"Xin chào ạ..."
Takemichi vì không biết phải phản ứng thế nào nên chỉ có thể buộc miệng nói một câu chào hỏi, thế nhưng sau đó cậu liền hối hận khi thấy đôi đồng tử của lão nhân gia co rút lại.
Ngay khoảnh khắc hai mắt chạm chau, rõ ràng ông đã hơi chấn động mà lùi về phía sau một bước.
Chuyện gì thế này...đừng nói là tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc khi lão gia có phản ứng mạnh như vậy mà ngay cả Takemichi cũng bị doạ cho sợ hãi mà lùi về phía sau một bước.
Một câu xin chào thôi, sẽ không đáng để đem cậu lăng trì chứ.
"Ông nội."
Lo lắng đi đến đỡ lấy ông nội của mình, Baji trầm mặt mà đưa mắt nhìn Takemichi, một phần là để trấn an, phần còn lại hình như là muốn tìm tòi.
"Lão gia, người không sao chứ ?" Cùng một lúc với Baji đi đến đỡ ông là quản gia đi bên cạnh, nhìn thấy lão gia nhà mình có hơi mất bình tĩnh mà đưa tay xoa trán, quản gia lo lắng hỏi.
"Không..."
Gạt tay hai người đang đỡ mình ra, lão nhân gia một lần nữa mà tiến lại gần cậu.
"Cậu, tên họ là gì...?"
Hơi khó hiểu mà nhìn người đàn ông nghiêm nghị trước mắt, Takemichi do dự mà nói ra tên của mình.
"Là Hanagaki Takemichi."
"Hanagaki sao...." lẩm bẩm lại họ của Takemichi, ông sau đó thế mà lại đưa tay nắm lấy đôi tay của cậu để hỏi tiếp:"Vậy mẹ của cậu, mẹ của cậu tên là gì ?"
Nghe câu hỏi của lão nhân gia, Takemichi hơi kinh ngạc mà mím môi.
Một câu nói từ rất lâu về trước đột nhiên xuất hiện trong mạch suy nghĩ của cậu.
Takemichi, sau này cho dù có ai hỏi tên của mẹ con thì nhất định không được nói ra, nhớ chưa ?
Một câu nói tuy đã từ rất lâu về trước mà cậu vẫn còn nhớ, ông ngoại của cậu đã nói như vậy.
Lắc nhẹ đầu, Takemichi mỉm cười.
"Cháu không biết nữa, từ nhỏ đã không biết."
"Vậy sao..."
Thất vọng buông thỏng cả hai tay, đưa mắt nhìn vào bộ đồ màu xanh ngọc, lão nhân gia cười trừ.
"Xem ra đã có người thay ta lựa chọn, vậy thì từ nay cứ đi theo bồi cho ta, con không phiền chứ ?"
Phiền sao....
Đúng là, có một chút.
Mặc dù trong lòng rõ ràng cảm thấy không thoả đáng thế nhưng cậu lại mang cho cậu một cảm giác cực an tâm.
Ngược lại, hình như đây thật sự là điều mà Baji muốn nhờ vả.
Chậm rãi lắc đầu, Takemichi cười nhẹ.
"Đây là vinh dự của con."
Một câu nhận lời mà có đến hai người vừa ý, lúc này, cánh cửa bị đẩy ra.
Là phu nhân nhà Baji.
Nói đúng hơn đây là mẹ kế kiêm dì ruột của hắn.
Nhìn đến sự xuất hiện của người phụ nữ vừa lạ lại vừa quen, Takemichi cong môi.
Đúng là trái đất thật tròn, vậy mà nhanh như vậy đã gặp lại nhau rồi.
Một thân tây trang tiến vào bên trong căn phòng đã sớm chật chội, phu nhân đảo mắt một vòng.
"Thưa ba, con mới về. Ba đã chọn được ai ưng ý chưa ?"
Mỉm cười mà đảo mắt qua người Baji đã chọn được, phu nhân hài lòng mà đánh giá, cho đến khi bốn mắt chạm nhau với Takemichi đang đứng bên cạnh lão ba của mình thì mới khiến cho đôi môi kiều diễm kia dường như ngưng đọng.
E thẹn cúi đầu xem như chào hỏi một cái, Takemichi không kiên dè mà cười nhe cả răng:"Phu nhân, thật trùng hợp."
"Quen ?" Khó hiểu nhìn qua Takemichi, lão nhân gia tỏ ra bất ngờ.
