[AllTake] Comeback

chương 178

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Author: ThatNghiep

Bốp!!!

Pachin bị ăn một đấm liền lùi nhanh về sau phòng thủ, lực đấm đối thủ hắn vẫn chịu được, nhưng cái miếng sắt trên tay thằng khốn trước mặt đúng là đau, Pachin nổi cáu thụi một đấm vừa mắng lớn:

"Mẹ kiếp! Đàn ông thì đánh tay không đi!!! Mẹ mày cái thứ dùng đồ ăn gian!!!"

Shion bị ăn một đấm vào bụng cũng cười gằn một tiếng mà quát lớn lại:

"Tao thích đó thì sao?!!! Đừng có nhiều chuyện, thằng bụng béo chết tiệt!!!"

Trán Pachin tức khắc nổi gân, dùng toàn lực như muốn đấm vỡ hàm thằng đối diện mà gào lên:

"Con mẹ mày tao bụng béo thì sao?!!! Thằng tổng trưởng Hắc Long đời thứ chín one-hit one-đi ngủ kia!!!"

Shion vừa nghe cái biệt danh kia thì càng nổi điên hơn, máu nóng dồn não đến nỗi gân xanh nổi đầy mu bàn tay lẫn bên thái dương xăm con cọp, điên máu đấm lại thằng Touman chết tiệt đối diện.

Nhưng mà...

One-hit... one-đi ngủ?

Là cái gì vậy?

Osanai đang đánh với Peyan mà cũng khựng người quay đầu xem thử hai thằng bên kia vừa đánh vừa cãi nhau cái gì. Peyan đang giơ tay lên đánh thấy Osanai quay đầu cũng khựng nắm đấm giữa không trung, chờ đối thủ quay đầu giơ tay lên chặn trước mặt mới đấm một cái.

Peyan bình thản đưa tay đỡ trước bụng chặn nắm đấm của đối phương vừa nói: "Não Pachin như rận nước. Mày không cần hiểu đâu."

Osanai gật đầu ừ một tiếng, tay trái giơ lên chặn bên mặt trước cú đấm của Peyan, liếc mắt nhìn một đám đen đỏ đè nhau lẫn lộn xung quanh, nhướn mày hỏi: "Đội mày đi một nửa rồi mà sức chiến đấu vẫn mãnh liệt quá đấy?"

Peyan cười thoải mái, hắn nhún vai vừa đấm vào chỗ mà đối phương đã đưa tay đỡ trước: "Bên mày cũng máu lửa vì Takemichi quá còn gì? Còn chưa tới một tháng đã thế này rồi?"

Osanai vừa nhớ tới đã phì cười: "Mẹ kiếp. Chúng nó mở hội thờ Takemichi luôn rồi. Lúc tao mới biết cũng khiếp một trận."

So với hai tên cấp cao của hai bang ở bên kia hung thần ác sát như muốn bóp chết nhau, Pe cùng Osanai như đánh thái cực quyền luyện sức khoẻ, bên này đấm một cái thì dừng lại, chờ bên kia đấm lại một cái thì giơ tay ra đỡ, thế là đều nhau.

Peyan mặc áo Touman màu đen, Osanai mặc áo Tenjiku màu đỏ, thế nhưng tâm đều ở một người, chỉ có thể chấp nhận số phận làm diễn viên không chuyên. Hai người đánh lộn một đấm một đỡ vừa thoải mái nói chuyện với nhau.

Dù sao thì tình cảnh bây giờ, cả đám đàn em của cả hai bang cũng chẳng ai quan tâm hai người họ.

Một đám Touman mặc áo đen điên cuồng nhào ra đánh lộn với một đám Tenjiku mặc áo đỏ. Bên Touman chỉ có hai mươi người, vậy mà trước năm mươi người bên Tenjiku chẳng chút yếu thế hơn, thậm chí còn y như một đám chó điên cắn người, máu chiến đến độ máu không rơi đời không nể.

Bên Tenjiku cũng chẳng vì khí thế ác liệt của đối thủ mà sợ hãi, cả đám biết bên kia từng là đội dưới trướng của người mà cả bọn tôn thờ, đánh nhau càng thêm dữ dội.

Một người Touman đấm vào mặt tên Tenjiku đối thủ vừa cười gằn:

"Nghe nói bên mày bị Hanagaki-kun đánh một trận vì tội hiếp dâm người vô tội đúng không? Sao? Bị đánh gãy tay chân mấy thằng?"

Một người đứng gần cũng hóng tai nghe, sau đó hớn hở nói lớn:

"Nghe nói Mocchi cựu đội trưởng Jugem của Kawasaki bị đánh vỡ đầu hả?!! Cấp cao bên mày không dám hó hé tiếng nào đúng không?!!"

Mấy tên Tenjiku ở xung quanh nghe mà ngẩn người, mấy người Touman gần đó liền ngẩng mặt dương dương tự đắc đầy khoe khoang tự hào:

"Hanagaki-kun ngầu lắm đúng không?!!"

