhẹ nhất ở đây desu~]
[Nhẹ nhất à…Em nói cũng đúng, nhìn nó như quả bóng bay có thể bị thổi đi bất cứ lúc nào vậy.]
Giờ thì tôi hiểu về các loại quái vật ở đây rồi.
Bây giờ nên tập trung vào việc tìm bố của cậu thanh niên kia thôi.
Và chỉ mới đi có một chút, chúng tôi đã tìm thấy ông ta.
Theo lời cậu thanh niên thì bố cậu là một người khoảng 40 tuổi, lùn và có một bộ râu rậm.
Không hiểu sao tôi lại hình dung một Dwarf. (Haru: cho những ai chưa bít, Dwarf nghĩa là người lùn)
Tôi nghĩ thế giới này cũng có Dwarf luôn nhỉ, không biết có giống như những gì tôi tưởng tượng không.
Khi chúng tôi tìm thấy bố của cậu thanh niên ấy, ông ta trông y hệt một Dwarf.
Đặc biệt hơn, là ông ấy đang nằm ngủ giữa một đống quái vật đá.
[….]
[….]
[….]
[Emily]
[Hai desu~]
[Em hãy đá vào đầu lão ta càng mạnh càng tốt giúp anh.]
[Hai desu~]
Emily bẻ cổ tay bước đến chỗ của lão và đá một cái.
Lão già ấy liền bay một vòng cùng với vài con Heavy Rock đáp xuống với khuôn mặt cắm xuông đất. (Haru: đây là ví dụ điển hình của từ Sấp Mặt Luôn :3)
[Ouch! Cái quái gì vậy!?]
[Xin lỗi, ông có phải là Alton-san không?]
[Hm? Đúng vậy, nhưng các người là ai!?]
[Con trai ông nhờ chúng tôi tìm ông đấy.]
[Chuck à? Chẳng phải ta đã để lại một tở nhắn cho thằng nhóc ấy rồi mà]
[Nhưng ông đã biến mất 3 ngày rồi đấy]
[3 ngày? Ho- 3 ngày rồi à. Hình như ta ngủ khá lâu rồi.]
[…]
[Yoda-san, em có thể đá ông ta thêm một cái nữa được không?]
[Bình tĩnh nào Emily, em hãy để dành nó đi, sau khi anh nói chuyện xong em có thể đá tiếp]
[Vâng desu~]
Tôi chỉ đến đây để xem Alton-san có gặp chuyện gì không thôi.
Tôi nghĩ chúng tôi nên quay về và nói cho con của ông ta- Chuck để cậu ta khỏi phải lo lắng.
Ngay khi tôi vừa quay người lại định bỏ về thì…
[Alton-san đang làm gì ở đây vậy?]-Emily hỏi
[Ta ở đây để kiếm thêm nguyên liệu cho việc chế tạo xe ma thuật. Hai người chắc cũng biết rằng cửa hàng của ta cũng có dịch vụ cải tiến xe nữa đúng không.]
Cải tiến à…Hình như Chuck cũng có nói qua rồi thì phải.
[Ông tự cải tiến à?]
[Ừ. 3 ngày trước, cảm hứng của ta bỗng dưng trỗi dậy, các ý tưởng về các loại xe mới liên tục hiện ra trong đầu ta nên ta mới đến đây tìm nguyên liệu để làm.]
[Hah? Chẳng phải Arsenic chỉ có hoa thôi ư]
[Fufufu…Ta đâu có nói là ta sử dụng mấy món rơi ra quái vật.]
[Heh?]
[Nguyên liệu của ta chính là lũ quái vật]
[Quái vật? Nhưng nếu vậy thì chẳng phải chúng sẽ trở thành Rogue ư!?- Ah.]
[Có vẻ như cậu đã nhận ra rồi nhỉ. Những con quái ở Arsenic đều là những tảng đá bất động nên dù cho chúng có trở thành Rogue đi chăng nữa thì ta vẫn có thể sử dụng chúng]
(Haru: nghĩa là dùng đá để làm nguyên liệu đấy mấy bác)
Tôi bắt đầu thấy hứng thú với điều mà ông ta đang làm rồi đấy.
