Author: ThatNghiep
Kazutora ngồi trên sân thượng của ngẩn ngơ nhìn thành phố đêm rực rỡ ánh sáng giữa đêm đen. Hai chân hắn đung đưa ngoài khoảng không cách mặt đất cả mười tầng nhà, là điều mà hắn thích nhất.
Không có chỗ dựa.
Tuỳ thời đều có thể nhảy xuống, kết thúc mọi khổ sở.
Nghe tiếng cửa sắt mở, Kazutora vẫn không quay đầu, hắn lẳng lặng nhìn khung cảnh đô thị bên dưới, mãi một lúc mới cười nhạt:
"Baji... Tao thật sự không biết tao sinh ra cuộc đời này để làm gì nữa..."
Kazutora cầm lon bia uống một ngụm, cảm giác gió lạnh thổi chẳng khiến tâm trí hắn thảnh thơi hơn chút nào.
Mọi thứ cứ đặc quánh lại, nặng nề đến mức khó thở.
"Bố tao là kẻ bạo lực gia đình... Ông ta đánh mẹ tao... cũng đánh cả tao..."
Kazutora mấp máy môi, hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại kể cái quá khứ mà hắn luôn muốn quên đi.
Nhưng từng câu từng chữ cứ tuôn trào, giống như nước lũ chảy xiết không ngừng. Hắn nhớ ánh mắt từ trên cao xuống như thể đang nhìn sâu bọ, một con kiến có thể tuỳ thời dẫm đạp dưới chân của người cha ruột thịt, những cú đánh điếng người khiến cả đời Kazutora khiếp đảm mỗi khi nhớ lại.
Căn nhà đều là một mớ hỗn độn, mọi thứ đều đổ vỡ, kể cả tâm trí non nớt của đứa trẻ bảy tuổi năm đó.
Mẹ hắn nằm trên sàn ôm bên má bị đánh sưng đỏ, là đôi mắt của sự hoảng loạn, của căm hận lại vừa sợ hãi đến tột cùng.
"Này, Kazutora, con sẽ chọn bố hay mẹ?"
Kazutora cứ ngẩn ngơ đứng đó, hắn đã không trả lời, hay là đã trả lời? Kazutora chẳng thể nhớ rõ lúc đó thế nào, hắn chỉ nhớ đôi mắt tràn ngập thất vọng của mẹ hắn, sau đó đôi mắt đó dần chuyển sang căm hận và ghét bỏ.
Đồng minh.
Kẻ xấu.
Mẹ luôn cay nghiệt nói về bố, bà kể về tình yêu của hai người đẹp đẽ đến mức nào, sau đó là sự "phản bội" của kẻ xấu xa ác độc nhất cuộc đời này...
Mẹ nói... con trai của bà cũng đã phản bội bà...
Ai rồi cũng sẽ phản bội.
Kazutora bật cười một tiếng mỉa mai:
"Đúng vậy, tao đã phản bội bà ấy, đồng minh duy nhất của tao. Bởi vì tao sợ hãi đến tột cùng sức mạnh bạo lực của kẻ khốn kia... nhưng tao cũng giận dữ vì sự nhu nhược của mẹ tao..."
Hắn vô thức xoa nhẹ chiếc vòng có in mặt con hổ như hình xăm trên cổ của bản thân, Kazutora mím môi, cổ họng dần nghẹn ắng:
"... Nhưng mà tao ấy... thật ra... điều tao căm ghét nhất... chính là sự yếu đuối của chính bản thân..."
"Có lẽ nếu tao không tồn tại, mẹ tao đã hạnh phúc hơn..."
"Tao không có tình thương gia đình, tao tìm đến bạn bè. Nhưng mà cuối cùng thì tình bạn ấy... cũng chỉ là lợi dụng. Tao biết mấy thằng khốn kia chỉ xem tao là túi tiền của bọn nó, nhưng mà vậy thì sao chứ? Tao đã cô độc lắm... T-Tao chỉ muốn có ai đó bên cạnh thôi..."
