Thở phào nhẹ nhõm khi thấy Takemichi chịu thoả hiệp, Baji mừng rỡ mà đi theo sau.
Dẫn cậu đến một căn phòng dành cho khách nhân, Baji đưa tay mở cửa.
"Cậu vào đi, nơi này tuy nhỏ nhưng cũng không đến nỗi chật chội, chịu khó một chút."
Nghe Baji nói "nhỏ" thì Takemichi hơi lạnh mặt mà nhìn lên hắn một chút.
Có chắc là thật sự nhỏ không ?
Không so đo bước vào bên trong phòng khách, Takemichi tìm đại một cái ghế rồi đặt mông ngồi xuống.
Tay buông lỏng ra phía sau, Takemichi chán nản mà ngửa đầu nhìn trần nhà.
"Giờ thì nói đi, anh muốn tôi làm gì ?"
Vốn muốn mở miệng giải thích cho Takemichi hiểu rõ vấn đề, thế nhưng lúc này cánh cửa phòng khách lại một lần nữa mở ra.
Là người hầu của biệt phủ.
Cung kính cúi đầu chào Baji, người hầu lên tiếng.
"Cậu chủ, bọn họ đã đến rồi."
Bọn họ ?
Takemichi kinh ngạc mà ngóc đầu lên nhìn.
Còn có người khác sao ?
Cậu khó hiểu nhìn Baji đang ám hiệu mà gật đầu với người hầu một cái, lúc này, từ phía sau xuất hiện thêm người ăn mặc y hệt cậu.
Không, nói đúng hơn là kiểu cách trang phục y hệt nhưng màu sắc lại đồng dạng không giống nhau.
Của cậu so với bọn họ màu rõ ràng nổi bật hơn nhiều.
Những người vừa bước vào đều là một kiểu vô diện biểu tình, không cười không nói, ngay cả mắt cũng chỉ như khép hờ thiếu sức sống, đều là một bộ dạng khúm núm cúi đầu của những kẻ tiểu nhân.
Đi đến bên cạnh kéo Baji một cái, Takemichi gầm gừ.
"Nếu anh không giải thích cho rõ thì tôi sẽ giận đó."
Thở dài một hơi, Baji tỏ ra bất lực.
"Xin lỗi...nhưng không kịp nữa rồi."
Còn không hiểu cái mô tê gì của sự việc, một câu hô lên đầy uy nghiêm của hai tên bảo vệ không biết xuất hiện từ khi nào khiến cho Takemichi rơi vào hoang mang.
"Lão gia đến."
Câm nín nhìn Baji tàn nhẫn đẩy cậu lên đứng ngang hàng với đám người kì quái vừa xuất hiện, Takemichi trong lòng chửi hắn đê tiện, vì chính cậu cũng tự cảm thấy hình như bản thân vừa vướng vào một cục rắc rối rồi....
Không dám ngẩng đầu quá cao vì lo sợ uy quyền của người trước mắt, Takemichi tay đan vào nhau mà đồng dạng cúi đầu giống y hệt với tư thế của bọn họ.
Sự xuất hiện của người kia hình như khiến cho bầu không khí trở nên nặng trĩu, những người hầu xung quanh cũng bắt đầu hạ thấp thân mình mà đồng loạt kêu lên.
"Cung kính lão gia."
Không sai nữa rồi, đây chắc hẳn là ông nội của Baji, theo như lời kể của Chifuyu thì ông của hắn là một người cổ hủ độc đoán, đã không biết bao nhiêu lần Baji phải lãnh đủ hậu quả do chính người này ban lệnh.
Takemichi từ nhỏ tuy cũng nói là sống với ông nhưng bởi vì luôn được yêu thương và cưng chiều nên chưa từng hiểu qua một người quá khắc khe sẽ còn những mặt tối nào.
Bất chợt cảm thấy tò mò mà hơi đưa mắt liếc lên một chút, đập vào mắt cậu đầu tiên chính là ngón tay cái đeo chiếc nhẫn được làm bằng ngọc vô cùng tinh xảo, cùng với cây quải trượng chống đỡ bước đi của lão nhân gia.