Alton-san sẽ sử dụng những con Rogue để làm nguyên liệu chính để làm ra những chiếc xe ma thuật.
[Nhưng mà ta chẳng thể tìm được một con {Light Rock} dạng hiếm nào cả. Heave- và Light, ta cần cả 2 thứ đó nhưng thứ ta tìm thấy chỉ là một đống đá bình thường.]
Alton-san leo lên đống Heavy Rock xung quanh ông ta và đá nó.
[Nếu ông muốn thì có một con đằng kia kìa.]
[Thật ư!! Nó đâu!?]
Alton-san lập tức tốc biến lại gần tôi, dí mặt vào tôi hỏi.
-----------------
Sau đó chúng tôi quay trỏ lại cùng với Alton-san, và ông ta sau đó cuối cùng cũng quay trở lại quầy bán hàng.
[Lão già, đừng có mà đi tùm lum nữa được không vậy!]
Dù cho nói những lời có chút hỗn những khuôn mặt của Chuck-san lại có vẻ vui.
Mọi chuyện đã được giải quyết xong, hai cha con lại được đoàn tụ với nhau. Tôi và Emily cùng đạp tay với nhau.
Giờ thì chúng tôi cũng nên lựa xe rồi về thôi.
Nhưng sau khi tôi vừa nghĩ vậy, Alton-san liền mang một thứ ra tù phía sau quầy.
Đó là một chiếc xe ma thuật.
[Cuối cùng nó cũng hoàn thành]
[Nhanh thật đấy desu~]
[Chẳng phải ông chỉ mới vừa thu thập nguyên liệu thôi sao]
[Thực tế là ta đã gần hoàn thành nó rồi, chỉ thiếu chút nguyên liệu thôi]
Trên chiếc xe ma thuật mà ông ta vừa mang ra, đó là 2 miếng của Heavy Rock và Light Rock được gắn trên đó.
[Đây là bản cải tiến à?]
[Đúng vậy. Nhóc con, cho ta mượn 2 miếng bánh đó nào.]
[Này! Đó là bữa trưa của tôi đấy!]
[Sau khi chỉnh xong đơn vị, ta sẽ đặt nó vào.]
Alton-san đang làm gì đó với chiếc xe và sau đó, ông ta bỏ miếng bánh mì vào bên trong.
Ngay sau đó, trên ở ngay chỗ gắn 2 con quái vật, một màn hình với các con số hiện ra.
Con số trên đó là 150.
[Thêm một miếng nữa này]
Sau khi ông ta cho thêm một miếng nữa, con số đó chuyển thành 300.
[Đây là cách nó hoạt động, khi cậu bỏ một món vào trong này, nó sẽ tự động cân và tính tiền.]
[Ooh! Tiện thật đấy]
Thử nghĩ xem, khi vào trong Dungeon, có chiếc xe này rồi thì bạn sẽ mang được nhiều đồ hơn, biết được số tiền mà mình đã kiếm được mà không cần ra bên ngoài, một công đôi việc.
Giờ thì tôi mới hiểu được công dụng của chiếc xe.
[Cho cậu đấy]
[Eh?]
[Coi như đây là quà vì đã giúp ta, cậu hãy nhận đi cho ta vui.]
[Ông chắc chứ?]
[Cứ cầm lấy đi! Đừng để ta nói nhiều!]
Alton-san sau đó trở lại quầy và lầm bẩm [Giờ nên chế tạo cái gì đây…]
Có vẻ ông ấy thích làm ra những chiếc xe và không quan tâm mấy chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
[Etto…]
Tôi và Emily cùng nhìn Chuck chằm chằm.
[Hai người giữ nó đi. Lão già nhà tôi luôn làm những gì lão thích. Cứ coi như đây là quà cám ơn của chúng tôi.]
[Tôi hiểu…Vậy thì tôi rất hân hạnh được nhận nó.]
Bây giờ, tôi đã có một chiếc xe ma thuật dạng đặc biệt mà không tốn một xu.
Có vẻ như tôi có thể chuyển nhà rồi nhỉ.