Kazutora nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên của hắn với Baji, đôi mắt của Kazutora ngẩn ngơ nhìn ánh đèn từ thành phố bên dưới, nhẹ nói:
"Nhớ ngày đầu tiên tao gặp mày ở tiệm game không? Hôm đó sinh nhật tao, mày đánh thằng khốn kia một trận, sau đó rủ tao đi đốt xe đấy nhớ không? Lúc đó tao thấy mày điên lắm... nhưng mà mày cũng ngầu lắm..."
"Bây giờ nhớ lại, Baji... cảm ơn mày đã xuất hiện trong đời tao... lần đầu tiên tao đã hạnh phúc trong chính ngày sinh nhật của bản thân... Mà gặp gỡ mày, cũng là may mắn của tao quen biết Mikey."
Kazutora nhớ về buổi hoàng hôn ở bên bờ đê dọc sông ấy, hắn một mình lao vào trận chiến, bị đánh đến bất tỉnh. Vậy mà mở mắt ra, hết thảy kẻ thù đều đã bị đánh bại.
Người mà hắn nghĩ là trẻ con, ngu ngốc, tự cao tự đại, xem bản thân là trung tâm, một tập hợp của toàn bộ những gì Kazutora ghét nhất, vậy mà dưới ánh chiều tà, đối phương đạp trên vô số kẻ thù đã bại trận, từng bước đi đến trước mặt hắn rồi chìa tay ra, trên gương mặt ấy là nụ cười tự tin:
"Kazutora... Từ nay mày là người của tao... Vậy nên tất cả nỗi đau của mày đều sẽ là của tao."
Lúc đó hắn ngồi bệt trên bãi cỏ, cứ ngơ ngẩn nhìn bàn tay ấy, ánh tà dương đỏ rực đến chói mắt ở sau bóng lưng người trước mặt, những năm tháng cô độc như vụn vỡ, những phòng thủ giam quanh đều biến mất.
Người trước mặt hắn toả sáng hơn bất kỳ ai.
Là Mikey.
Mười đầu ngón tay Kazutora run lên, run đến mức gần như không thể cầm vững được lon bia trong tay.
"Nhưng mà bây giờ mọi thứ... đều là vì tao... Tao đã giết anh Shinichirou... Có lẽ nếu tao không tồn tại... Tất cả những đau khổ của Mikey đã không xuất hiện."
Shinichirou chết rồi...
Anh trai của Mikey chết rồi... đều là vì hắn.
Vô số ánh đèn sáng bên dưới bỗng nhoè đi vì nước mắt, hai mắt Kazutora đỏ hoe, hắn cúi đầu đè mạnh tay lên mắt cố kiềm lại nhưng nước mắt chẳng biết từ lúc nào đã ướt đẫm cả bàn tay. Kazutora khổ sở nấc nghẹn từng tiếng:
"Anh Shinichirou là người sáng lập Hắc Long... Vốn dĩ Hắc Long sẽ được trao lại cho Mikey, cậu ấy vì tao... vì tao mà đánh bại bang do anh trai thành lập..."
"R-Rồi tao đã làm gì cơ chứ?... Tao đã giết anh Shinichirou... T-Tao đã chạy trốn... Tao đổ hết mọi tội lỗi của bản thân cho Mikey... Tao đã muốn giết mày, Baji... Tao đã muốn Mikey đau khổ... Tao đã hận người cứu rỗi đời mình..."
"Rồi tao gặp Takemichi... cậu ấy cứu rỗi cuộc đời tao sau hai năm địa ngục ở trại cải tạo. Cậu ấy là người đã cứu tao! Vết sẹo trên bụng cậu ấy là vì tao!"
Càng nói giọng của Kazutora càng lớn hơn, gần như là gầm lớn với chính bản thân hắn, chiếc chuông bạc bên tai kêu leng keng không dứt vì thân thể run rẩy của hắn. Kazutora nghẹn ngào, lồng ngực nặng nề đến không thở nổi:
"Rồi bây giờ... Vì tao đã giết Shinichirou mà Izana mới hận Mikey... Vì tao mà Takemichi phải qua Tenjiku..."