Phong thái này, cậu hình như chỉ mới được nhìn thấy ở trong phim, còn ngoài đời mà khoảng cách gần như thế này thì đúng là lần đầu tiên.
Tuyệt thật.
Một người đàn ông như vậy, vừa có tiền có quyền lại có thế, khí chất ngút ngàng không gì sánh bằng, vậy mà sao có thể có được một đứa cháu đích tôn vô nhân đạo như vậy ?
Nhớ lại việc bị hắn lừa đến đây mà chính mình cũng chưa hiểu rõ sự tình, Takemichi trong lòng cảm thấy tổn thương cực kì nghiêm trọng.
Đúng lúc này, khi đang mãi miên man suy nghĩ những chuyện không đâu vào đâu thì giọng của lão nhân gia đó đã cất lên.
"Đều ngẩng mặt lên cho ta xem."
Nghe một câu lệnh đầu tiên, Takemichi trong lòng câm nín.
Quái...cậu như nào có cảm giác khung cảnh này giống như mấy cảnh tuyển tú nữ thời xưa vậy ?
Khó hiểu mà ngẩng đầu cao lên, Takemichi hơi cắn môi mà nhìn chằm chằm vào ông.
Trực tiếp được "chiêm ngưỡng" gương mặt của lão nhân gia.
Takemichi kinh ngạc mà đánh giá.
Người này trẻ hơn cậu nghĩ, cùng lắm thì chỉ mới là cùng.
Còn chưa kể Baji không biết từ khi nào đã tiến đến bên cạnh của ông mình mà đứng quan sát cậu.
Takemichi:"...."
Thấy Takemichi đang nhìn mình, Baji cười nhẹ mà cúi đầu nói với ông.
"Đây là con đã tận tâm lựa chọn, ông thấy như nào ?"
"Mỗi năm cùng lắm là về nhà ba lần, thế nhưng lần này lại mang thêm nhiều người như vậy ? Con đây là muốn nói từ nay về sau có bọn họ chăm sóc ta thì con không cần phải nhọc lòng về nữa phải không ?"
Lão nhân gia thay vì trả lời câu hỏi của Baji thì lại hỏi ngược lại nghịch tử của mình.
Lão hình như không hài lòng cho lắm.
Nghe lời trách cứ, Baji còn chẳng buồn để tâm, đơn giản mà nhún vai một cái, Baji nửa đùa nửa thật nói:"Không hẳn đâu, đây là mẹ muốn con mang về, gần đây sức khoẻ ông yếu như vậy, nếu không có một người kề bên chăm sóc thì thật khiến cho mẹ bận tâm, phải không ?"
Khanh khách cười hai tiếng, Baji đi đến mà chạm tay vào vai của lão nhân gia:"Đã nói, đều là người con nhọc lòng tìm kiếm, chi bằng chọn thử một người đi."
Hừ lạnh một tiếng, lão nhân gia sau đó không quan tâm hắn nữa mà thật sự đứng dậy để đi đến chỗ của bọn họ.
Nghe cuộc đối thoại vừa rồi, Takemichi phần nào có thể hiểu được gia đình Baji chắc chắn không được hoà thuận lắm, vậy xem ra những gì Chifuyu nói là thật.
Vậy...Baji đưa cậu đến đây là muốn cậu có cơ hội để chăm sóc ông nội của hắn sao ?
Hay là còn có mưu đồ nào khác.
"Ta không phải nói là ngẩng đầu lên sao ?"
Không biết từ khi nào mà cái đầu nhỏ của cậu lại không tự chủ được mà cúi xuống.
Lúc này, khi đang chán nản trước những gương mặt không có chút cảm tình của bốn người đầu tiên thì lão nhân gia lại có vẻ để ý đến cậu với bộ trang phục khác màu.
Chầm chậm đưa đầu lên, Takemichi hơi khó xử mà cắn môi mở miệng:"X-xin chào ạ...!"