Vào khoảnh khắc đi vào hội trường, Tống Thất lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt bên trong.
Alpha đã qua tuổi bốn mươi dáng người cao lớn, bộ đồ vest vừa vặn gã mặc lên chứng tỏ gã duy trì dáng người rất tốt. Năm tháng để lại vết hằn trên mắt gã, lại không khiến khuôn mặt gã già đi, chỉ làm cho khí chất của gã thêm phần chững chạc. Khuôn mặt gã rất lạnh nhạt, để lộ vẻ xa cách qua hơi thở, dù gã đã cố gắng giấu đi pheromone trên người cũng có thể khiến những người ở đây cảm thấy áp lực.
Nhưng khi có người tiếp cận alpha để chào hỏi, gã sẽ mỉm cười trông rất ôn hòa nho nhã, sẽ khiến người ta nhịn không được thầm nghĩ trong đầu, tự hỏi khi gã đối diện với omega gã âu yếm sẽ thu hút tới mức nào.
Mà đúng lúc vị trí “Omega của Tống Thất” là chỗ trống.
Dù Tống Thất đã tới cái tuổi này, còn từng ly hôn một lần, có không ít người vẫn muốn giới thiệu người quen cho Tống Thất. Tống Thất không ngừng khéo léo từ chối hợp tác “đẩy mạnh tiêu thụ” với bọn họ, lúc quay đi lại trở nên lạnh lùng, bực bội xoa huyệt thái dương.
“Tống Thất!” Nghe thấy âm thanh quen thuộc gọi mình, Tống Thất quay đầu, quả nhiên thấy người bạn Phùng Khiếu đi tới, vỗ vào vai gã. Omega của Phùng Khiếu đi theo sau anh ta một bước, đối diện với ánh mắt Tống Thất, mỉm cười hiền lành.
Bạn đời của Phùng Khiếu là một omega điển hình, mặc bộ đồ vest nhạt màu, từng động tác nụ cười đều rất khéo léo, rất xứng đôi với Phùng Khiếu. Nhưng chính omega như vậy trước đây đã làm loạn đòi ly hôn kịch liệt với Phùng Khiếu. Bây giờ có vẻ đã trở lại như trước, thậm chí tình cảm giữa cả hai càng thêm sâu nặng.
Nhận ra ánh mắt tò mò của Tống Thất, Phùng Khiếu mỉm cười, ôm eo omega nhà mình, khóe môi càng kéo lên cao: “Oánh kìa, bên kia có bánh kem em thích ăn đấy…”
“Các anh nói chuyện đi, em qua kia chờ anh.” Du Tri Oánh hiểu ý mỉm cười, ghé lại hôn lên mặt Phùng Khiếu, rời khỏi hai người đi qua một bên.
Tống Thất nhìn bóng dáng cậu ta, cứ cảm thấy vợ của người bạn này đã thay đổi rất nhiều. Trước kia cậu ta hướng nội, sẽ không làm mấy chuyện như hôn alpha của mình trước mặt người khác. Xoay đầu lại, Phùng Khiếu vuốt nơi vừa rồi được Du Tri Oánh hôn lên, cười ngốc nghếch. Một nam trung niên lại như một tên nhóc con còn hôi sữa, Tống Thất vừa thấy buồn cười vừa thấy ngưỡng mộ.
Phùng Khiếu hồi hồn lại, hắng giọng nói: “Khụ khụ, xin lỗi, tôi với vợ mình còn đang trong tuần trăng mật.”
Bọn họ kết hôn đã nhiều năm như vậy, chưa từng ly hôn nhưng lại có tuần trăng mật tới muộn. Tống Thất hiểu ý cười cười, cầm lấy chén rượu nhấp một hớp: “Trước kia chưa từng nghĩ cậu sẽ như vậy.”
“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ.” Phùng Khiếu cảm thán: “Tôi không phải người chồng tốt, chỉ biết nghĩ cho mình, nếu không phải Oánh sắp rời khỏi tôi, có lẽ cả đời này tôi cũng không nhận ra. Nhìn cậu cũng cảm thấy phải quý trọng người bên cạnh… Xin lỗi.”