"Tất là là vì tao... Đều là vì tao..."
Nước mắt ướt đẫm mặt chẳng buồn lau đi, đôi mắt của Kazutora dần trống rỗng, hắn quăng lon bia rỗng rơi xuống dưới toà nhà mười tầng, nghe tiếng chiếc lon đập xuống đất đến vang dội, hai vai Kazutora buông lỏng như đã quá mệt mỏi, chậm chạp nói ra điều mà cả đời hắn vẫn luôn nghĩ về chính bản thân:
"Cuộc đời tao sinh ra... chỉ để gây đau khổ của người khác..."
Kazutora chớp mắt nhìn xuống con đường bên dưới, thẫn thờ nói:
"Đáng lẽ ra tao nên chết đi..."
Sau lưng bỗng có ai có tựa đầu vào làm Kazutora ngẩn người. Người ở sau lưng sụt sịt mũi, giọng nói nghẹn ắng như đang khóc nhưng lại dịu dàng đến mức khiến Kazutora như ngừng thở.
"Không đâu... Mày tốt lắm, Kazutora..."
Trái tim tưởng đã chết lặng bỗng đập thịch một cái, Kazutora tưởng như bản thân hắn gặp ảo giác, là giọng nói mà đêm nào hắn cũng mơ về. Người đó dụi đầu vào lưng hắn, nhiệt lượng ấm áp truyền vào khiến cả người Kazutora như từ hầm băng rơi vào một hồ nước ấm, người phía sau nhỏ giọng nói tiếp:
"Kazutora... Mày chỉ gây một sai lầm trong quá khứ... Mày đã cố gắng sữa chữa mọi thứ, vậy nên đừng nói hai chữ cả đời như vậy..."
Gương mặt Takemichi ướt đẫm nước mắt, mười đầu ngón tay run run níu lấy hai bên góc áo của người ngồi trước, nói ra những lời mà đời trước cậu muốn nói mà đối phương không thể nghe được.
Là những lời từ tận đáy lòng của cậu dành cho người này.
"Mày thật sự tốt lắm... Không phải tất cả lỗi lầm đều là do mày, Kazutora."
Mọi đau khổ như vỡ tan thành từng mảnh vụn, Kazutora ngẩn ngơ nhìn phố đêm bên dưới rực rỡ ánh đèn, hắn run giọng:
"T-Takemichi...?"
Takemichi sụt sịt mũi, phì cười một tiếng: "Là thỏ chứ, bạn tâm sự."
Kazutora ngẩn người một lúc, hắn chậm chạp quay đầu, mái tóc vàng như màu nắng đã nhuộm đen toàn bộ, thế nhưng đôi mắt xanh đó vẫn như vậy, dù cho đỏ hoe vì khóc vẫn rực rỡ ý cười chân thành nhìn hắn, hàng mi vẫn còn đọng ướt nước mắt. Hắn cứ ngây ngẩn ngắm nhìn gương mặt đó, cái gương mặt mà hắn nhớ đến quặn lòng.
Con thỏ nhỏ của hắn.
Takemichi chớp mắt, bàn tay của tên trước mặt đã chậm rì rì giơ lên chạm vào bên má của cậu, cẩn thận như sợ rằng đang gặp ảo giác. Cậu nghiêng mặt dụi má vào bên tay của hắn, cười nói:
"Là tao đây, không phải ảo giác đâu."
Kazutora không đáp, trước sau vẫn ngây ngẩn nhìn cậu không rời, bàn tay đã xoa nhẹ mái tóc của cậu, mấy ngón tay của hắn chìm trong tóc cậu rồi xoa dọc sau gáy. Takemichi có chút bối rối nhưng vẫn ngồi im cho tên hổ kia sờ cậu, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt của đối phương bỗng dần hiện rõ trước mắt cậu, nghe giọng hắn khàn đặc gọi biệt danh quen thuộc giữa hai người:
"Thỏ..."
