Đi ra khỏi ga tàu cao tốc, từ xa Tiêu Vân Chử đã nhìn thấy bóng dáng Cố Tu Viễn. Cố Tu Viễn đeo khẩu trang, mặc áo khoác lông ngắn màu xanh đen, mái tóc để xõa ra, đôi mắt sáng ngời vẫy tay với hai người. Tuy chỉ có thể thấy nửa mặt, nhưng từ cơ thể cao lớn và hơi thở mạnh mẽ, dù là ai cũng biết hắn là một alpha đẹp trai đang chờ người yêu xuất hiện.
Hắn chạy nhanh tới trước mặt Tiêu Vân Chử và Tống Tiêu Sanh, mỉm cười nhìn Tiêu Vân Chử một lát, lại ngồi xuống nhìn Tống Tiêu Sanh: “Năm mới vui vẻ, nhóc Sanh. Qua nhà ngoại chơi vui không?”
Dường như Tống Tiêu Sanh hơi mệt mỏi, ủ rũ gật đầu. Cố Tu Viễn cũng không miễn cưỡng, vươn tay xoa đầu Tống Tiêu Sanh rồi đứng lên: “Về nhà trước đi, đi đường chắc mệt rồi.”
Tiêu Vân Chử cười gật đầu, nắm tay Tống Tiêu Sanh đi đến bên cạnh Cố Tu Viễn. Hai người tùy ý kể những câu chuyện thú vị lúc ăn tết, bầu không khí giữa cả hai vô cùng hòa thuận. Thỉnh thoảng bọn họ sẽ ăn ý nghiêng đầu nhìn nhau cười, thỉnh thoảng chủ động đưa ra ít đề tài khiến nhóc alpha bị kẹp ở bên trong không cảm thấy bị xem nhẹ, dù là ai cũng sẽ thấy đây là một nhà ba người bình thường đang chậm rãi quay về ngôi nhà nhỏ của bọn họ.
Dù thật ra bọn họ còn chưa thành người một nhà.
Kỳ nghỉ của bác sĩ thường ngắn hơn người bình thường, giúp việc chăm sóc cho nhóc Sanh còn chưa về làm lại. Cố Tu Viễn lái xe đưa hai bố con Tiêu Vân Chử quay về, lại ngang nhiên vào nhà dưới lời mời của Tiêu Vân Chử. Khi xuống xe, tay hắn còn xách theo bao lớn bao nhỏ, trừ hành lý của Tiêu Vân Chử còn có đồ do hắn mang đến. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Vân Chử, hắn chớp chớp mắt: “Bố em bảo em mang đến cho anh đó.”
Bố alpha của Cố Tu Viễn đã qua đời, trong nhà chỉ có bố omega. Ánh mắt của Tiêu Vân Chử trở nên vô cùng dịu dàng, y học theo kiểu chớp mắt của Cố Tu Viễn: “Bố mẹ anh cũng bảo anh mang đồ qua cho em.”
Có những lời không cần phải nói ra cũng đã có thể hiểu ý nhau.
Trên đường quay về Tống Tiêu Sanh đã ngủ mất, sau khi đi lên còn mơ mơ màng màng đi theo hai người, chờ vào cửa nhà tỉnh táo lại, nó đã làm mình làm mẩy đòi ăn bánh Napoleon. Tiêu Vân Chử hơi khó xử: “Nếu bây giờ bắt đầu làm, có thể đêm nay nhóc Sanh chưa ăn được đâu. Nếu con muốn ăn, để ba xem có tiệm nào bán rồi mua cho con được không?”
Tống Tiêu Sanh mất hứng mím môi, tầm mắt dừng lại trên người Cố Tu Viễn. Cố Tu Viễn đang sắp xếp lại đồ đạc giúp Tiêu Vân Chử, nhận thấy ánh mắt thì ngẩng lên. Hắn nghĩ một lát, đi tới ôm lấy vai Tiêu Vân Chử: “Vân Chử, em thấy trong tủ lạnh vẫn còn đế bánh tart cấp đông, hay là anh đi nướng bánh tart trứng cho nhóc Sanh đi?”
Tiêu Vân Chử cũng hiểu ra gì đó. Y đáp lời, đứng dậy đi vào phòng bếp. Đứng trước cửa phòng, y quay lại nhìn thử, hai alpha một lớn một nhỏ ngồi trên sofa, trông vừa nghiêm túc vừa thú vị. Y cúi đầu cười khẽ, sau đó nhẹ nhàng kéo cửa lại.