Phùng Khiếu không phải người chồng tốt, nhưng chưa từng phạm sai lầm quá giới hạn, cho nên có thể sửa sai, được người yêu tha thứ; có lẽ Tống Thất là người chồng tốt, nhưng gã đã phạm vào lời hứa, cho nên dù gã khóc lóc sám hối như thế nào đi chăng nữa cũng không thể khiến người yêu quay đầu nhìn mình một cái. Đối diện với ngôn từ trắng trợn của Phùng Khiếu, Tống Thất tỏ ý không sao, giơ ly rượu lên: “Không sao, tôi có thể làm phản diện để làm bài học cho chính diện như các người, cũng không tệ lắm.”
“Bớt đi! Tôi nhận được thiệp cưới Vân Chử gửi tới, cậu… không sao chứ?”
“Không sao.” Có thể có chuyện gì được? Nhận thấy nỗi đau quen thuộc từ trái tim, Tống Thất vẫn còn sức mỉm cười khiến Phùng Khiếu không quá lo lắng: “Tôi ngồi ở chỗ khách mời là được, miễn không để em ấy bức bối.”
“Cậu nói xem cậu thích Vân Chử như vậy, sao trước đây lại… Haiz.” Phùng Khiếu lắc đầu, vỗ vai Tống Thất: “Nếu cậu khó chịu thì để tôi đi uống rượu với cậu.”
“Chỉ cần vợ cậu không trách tôi.”
Tống Thất đùa một câu rồi đá Phùng Khiếu đi tìm vợ anh ta. Từ xa nhìn Phùng Khiếu quấn lấy vợ mình, Tống Thất cong môi, nụ cười trên mặt dần nhạt đi. Gã tự nhiên trò chuyện với người tiếp theo đến bắt chuyện như chưa có chuyện gì xảy ra. Chờ quanh người trở lại yên tĩnh, gã đi tới ban công, lẳng lặng hít thở làn gió thổi tới.
Bóng lưng của gã rất cô độc, bờ vai rộng lớn không biết vì sao lại xuất hiện vẻ mờ mịt yếu ớt, như đang đau đớn vì không thể thay đổi sự thật, khiến người ta không dám đến quấy rầy gã.
“A, ba về rồi à!”
Buổi tối về đến nhà, lại bất ngờ nhìn thấy bóng dáng của Tống Tiêu Sanh. Nhóc alpha đã lên cấp hai trưởng thành rất nhanh, mang theo vài phần giống Tống Thất. Dáng vẻ quay lại nhìn Tống Thất khá giống Tiêu Vân Chử, lộ ra vẻ dịu dàng và thuần khiết, khiến Tống Thất không khỏi hoảng hốt.
Cồn khiến đầu óc Tống Thất không tỉnh táo lắm. Hồi lâu sau gã mới sực tỉnh, cười nói với Tống Tiêu Sanh: “Sao con lại tới đây?”
“Hội trường thi đấu hôm nay cách chỗ này khá gần.” Tống Tiêu Sanh chỉ vào đàn violon đặt một bên: “Nhân tiện quay về tìm lễ phục, bộ lần trước lúc trao giải ba may cho con ấy, về sau mặc đi dự lễ.”
Nghe thấy từ “đi dự lễ”, Tống Thất hơi sửng sốt. Gã đi vào phòng bếp, không muốn để Tống Tiêu Sanh phát hiện sự khác thường của mình: “Papa của con chưa chuẩn bị lễ phục mới cho con à?”
“Bọn họ muốn may cho con, nhưng con không cần.” Tống Tiêu Sanh không có tật xấu động chút là sắm đồ mới như những cậu ấm ăn chơi trác táng khác: “Không phải bộ hồi trước mới chỉ mặc hai lần à, vẫn còn mới.”
“… Ừ, vậy con mang về sớm để bọn họ xem cho con, nếu không vừa có thể sửa lại.” Tống Thất cũng rất phục mình, vậy mà có thể dùng giọng điệu bình tĩnh như thế thảo luận về hôn lễ giữa Tiêu Vân Chử và người khác.
Đúng vậy, Tiêu Vân Chử sắp kết hôn với Cố Tu Viễn.
Có lẽ chuyện này cũng chỉ là việc sớm hay muộn, nhưng tới tận giờ Tống Thất vẫn còn ôm hy vọng.