Takemichi hít mũi, nhỏ giọng đáp: "Ừm... Bạn tâ-..."
Lời chưa kịp nói xong, hai cánh môi đã bị chặn lại. Takemichi tròn mắt, ngơ ngác đến mức không biết phản ứng thế nào.
Hôn...
Môi của Kazutora đang áp lên môi cậu, gương mặt đẹp trai của đối phương ở ngay trước mặt cậu.
Hơi thở nóng rực phả lên đầu môi, hắn nhắm mắt mà cẩn thận hôn lên môi cậu, bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy sau gáy cậu, mái tóc đen lai vàng phất phơ nhè nhẹ, chuông bạc bên tai vì gió thổi mà kêu leng keng từng tiếng nhỏ.
Môi tên này lạnh băng, trên môi vẫn còn rõ vị bia, có chút đắng nhưng cũng có chút ngọt.
Đầu lưỡi ấm nóng của đối phương bỗng liếm môi cậu làm Takemichi giật mình muốn lùi lại, chợt đôi mắt của tên hôn cậu đã mở ra nhìn thẳng vào mắt cậu, là ánh mắt dịu dàng đến mức khiến tim Takemichi bỗng lệch đi một nhịp.
"Không phải là bạn... Con thỏ là tất cả của con hổ..."
Mấy ngón tay của hắn vuốt nhẹ sau gáy cậu đầy cưng chiều, giọng nói trầm khàn khiến cả người Takemichi phút chốc mềm nhũn.
"Con hổ thương con thỏ nhiều lắm..."
"Con hổ yêu con thỏ nhiều lắm..."
Chẳng biết từ lúc nào hắn đã xoay người rồi ôm lấy cậu, cứ hôn nhẹ lên môi cậu, thầm thì lặp đi lặp lại không ngừng như bùa chú rơi vào tai khiến Takemichi mơ màng. Hắn vòng tay sau eo cậu, thân thể hai người dần áp sát không còn kẽ hở, gió lạnh thổi trên sân thượng cũng chẳng xua được cái nóng rực quanh quẩn giữa hơi thở dồn dập đôi bên.
Tim Takemichi nhảy loạn như con thỏ nhỏ, cậu chẳng biết phải làm gì trong tình huống này, trước sự cưng chiều dịu dàng của đối phương liền bối rối không biết thoát thân làm sao.
Kazutora chăm chú quan sát con thỏ nhỏ của hắn, vì sợ hãi mà nhắm chặt hai mắt không dám nhìn vào mắt hắn, hai má trắng mềm đã đỏ bừng vì ngại ngùng, chóp mũi còn hồng hồng vì khóc. Cả thân thể hơi gầy run rẩy nhè nhẹ, mười đầu ngón tay yếu ớt chống lên ngực hắn nhưng không giãy dụa chống trả.
Là con thỏ nhỏ dễ thương nhất cuộc đời này.
Là con thỏ nhỏ hắn yêu nhất cuộc đời này.
Môi lưỡi vừa tách ra, Takemichi đã thở hồng hộc không ra hơi, cậu hoảng loạn mở to hai mắt, nuốt nước bọt còn có vị đắng lẫn ngọt của bia liền đỏ bừng cả hai tai. Kazutora đứng bật dậy rồi ngồi xuống ôm chặt lấy con thỏ nhỏ từ sau lưng, thì thầm thật nhỏ:
"Tao... xin lỗi... Chỉ là... Cho tao ôm mày như thế này một chút thôi..."
Cảm giác môi còn ngưa ngứa, Takemichi mím môi bối rối không biết làm sao mới phải, nhưng nghe Kazutora nói vậy, trái tim cậu bỗng mềm nhũn.
Takemichi được ôm từ phía sau liền ấm áp cả người, cậu ngồi lọt thỏm giữa hai chân đối phương, hai cái tay của tên phía sau quàng ra trước ôm chặt eo cậu. Cậu nhìn phố đèn bên dưới, suy nghĩ một lúc mới nói:
"Izana chắc chắn hận mày, Kazutora..."