“Được rồi, bây giờ chỉ còn hai chúng ta.” Cố Tu Viễn nửa đùa nửa thật: “Nhóc Sanh tìm chú đòi tiền lì xì à?”
Tống Tiêu Sanh ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cố Tu Viễn. Khi nó nghiêm túc, khuôn mặt có nét tương tự với bố alpha của nó: “Con muốn nói chuyện với chú với thân phận alpha.”
Cố Tu Viễn không vì một đứa trẻ lại dùng thân phận alpha nói chuyện với hắn mà coi khinh, ngược lại thu đi nụ cười, nghiêng mặt đối diện với Tống Tiêu Sanh. Hắn gật đầu, ý bảo Tống Tiêu Sanh nói tiếp.
“Không… Thay vì alpha, con lấy thân phận con trai của alpha nói chuyện với … của papa.” Tống Tiêu Sanh bất mãn lẩm bẩm, nuốt hai chữ “Bạn trai” xuống, chi tiết này rất giống một đứa trẻ. Nó hắng giọng, lại ngẩng đầu nhìn vào Cố Tu Viễn: “Chú thích papa con thật à? Nhất định phải ở bên ông ấy?”
“Ừm, dù con phản đối chú cũng sẽ không bỏ cuộc. Hơn nữa…”
“Hơn nữa chuyện này phải để papa quyết định đúng không, con biết.” Tống Tiêu Sanh ngắt lời Cố Tu Viễn: “Con không có ý muốn can thiệp. Nói thật đương nhiên con muốn daddy với papa làm lành, nhưng papa không muốn…” Tống Tiêu Sanh bĩu môi: “Daddy cũng nói phải tôn trọng ý của papa, nói là lỗi của daddy.”
Cũng còn có lương tâm, không lợi dụng trẻ con. Cố Tu Viễn chửi thầm một câu, chờ câu tiếp theo của Tống Tiêu Sanh.
“Nếu đã như thế, vậy chú có muốn có con với papa không?”
Đề tài đột ngột thay đổi khiến Cố Tu Viễn ngạc nhiên. Hắn cũng là alpha, đương nhiên muốn thân mật sinh con với omega. Chỉ là đề tài này quá nhạy cảm với trẻ con, đối với hai người là quá sớm. Cố Tu Viễn nghiêm túc tự vấn một lát, cuối cùng vẫn thật thà gật đầu: “Đây cũng là chuyện bình thường.”
“Không được!” Tống Tiêu Sanh lại phản ứng rất gắt. Nó nhảy dựng lên, cau mày phản đối: “Chú không được để papa mang thai.”
“Nhóc Sanh, chú có thể hiểu suy nghĩ của con, nhưng mà…”
“Chú tưởng con vì ghen ghét mới nói vậy à? Con không ấu trĩ vậy đâu!” Rõ ràng là một đứa trẻ, khi đứng trước mặt Cố Tu Viễn, khí thế Tống Tiêu Sanh không hề thua kém. Nó hung dữ trừng alpha có thể sẽ khiến bố omega gặp nguy hiểm: “Chú biết để papa mang thai nguy hiểm tới mức nào không?!”
Nhóc alpha làm dữ lên, kể về lần sinh kinh động tám năm trước, bố alpha tự trách lẫn sụp đổ, còn có Tống Thất đã trả giá vì Tiêu Vân Chử trong cơn bi thương và sợ hãi. Biểu cảm của Cố Tu Viễn cũng từ đau đớn đến khiếp sợ, ngón tay không tự chủ mà nắm chặt, mày hơi chau lại, mãi tới lúc giọng Tống Tiêu Sanh kết thúc.
“Cho nên chú hiểu chưa?” Tống Tiêu Sanh nắm chặt đầu gối Cố Tu Viễn: “Papa không thể có con với chú được!”
Cố Tu Viễn đã biết tất cả, thậm chí hắn hiểu vì sao Tiêu Vân Chử nói Tống Thất rất yêu y, dù hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều. Hắn khẽ thở dài: “Nhóc Sanh, cảm ơn con đã nói cho chú biết.”