Bên Tenjiku đang đánh nhau hăng hái bỗng hít mạnh một hơi, quên mất cả việc đang đánh nhau mà đầy kích động đáp lời:

"Ừ! Ngầu cực!!! Quát một trận với cấp cao Tenjiku mà tổng trưởng bên tao không nói được câu nào luôn!!!"

Một người mặc áo đen Touman thấy vậy liền chậc lưỡi, hắn thả cổ áo thằng mặc áo đỏ Tenjiku ra rồi ra hiệu dừng chút, trên mặt như viết mấy chữ "Để im tao nói xong đã rồi đánh tiếp", tên Tenjiku đối diện đang giơ nắm đấm cũng khựng lại rồi bỏ tay xuống, bày ra dáng vẻ "Nói đi tao nghe".

Cả đám xung quanh đang đấm nhau cũng dừng tay quay đầu ngó sang xem thử thằng kia nói gì. Người mặc áo Touman liền hắng giọng rồi lớn tiếng nói đầy cao ngạo:

"Bên mày chỉ mắng thôi còn đỡ đấy! Bên tao ngay cả tổng trưởng cũng bị Hanagaki-kun đánh thẳng tay đấy! Trừng mắt quát im một cái thôi là không ai dám nói lời nào luôn!!!"

Tên Tenjiku đối diện nghe xong liền xuỳ một tiếng, thầm nghĩ làm thế quái nào mà bên Tenjiku có thể thua được cơ chứ? Hắn cũng vô thức nâng cao tông giọng vừa đấu mắt với thằng trước mặt:

"Bên tao còn hơn đấy!!!! Cấp cao bọn mày chỉ là nít ranh! Bên tao là thế hệ S tàn ác nổi tiếng lịch sử, mà Hanagaki-kun chỉ cần bước đến thôi là không ai dám lên tiếng rồi!!!"

Thằng này lập luận cứng!

Một đám Touman bỗng tràn ngập lửa chiến, nổi cáu gào lên: "Bên tao ngoan hơn đấy bọn khốn kia!!! Thấy Hanagaki-kun tới là chuẩn bị cơm nước đầy đủ!!!"

Lời vừa dứt thì cả đám Tenjiku cũng quát ngược lại: "Bên bọn tao cũng lo tận tình từng cái, thua đéo gì Touman hả?!!!"

Tự nhiên cả đám bất lương gần trăm người đang đánh nhau bỗng tự nhiên đứng cãi lộn xem bên nào ngoan hơn, chăm sóc người tốt hơn, một hồi bỗng chuyển hướng đề tài sang việc bên nào được Hanagaki-kun thương hơn.

Touman thở hồng hộc vì đau cổ khàn giọng, thế nhưng cả người hừng hực lửa chiến mà gào to:

"Bên Touman bọn tao chỉ cần một người bị đánh là Hanagaki-kun đem nguyên đội đi trả thù!!!!"

Tenjiku lợi thế đông hơn mà đấu võ mồm, cả người hùng hổ như muốn lao vào đấm nhau, vừa nghe đám đối thủ gào lên thì cũng gầm lên cãi ngược lại:

"Thì bằng bọn tao chắc?!!! Bên Touman ai được uống cacao nóng do Hanagaki-kun tự tay làm?!!!! Bên tao ngày nào cũng được uống đấy bọn thua cuộc!!!"

Bên Touman trợn mắt hít mạnh một hơi, trên mặt mang theo dáng vẻ không thể tin được. Nhưng nghĩ đến việc thua Tenjiku thì chẳng ai chịu nổi, cứ thế gân cổ cãi lại mặc kệ lập luận hay vớ vẩn. Tenjiku chẳng ngờ đám Touman lại ngang ngược đến thế, cũng đứng chống hông gào chửi một trận.

Touman cùng Tenjiku cãi nhau ầm trời, một hồi vẫn chưa phân thắng bại. Cuối cùng một tên bên Tenjiku nhướn mày đầy khiêu khích vừa đắc ý nói lớn:

"Nhưng bây giờ Hanagaki-kun đã là người của Tenjiku!!!! Chấp nhận sự thật đi bọn thua cuộc!!!"

Bên Touman vừa nghe xong thì gân nổi đầy trán, một người lao lên đấm thẳng vào chính giữa mặt của tên Tenjiku vừa nói kia vừa gào to:

"Kệ mẹ bọn mày!!! Touman sẽ đập Tenjiku ra bã rồi đưa Hanagaki-kun về Touman!!!!"

Hai tên kia vừa nhào vào nhau là cả đám xung quanh cũng tức khắc xem thằng mặc áo khác màu ở gần đó là đại địch mà lao vào đánh đấm, thậm chí còn máu lửa hơn cả lúc đầu, trong mắt ai cũng ngập lửa chiến điên cuồng, chỉ hận không thể xé xuống một miếng thịt của thằng khốn đối thủ trước mặt.

Takemichi cầm ly latte nóng uống một ngụm vừa đi theo con đường mà Sanzu đã đá mấy người kia tránh ra. Đám người xung quanh khá đông, cậu nhìn bóng lưng Sanzu ở phía trước, vô thức giơ bàn tay lên rồi níu nhẹ góc áo của hắn mà im lặng đi theo sau.