Kazutora nhắm mắt tựa đầu hắn lên lưng con thỏ nhỏ, khàn giọng đáp:
"Ừ, tao biết..."
Takemichi chớp mắt, như nghĩ ra điều gì đó, cậu giật mình hỏi: "Mày định tự sát để đền tội?"
Quả nhiên hai cánh tay ôm eo cậu liền cứng đờ, im lặng hồi lâu mới nghe tiếng "ừm" mơ hồ chẳng rõ của tên phía sau.
Takemichi ngẩn người rồi bắt đầu hoảng sợ. Quá khứ Kazutora đã đi tù, Izana muốn trả thù cũng không được, mà Kazutora cũng không biết chuyện gì. Cậu đã dự tính trước chuyện ngăn cản Izana giết hại Kazutora, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đối phương định tự sát để kết thúc mọi chuyện.
"Đáng ra tao nên chết đi... Takemichi... Đáng lẽ ra tao không nên tồn tại..."
Không hiểu sao vừa nghĩ đến những lời tuyệt vọng cuối cùng ấy, Takemichi liền không kiềm được nước mắt. Bởi vì đến lúc này cậu mới rõ được quá khứ của Kazutora, bởi vì lúc này... cậu mới biết hắn đã từng tuyệt vọng đến thế...
Takemichi nắm chặt lấy hai bàn tay đang để ở trước bụng cậu, sụt sịt mũi, nghẹn ngào nói nhỏ:
"Đừng chết... Kazutora... Đừng chết... Hứa với tao đi..."
Kazutora cảm nhận người hắn ôm đang khóc, bàn tay người đó run lẩy bẩy giữ chặt tay hắn, kì thật bản thân hắn lại như giữ chặt được sợi dây hi vọng cuối cùng. Trái tim Kazutora đập mạnh trong lồng ngực tưởng đã chết lặng, tâm trí của hắn đều là nụ cười hạnh phúc của con thỏ nhỏ hắn thương.
Cả đời này của hắn chỉ có người này...
Kazutora cụp mắt, hai cánh tay càng thêm siết chặt lấy người trong lòng, dùng toàn bộ trân quý cả đời của hắn mà hôn lên cái gáy nhỏ trắng nõn còn ẩm ướt mồ hôi kia, thấp giọng nói:
"Cảm ơn mày vì đã xuất hiện trong đời tao... Thật sự... cảm ơn mày nhiều lắm..."
...
"Nói với Takemichi... Tao xin lỗi..."
Máu đỏ lan tràn ướt đẫm ở mặt đất bên dưới rồi lan dần ra xung quanh. Nghe tiếng gọi không rõ ở bên cạnh, Kazutora nghiêng đầu, đầu mày Draken nhíu chặt đầy khổ sở, hai mắt hắn đỏ hoe đang nói gì đó. Đôi mắt đen láy của Mikey đang nhìn hắn đầy hoang mang, bàn tay ấm áp đang run lẩy bẩy nắm chặt lấy bàn tay lạnh băng của hắn.
Bên tai chẳng thể nghe rõ gì, đầu ngón tay không thể cử động, Kazutora ngẩn ngơ nhìn bầu trời trên cao.
"Đừng chết... Kazutora... Đừng chết... Hứa với tao đi..."
Tâm trí dần nhẹ bẫng, trước mắt hắn chỉ là gương mặt người hắn thương đang mỉm cười với hắn, Kazutora gượng cười rồi từ từ nhắm mắt, hơi thở dần chậm lại, nước mắt chậm chạp rơi xuống từ khoé mắt, mấp máy môi như đang tự nói với chính bản thân.
"Nói với cậu ấy... Con hổ... không giữ lời hứa... Thật sự... thật sự xin lỗi con thỏ nhiều lắm..."
Comeback – Chương
Donate at:
– Momo:
– TP bank:
– Vietcombank:
(Bui Nguyen Ha Tien)