“Chú không thể thương tổn papa.” Tống Tiêu Sanh dừng một hồi, áp úng chốc lát lại nhấn mạnh: “Không phải con phản đối hai người ở bên nhau.”
“Biết rồi.” Cố Tu Viễn bị nhóc alpha đáng yêu chọc cười. Hắn vươn tay kéo Tống Tiêu Sanh tới trước người mình, cánh tay mạnh mẽ ôm cơ thể không còn tính là nhỏ của thằng nhóc vào bên cạnh: “Chú hiểu nhóc Sanh muốn bảo vệ papa. Chú tin papa cũng hiểu ý con.”
Tống Tiêu Sanh hừ hai tiếng, hiển nhiên rất hài lòng với đánh giá này.
“Nhưng chú cũng muốn nói với con, quả thật con nên bảo vệ papa, đó là trách nhiệm của con, nhưng đó không phải gánh nặng của con. Con chỉ cần yêu papa con thật nhiều là được rồi.” Hắn xoa tóc Tống Tiêu Sanh, lúc này hắn dùng lực rất nhẹ, cứ như đang nhẹ nhàng chải lông cho thú con.
Dường như hắn đã hiểu ra, có thể hắn sẽ không có con. Nhưng không sao, có thằng nhóc này, có Tiêu Vân Chử đã đủ rồi.
Đối diện với Tống Tiêu Sanh đang ngẩn ra, hắn cười nói: “Chú nghĩ điều papa muốn nhất là tình yêu của con, đây cũng là mục đích vì sao daddy nói mấy điều này cho con. Ông ấy chỉ muốn sinh mạng mà papa cố gắng bảo vệ yêu papa, cũng là người mà daddy của con thích nhất.”
“… Thật vậy sao?”
“Đương nhiên!… À đúng rồi, con có thể giám sát chú. Nếu chú chọc papa tức giận, con phải đứng về phía papa.” Cố Tu Viễn nói, vươn ngón út với nhóc Sanh: “Nào, chúng ta ngoéo tay.”
Cuối cùng Tống Tiêu Sanh cũng hiểu ra. Nhóc con vẫn luôn cho rằng mình đã sớm trưởng thành lúc này mới phát hiện hình như mình đã làm một số việc rất quá đáng. Nó chớp chớp mắt, cố gắng nuốt ngược nước mắt, cúi đầu lẩm bẩm: “Chú Cố trẻ con quá.” Nói xong vẫn vươn ngón út, ngoắc lấy tay Cố Tu Viễn.
Đúng lúc này, cửa phòng bếp bị đẩy ra. Tiêu Vân Chử thăm dò ló nửa người ra, cười tủm tìm nói: “Bánh tart trứng đã nướng xong rồi, cả hai đang nói bí mật gì thế?”
Cố Tu Viễn và Tống Tiêu Sanh liếc mắt nhìn nhau, đồng thời bật cười, buông tay ăn ý lắc đầu. Tống Tiêu Sanh đứng lên, lon ton chạy tới bên người papa: “Papa, chơi trò chơi với bọn con đi!”
“Đúng vậy đó đàn anh~ Chơi trò chơi với bọn em đi~”
Nghe Cố Tu Viễn cũng dài giọng làm nũng, Tiêu Vân Chử hơi bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn theo Tống Tiêu Sanh nắm tay quay về phòng khách.
Trong mắt ngập tràn ý cười.
Cố Tu Viễn ở lại nhà Tiêu Vân Chử cho tới khuya. Chờ đến lúc nhóc Sanh bắt đầu ngáp, hắn nhìn đồng hồ, đang định rời đi, lại bị Tống Tiêu Sanh kéo lại. Nhóc alpha chỉ chỉ đống lego chồng được một nửa trên đất: “Còn chưa ghép xong, ngày mai chú ghép giúp cháu tiếp được không?”
Tiêu Vân Chử và Cố Tu Viễn ngạc nhiên nhìn nhau. Cố Tu Viễn cười chọc Tống Tiêu Sanh vài câu, cuối cùng vẫn ở lại. Nhóc alpha bảo hai người lớn không cần lo cho nó, tự đóng cửa phòng đi rửa mặt rồi ngủ. Cố Tu Viễn nhìn sườn mặt Tiêu Vân Chử, thả lỏng gánh nặng trên vai, nửa đùa nửa thật: “Điều này không có trong kế hoạch.”