Gã biết mình rất yêu Tiêu Vân Chử, thậm chí khiến Tiêu Vân Chử trong một khoảng thời gian ngắn không thể tin vào tình yêu từ miệng alpha. Nhưng thỉnh thoảng chút ác ý chôn sâu dưới đáy lòng Tống Thất sẽ khiến gã mừng thầm vì vết thương chưa lành của Tiêu Vân Chử. Tiêu Vân Chử vì gã nên không thể chấp nhận alpha khác đánh dấu, mặc dù đánh dấu gã để lại trên tuyến thể của Tiêu Vân Chử đã biến mất, gã vẫn sẽ có ảo giác Tiêu Vân Chử còn thuộc về gã.
Người đã phạm lỗi như vậy còn ôm lòng may mắn ti tiện, ông trời chú định gã sẽ phải chịu trừng phạt, chịu nỗi đau cầu mà không có được.
Đó là khoảnh khắc omega của gã bị người khác đánh dấu.
Ngày đó Tiêu Vân Chử tới biệt thự đón Tống Tiêu Sanh, y không còn đeo vòng cổ. Đã lâu rồi gã chưa thấy dáng vẻ không đeo vòng cổ của Tiêu Vân Chử, dù đẩy vali của Tống Tiêu Sanh, đôi mắt gã vẫn nhìn thẳng. Gã không muốn làm Tiêu Vân Chử cảm thấy ngột ngạt, nhanh chóng cúi đầu, bỏ vali vào cốp xe. Tiêu Vân Chử đi tới cạnh gã, thả balo của Tống Tiêu Sanh vào.
Tống Thất ngửi thấy mùi matcha nhàn nhạt, đó là mùi hương gã nhớ nhung nhất. Vào khoảnh khắc kia, thậm chí gã đã rung động tới mức muốn khóc. Gã nhớ những đêm nằm vùi đầu vào cổ Tiêu Vân Chử, gã có thể hoàn toàn ôm mùi hương này vào ngực, để y nhuốm mùi của mình… Là mùi.
Mùi không còn giống trước nữa.
Tống Thất đột nhiên phát hiện ra điều gì đó. Gã không nhịn được nghiêng đầu nhìn chằm chằm cổ Tiêu Vân Chử, gã có thể lờ mờ nhìn thấy tuyến thể dưới cổ áo, bộ phận hơi nhô lên như ẩn như hiện vết răng.
Đúng vậy, sao gã có thể không phát hiện cho được, omega chưa được đánh dấu sao có thể không phòng bị mà phơi bày tuyến thể trước mặt alpha khác, sao có thể chỉ có mùi hương nhàn nhạt như vậy. Mùi matcha đăng đắng nhẹ nhàng không còn vị kem lạnh lẽo mà mang theo mùi rượu nóng cháy, ngập tràn chiếm hữu.
Là gã, là gã bị cảnh tượng trước mặt làm mờ mắt, trong lúc hốt hoảng, gã đã cho rằng đây chỉ là cuộc sống hàng ngày vươn tay là có thể chạm tới, là gã ích kỷ cho rằng dù Tiêu Vân Chử ly hôn cũng sẽ bị mình ảnh hưởng cả đời…
Sao gã có thể nghĩ như vậy, sao gã có thể nguyền rủa Tiêu Vân Chử bị vùi trong bóng ma của gã cả đời không thể tiến về phía trước đây?
Cuối cùng cũng nhận ra mình là người đáng giận như thế nào, Tống Thất mím môi, một hồi lâu sau vẫn không nói nên lời. Chờ đến lúc Tiêu Vân Chử đóng cốp xe lại tạm biệt Tống Thất, Tống Thất mới tìm lại được giọng mình: “Cậu ta… đánh dấu em rồi à?”
Tiêu Vân Chử không lấy làm lạ, alpha cũ có thể dễ dàng nhận thấy sự thay đổi pheromone của y. Y sờ lên cổ mình, nở nụ cười bình thản: “Ừ.”
Không giải thích gì nhiều hơn, y không có nghĩa vụ giải thích đánh dấu của một alpha khác cho chồng cũ của mình. chỉ là bầu không khí đã trở nên dịu đi, như là đột nhiên nhớ đến những ký ức khi không được người ta nhắc đến mà hiện lên trong đầu. Những ký ức đó rất tốt đẹp, rất ấm áp, ấm áp đến mức có thể khiến Tiêu Vân Chử tạm quên đi Tống Thất bên cạnh, lẳng lặng nở nụ cười.