Thấy tình hình có vẻ không ổn, phu nhân vội vàng lên tiếng:"Không có, lần trước cậu ấy có giúp con một số chuyện nên vừa vặn biết mặt thôi."
"À, vậy sao...vậy thì tốt lắm, ta rất ưng ý cậu ấy nên nếu con cũng cảm thấy vừa lòng thì cứ để Takemichi đến nhà chúng ta."
Còn không đợi phu nhân lên tiếng từ chối thì Takemichi đã nhanh trước một bước mà xua tay lắc đầu:"Không cần đâu ạ, cháu còn có nhiều việc phải làm nên chỉ có thể đến vào một số mốc thời gian nhất định thôi."
Có trách thì trách Baji không hỏi ý kiến cậu mà đã đẩy cậu vào tình thế khó xử, bây giờ thân là người hầu mà còn lên tiếng mặc cả thế này đúng là rất khó xem.
Thế nhưng có vẻ sau khi nghe Takemichi nói vậy cũng không khiến lão nhân gia tức giận, ông không cưỡng ép cậu mà gật đầu thoả hiệp.
"Vậy chỉ cần đến bồi ta vào buổi sáng là được rồi, tất nhiên chuyện tiền bạc vẫn sẽ giữ nguyên, con thấy như vậy có được không."
Không phải quá tuyệt sao ?
Takemichi trong lòng cười trộm, thôi kệ, có tiền liền được rồi.
"Vâng, cháu hiểu rồi."
Rời khỏi biệt phủ rộng lớn, ngồi trên xe, Takemichi khoanh tay mà nhìn vào Baji thông qua kính chiếu hậu.
"Anh không có gì muốn sám hối sao ?"
Liếc nhẹ Takemichi qua đuôi mắt, Baji bặm môi:"Chậc, tôi nghĩ mình sẽ làm người đưa đón cho cậu vào mỗi buổi sáng."
"Tôi thèm vào." Takemichi tức giận:"Anh sao có thể không hỏi ý kiến của tôi mà tự quyết định như vậy hả ?"
"...Uầy, bên kia hình như có một quán há cảo thì phải."
"Anh đừng đánh trống lãng."
"Tôi không đùa, cậu nhìn thử xem."
Không tin tưởng mà quay đầu nhìn qua bên kia đường, Takemichi sáng mắt.
Đúng là thật sự có.
Nhớ đến việc còn chưa ăn gì cả một ngày, Takemichi lập tức cáu kỉnh mà xoa bụng:"Bắt đền đó, mau khao tôi ăn đi."
"Chuyện nhỏ." Thấy Takemichi đã không còn kì kèo mắng vốn, Baji không nặng nhẹ mà thở ra.
Mở cửa xe đi xuống trước, Takemichi vốn muốn đi vào thì quay đầu lại hỏi hắn.
"Anh không đi ?"
Cầm điện thoại trên tay, Baji tỏ ý hắn muốn nghe điện thoại mà ám chỉ Takemichi đi vào trước còn hắn sẽ theo sau.
Nghi ngờ mà lườm hắn một cái, Takemichi mím môi:"Anh mà bỏ trốn thì anh chết với tôi."
Quay lưng rời đi, Takemichi rất nhanh chóng mà tìm được một chỗ ngồi rồi gọi ra hai tô hoành thánh trước.
Ngồi ở trong xe, Baji không chần chừ mà bấm vào một dãy số gần như đã quen thuộc.
"Alo?"
"Giúp tôi điều tra thông tin về Hanagaki Takemichi.
Phải.
Về tất cả mọi thứ."
Tiếng cúp điện thoại vang lên, Baji thở dài.
Phản ứng của ông nội như vậy xem ra là đã có nhận thức với Takemichi.
Gục đầu lên vô lăng của xe, Baji khó xử.
Hắn ban đầu chỉ là muốn đạt được mục đích nên mới kéo Takemichi vào chuyện này, thế nhưng ngay từ đầu chính hắn cũng không chắc chắn Takemichi sẽ được chọn, nay kết quả như hắn mong đợi vậy mà lại khiến hắn trở nên khó chịu.
Ông của hắn hình như rất để ý đến Takemichi.
Còn chưa kể người đàn bà kia thế mà lại có quen biết cậu.
Mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu đây...
"Xin lỗi Chifuyu, lần này thôi, nhưng nếu mọi chuyện không thuận lợi thì tôi sẽ dành cả đời để bảo hộ lại cậu ấy."
Chifuyu : Một tiếng anh em hai anh em, giờ biết người tao thích là ai rồi mà mày vẫn muốn cướp khúm nẹn.