“Ừ, anh biết.” Tiêu Vân Chử cười nói: “Bàn chải mới với khăn đều có, còn có đồ ngủ để papa anh tới đây mặc, tất cả đều sạch sẽ. Đó là nếu em không ngại.”
“Đương nhiên không ngại.” Cố Tu Viễn ôm eo Tiêu Vân Chử, môi cọ lên thái dương Tiêu Vân Chử. Trong mắt hắn ngập tràn tình yêu: “Chỉ là không ngờ nhanh như vậy đã có thể… À, em ngủ cùng anh được không?”
Tiêu Vân Chử bật cười: “Đương nhiên là được.”
Y trả lời rất nhanh. Cố Tu Viễn yêu dáng vẻ dám yêu dám hận của y muốn chết, trong họng phát ra âm thanh vừa thỏa mãn vừa kiên nhẫn, cọ lên cổ Tiêu Vân Chử, rất giống một con chó cỡ lớn quấn người. Tiêu Vân Chử tùy ý để Cố Tu Viễn ôm ấp mới dịu giọng bảo hắn nhanh đi rửa mặt.
Chờ tới lúc Cố Tu Viễn thật sự nằm bên cạnh Tiêu Vân Chử, trên người tỏa ra mùi sữa tắm giống hệt Tiêu Vân Chử như đúc, hắn vẫn còn cảm thấy không chân thật.
Từ khi vào phòng ngủ, Tiêu Vân Chử đã tháo vòng cổ xuống, mùi matcha nhàn nhạt quanh quẩn bên cạnh hắn. Cố Tu Viễn cuộn vào cổ Tiêu Vân Chử, lại giữ nguyên một khoảng cách ngắn, là khoảng cách đủ để khiến omega yên tâm. Hắn vươn tay ôm omega, trong giọng nói mang theo chút mềm mại của người yêu nhỏ tuổi hơn: “Anh mệt không?”
“Hơi mệt.” Tiêu Vân Chử xoa gáy Cố Tu Viễn, giống như Cố Tu Viễn xoa đầu nhóc Sanh vậy. Nhưng cởi lớp mặt nạ của người lớn và người bố đi, giọng y cũng mềm mại hơn: “Cũng may ngày mai không phải đi làm.”
Cố Tu Viễn hừ nhẹ hai tiếng, trong bóng đêm mở to mắt nhìn omega. Đôi mắt hắn sáng ngời, nhìn tới mức Tiêu Vân Chử nhịn không được cười khẽ: “Nhìn anh làm gì?”
“Thấy anh đẹp.” Cố Tu Viễn theo phản xạ đáp bằng một câu cũ, nhanh chóng lại bị câu trả lời của mình chọc cười. Hắn kề sát vào thêm một chút, kéo gần khoảng cách an toàn: “Hôm nay rất vui, nói được rất nhiều chuyện với anh và cả nhóc Sanh.”
Tiêu Vân Chử im lặng một lát, chủ động quay người tới gần lồng ngực của Cố Tu Viễn, cọ cọ như mèo: “Anh nghe thấy hết rồi.”
“Ừm, em biết.” Dù sao thời gian Tiêu Vân Chử đi ra khỏi phòng bếp quá khớp.
“Không ngờ em sẽ nói chuyện với nó.”
Thì ra trọng điểm của Tiêu Vân Chử nằm ở đây. Cố Tu Viễn sửng sốt, sau đó giả bộ giận dỗi “Hừ” một tiếng: “Thật ra em không muốn lắm đâu.” Dừng một lát, trong giọng hắn dư ra chút phiền muộn: “Nhưng có lẽ suy nghĩ của em cũng giống với anh ta khi nói sự thật cho nhóc Sanh nghe.”
Muốn người yêu được yêu nhiều hơn, muốn người được người yêu che chở có thể dễ chịu hơn. Về mặt này, bọn họ đứng chung một chiến tuyến.
Bầu không khí tĩnh lặng quanh quẩn một chốc, Cố Tu Viễn mới đùa giỡn: “Nhưng em mạnh hơn anh ta nhiều.” Bây giờ người Tiêu Vân Chử chọn là hắn.
“Ừm.” Tiêu Vân Chử lại trả lời rất quyết đoán. Tay y đặt trên lưng Cố Tu Viễn, nhẹ nhàng xoa vài cái: “Em mạnh hơn anh ta nhiều.”