Mà tất cả những điều này đều không liên quan đến Tống Thất. Gã cũng không muốn biết, lại nghe thấy mình nói: “Các người sắp kết hôn à?”
“Ừ.” Tiêu Vân Chử trả lời rất nhanh: “Nhưng còn nhiều chuyện chưa sắp xếp được. Tôi vốn cũng định nói cho anh, dù sao anh cũng là bố của nhóc Sanh.”
Đúng vậy, chỉ là vì gã là bố của nhóc Sanh, xuất phát từ sự tôn trọng một người bố khác của con trai, Tiêu Vân Chử mới nói cho gã. Trừ nhóc Sanh ra, Tiêu Vân Chử không muốn qua lại bất cứ điều gì với gã nữa. Khi gã vẫn còn vui mừng vì gặp được Tiêu Vân Chử, hay những đêm tịch mịch gã ngồi sám hối thì đã có người sớm chữa lành những vết thương trên người Tiêu Vân Chử, cùng y đi về phía trước rồi.
“… Chúc mừng.” Tống Thất nắm chặt tay, che giấu toàn bộ phẫn uất và chua xót. Gã cong khóe miệng, nở nụ cười dịu dàng: “Tuy có lẽ em không muốn nghe những lời này… Nếu cậu ta làm gì, anh vẫn sẽ mãi đứng phía sau em.”
Tiêu Vân Chử lạnh nhạt nhìn Tống Thất. Vẻ mặt của y rất bình thản, Tống Thất lại nhìn ra được vẻ châm chọc. Tống Thất chịu không nổi ánh mắt ấy, yết hầu lăn lăn, thay đổi chủ đề: “Để anh gửi tiền mừng cho em.”
“Không cần.” Tiêu Vân Chử bật cười: “Cho dù tặng tôi thì cuối cùng cũng dùng cho nhóc Sanh thôi. Tôi đi trước.”
Y không nói nhiều với Tống Thất nữa, cũng không biết Tống Thất nhìn y cười tới ngơ ngẩn. Đã bao lâu rồi chưa được nhìn thấy nụ cười vui vẻ không hề có khúc mắc như hòa tan băng đá kia?
Gã cứ ngơ ngẩn đứng đực ra, nhìn Tiêu Vân Chử chở Tống Tiêu Sanh rời đi xa.
“Ba! Ba ngẩn ra đó làm gì!”
Tống Thất đột nhiên hồi hồn lại. Gã nhìn qua Tống Tiêu Sanh đang tỏ vẻ ghét bỏ, nở nụ cười: “Tìm được lễ phục rồi à?”
“Ừm, con thử rồi, đúng là hơi ngắn.”
“Con đang trong thời trổ mã, chuyện này là bình thường, lấy về hỏi bọn họ thử đi.” Tống Thất xoa xoa huyệt thái dương, cồn làm đầu hắn nặng nề tới khó chịu: “Con định về thế nào, có người tới đón con à?”
“Lát nữa chú Cố sẽ tới đón con… Chờ đã, không phải ba nghĩ papa con sẽ qua đấy chứ?” Tống Tiêu Sanh cười nhạo: “Đừng nghĩ nhiều nữa, chú Cố canh kỹ lắm.”
“Ừ, ba biết.” Tống Thất bình tĩnh trả lời.
Từ sau khi biết được nguyên nhân ly hôn thật sự giữa Tiêu Vân Chử và Tống Thất, thỉnh thoảng Tống Tiêu Sanh sẽ giống như bây giờ, cứ mở miệng là châm chọc Tống Thất vài câu. Tống Thất cũng không thấy đau khổ, ngược lại còn thấy vui vì Tống Tiêu Sanh biết bảo vệ bố omega của nó. Ít nhất con trai của bọn họ vẫn có cái nhìn chính trực, khiến người ta nhìn là biết đây là con của gã với Tiêu Vân Chử.