Có thể được tiếp xúc da thịt với người yêu, lắng nghe hơi thở và tiếng tim đập là một chuyện rất thú vị. Khi Cố Tu Viễn chìm trong âm thanh khiến người ta yên tâm, mơ màng sắp ngủ mất, hắn nghe Tiêu Vân Chử nói:
“Tu Viễn, em đừng làm chuyện giống anh ta.”
Cố Tu Viễn lại lần nữa mở mắt. Hắn ôm chặt vòng eo của Tiêu Vân Chử, ý bảo mình đang nghe.
“Anh đã tới tuổi này rồi, muốn mang thai không phải chuyện dễ. Hơn nữa chỉ cần dùng biện pháp tránh thai là được, thật ra không nhất định phải làm phẫu thuật như vậy.”
Nguyên nhân thật sự cũng không phải vậy, cả hai đều rất rõ. Cố Tu Viễn giận dỗi vùi đầu vào cổ Tiêu Vân Chử, ngửi mùi matcha thanh mát: ‘… Em cũng làm được mà.”
Động tác như vậy với một omega chưa đánh dấu bị coi là thất lễ. Nhưng Tiêu Vân Chử bị tính trẻ con của Cố Tu Viễn chọc cười, vỗ vỗ đầu hắn. Rõ ràng Cố Tu Viễn chỉ nhỏ hơn y hai tuổi, lại thỉnh thoảng ấu trĩ tới mức khiến Tiêu Vân Chử sinh ra cảm giác tội lỗi vì hẹn hò với một thằng nhóc mới chỉ hai mươi mấy tuổi, thỉnh thoảng lại có thể làm Tiêu Vân Chử cảm nhận được hắn là một alpha độc lập đã trưởng thành.
Y cọ sườn mặt Cố Tu Viễn, cảm nhận cơn ngứa do sợi tóc xẹt qua mặt. Giọng y ngập tràn dịu dàng như đang kể chuyện cổ tích cho trẻ con:
“Quả thật hành vi của người kia khiến người ta vừa yêu vừa hận. Người yêu anh như vậy cũng không thể tin tưởng được, tương lai xảy ra chuyện gì cũng không thể chắc chắn. Nhưng anh không muốn lo lắng chuyện còn chưa xảy ra, dù có thể sẽ có con hay là em. Tu Viễn, bây giờ anh đang ở cạnh em, như vậy không tốt ư? Anh tin em yêu anh, không cần phải dùng cách này để chứng minh.”
Điều khiến Cố Tu Viễn bất đắc dĩ là, ngay lúc này hắn lại đồng cảm với Tống Thất một cách vi diệu. Hắn biết vì sao Tống Thất phải làm chuyện như vậy, chỉ đơn giản là ích kỷ muốn giữ người yêu an toàn trên đời này mà thôi. Nhưng người kia phạm vào sai lầm quá lớn, cho nên bây giờ Cố Tu Viễn mới có thể ôm chặt Tiêu Vân Chử: “Ừm, em hiểu ý anh rồi.”
“Cảm ơn em, Tu Viễn.” Tiêu Vân Chử cười, cọ môi vào sườn cổ Cố Tu Viễn.
Cố Tu Viễn đột nhiên muốn làm một ít chuyện quá đáng hơn. Hắn ngồi dậy, chống người phía trên Tiêu Vân Chử. Đối mặt với khuôn mặt bình thản của người yêu, Cố Tu Viễn vén tóc y lên, giọng nói khàn khàn: “Nếu nhóc Sanh biết chúng ta còn chưa làm chuyện tạo ra em bé, liệu nó có hối hận vì đã nói những chuyện đó cho em không?”
Tiêu Vân Chử chớp mắt, yên lặng vươn tay vòng qua cổ Cố Tu Viễn. Ngay khi Cố Tu Viễn chợt mở to mắt, y mờ ám nói: “Từ khi xác nhận mối quan hệ với em, anh đã mua rồi. Trong ngăn kéo ấy.”
“Anh đúng là…” Cố Tu Viễn cười khẽ, chất giọng hơi khàn đi. Hắn cúi xuống mổ nhẹ lên môi Tiêu Vân Chử: “Vân Chử, em rất yêu anh.”
Nếu còn chưa làm, vậy thì bây giờ bắt đầu làm đi.
Để nghi vấn lại cho tương lai.