Tống Tiêu Sanh hơi bất mãn với biểu hiện của Tống Thất, đang muốn lắm miệng vài câu, di động của nó đột nhiên rung lên. Tống Tiêu Sanh cúi đầu nhìn thoáng qua: “A, chú Cố đến rồi. Con đi đây ba.”
“Để ba tiễn con ra ngoài, đồ của con rất nhiều.”
“Không cần! Không phải ba vừa đi xã giao về à? Đi ngủ sớm chút đi!”
Tống Thất cười cười, cầm đàn violon của Tống Tiêu Sanh ra ngoài. Quả nhiên xe của Cố Tu Viễn đang đỗ ngoài biệt thự.
Nhìn thấy bóng dáng của Tống Thất, Cố Tu Viễn cảm thấy hơi bất ngờ, hắn có thể nhận ra Tống Thất đang cố ý tránh mặt hắn, không muốn giao lưu với hắn. Chẳng qua hắn vẫn mở cốp xe, tùy ý để Tống Thất thả hộp đàn violon vào. Nghĩ một lát, hắn vẫn xuống xe, đứng đối diện với Tống Thất. Hắn có cảm giác dường như Tống Thất có chuyện muốn nói với hắn.
Tống Thất cứ yên lặng nhìn Cố Tu Viễn. Gã làm như không lấy khoảng cách ấy quan sát người này. Cố Tu Viễn nhỏ hơn gã vài tuổi, nhưng với độ tuổi ấy, chút kém tuổi không đáng kể chút nào, Cố Tu Viễn cũng giống gã, là một alpha trưởng thành đáng tin cậy, cao to đẹp trai.
Cố Tu Viễn bình tĩnh để Tống Thất tùy ý đánh giá, cứ như người đàn ông trước mắt không phải là chồng trước của omega chưa cưới nhà mình mà chỉ là một người xa lạ bình thường. Từ đó đến giờ Cố Tu Viễn vẫn luôn là vậy, có lẽ vì trong lòng hắn hiểu rõ tình cảm giữa hắn và Tiêu Vân Chử không hề liên quan gì tới Tống Thất.
Tống Thất cho rằng mình có rất nhiều lời muốn nói. Ví dụ như Chử dị ứng đậu phộng, ví dụ Chử mùa đông sẽ dễ bị cảm nhưng lại không thích đi găng tay, mùa hè lại thích lạnh. Lại ví dụ như cơ thể Chử không thích hợp để mang thai, cậu đừng nên ép em ấy, phải để ý tới trái tim, đừng để em ấy thức đêm, lúc cho vào không thể để em ấy mang bầu.
Nhưng cẩn thận nhớ lại, hai người bọn họ đã ở bên nhau sắp được năm năm, người thật lòng yêu Tiêu Vân Chử sao có thể không biết mấy thứ này. Vì thế cuối cùng, Tống Thất chỉ chủ động tránh mắt hắn, mỉm cười tự giễu đầy chua xót: “… Chăm sóc em ấy cho tốt.”
“Ừ, cảm ơn anh.” Cố Tu Viễn cũng trả lời. Hắn vẫy tay gọi Tống Tiêu Sanh chủ động nấp qua một bên tới, giúp Tống Tiêu Sanh sửa sang lại hành lý, đứng trước mặt Tống Thất tự nhiên trêu đùa Tống Tiêu Sanh. Hắn không có ý khoe, cũng rộng lượng giống Tiêu Vân Chử. Hắn là người tốt, là người xứng đôi với y.
Ngay cả điều này cũng khiến Tống Thất như ngồi đống lửa, như đứng đống than.
Gã ép mình đứng ở đó, vẫn luôn nhìn theo Tống Tiêu Sanh ngồi trên xe nói tạm biệt mình. Cố Tu Viễn cũng lễ phép tạm biệt gã, chở con gã quay về ngôi nhà có Tiêu Vân Chử.
Mà gã chỉ có thể nhìn bóng xe đi xa, lê chân quay về căn biệt thự trống rỗng. Thậm chí Tống Thất không có sức quay về phòng ngủ, gã ngã vào sofa, nâng tay lên che đi hai mắt mình.
Bóng đêm che giấu vẻ yếu ớt của gã. Trong phòng khách tịch mịch, tiếng nức nở đè nén cũng trở nên vô cùng rõ ràng.