Sanzu bị níu góc áo cũng ngẩn người, thế nhưng nhanh chóng giả vờ như không biết mà đi tiếp vừa gạt đám người chặn đường ra hai bên, dọn một đường sạch sẽ cho người phía sau hắn đi thoải mái.

Vượt qua hết đám người, Sanzu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không kiềm nổi muốn xem thử, vậy mà hắn vừa quay đầu thì cái tay nhỏ kia cũng vội rụt về không giữ áo hắn nữa.

Mẹ kiếp.

Sanzu nghiến răng, cả người cồn cào muốn người kia nắm góc áo của hắn như lúc nãy nhưng chẳng được, chỉ có thể bực bội trong lòng mà giữ vẻ mặt vô cảm đứng im.

Takemichi không đánh nhau được nên cậu mặc kệ Tenjiku đánh với Touman mà đi qua quán cà phê gần đó mua nước. Chờ một hồi nghĩ chắc cũng phân thắng bại mới đi ra trở lại, vậy mà bây giờ bên Tenjiku với Touman vẫn còn đánh đấm không ngừng, hai bên đều máu lửa bừng bừng như muốn giết nhau.

Touman bị đánh chảy máu đầy mặt vẫn hăng máu lao lên đánh tiếp không ngừng như bán mạng, bên Tenjiku cũng nổi gân trừng mắt liên thủ với nhau đánh hội đồng. Nhưng vấn đề kì quặc hơn là...

Câu cửa miệng của hai bên đều y hệt nhau: "Hanagaki-kun là của bọn tao!!!"

Takemichi: "...?"

Takemichi tròn mắt đứng nhìn mà chẳng hiểu gì, tự hỏi sao Touman lần này máu chiến thế, trước đây rõ ràng là bị Tenjiku đánh bại liền mà? Takemichi vẫy tay gọi Osanai, hắn liền sáng rực hai mắt đấm mạnh một cái, Peyan chậc lưỡi một tiếng đầy bực bội mang theo ghen tị, có điều vẫn phải hoàn thành vai diễn mà giả vờ bị đánh đo ván nằm dài ra đất.

Pachin nhìn qua Peyan đang bực bội nằm trên đất: "..."

Shion nhìn qua Osanai đang vui vẻ chạy qua bên kia: "..."

Hai thằng này có đánh nhau thật không vậy?

Takemichi còn chưa kịp nhón chân, Osanai đã lập tức cúi thấp lưng xuống cho vừa tầm như đã quen. Takemichi mím môi, nỗi đau chiều cao vẫn âm ỉ không nguôi nhưng cuối cùng đành gạt sang một bên, cậu chỉ tay vào đám hỗn loạn bên kia vừa ghé tai Osanai hỏi nhỏ:

"Chuyện gì vậy? Sao nó lại thành thế này?"

Đưa tay gạt đi bọt sữa trắng dính trên đầu môi của người thấp bé bên cạnh, Osanai nhún vai bày ra dáng vẻ bất lực:

"Tao cũng không hiểu gì... Đám điên đó tự nhiên cãi lộn rồi đánh mãi chưa xong."

Takemichi hít một hơi rồi thở dài đầy ngán ngẩm. Cả đám bên kia cuối cùng cũng nhận ra Takemichi đã trở lại, không kể áo đen Touman hay áo đỏ Tenjiku, tên nào cũng sáng rực hai mắt long lanh như chó nhìn chủ càng làm Takemichi thêm hoang mang.

Bị điên hay gì?

Có điều nên đánh nhanh thắng nhanh trước khi đám còn lại của Touman xuất hiện, Takemichi nhíu mày mất kiên nhẫn mà quát lớn với cả đám hỗn chiến trước mặt:

"Bọn mày đánh nhanh lên! Đánh mãi mà chưa phân thắng bại vậy?!!"

Bên Touman lẫn Tenjiku đều khựng người. Đám Touman đã quen tuân theo mệnh lệnh liền vô thức quên mất người kia đang mặc áo đỏ của Tenjiku mà nghe lệnh ngay tức khắc, đồng loạt gào lên:

"Tuân lệnh!! Anh em!!!! Đánh bại Tenjiku!!!"

Takemichi: "...?"

Pachin: "...?"

Rồi ai mới là đội trưởng của bọn mày?

Bên Tenjiku thấy đám Touman nghe lệnh cũng hoang mang một lúc, sau đó nổi điên lên phản đòn, vừa đánh vừa mắng to:

"Hanagaki-kun là người của Tenjiku mà bọn chó này!!! Mắc cái quái gì bọn mày nghe theo?!!! Là bọn tao chứ?!!! Mẹ kiếp ai cho chúng mày giành việc?!!!"

Takemichi: "...?"

Shion: "...?"

Nhưng bọn mày là đàn em của tao mà?

Takemichi mím môi chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, đành cầm ly latte uống từng ngụm vừa đứng chờ, Osanai với Sanzu thì đứng sau lưng như hai vệ sĩ.

Chừng mười lăm phút, dưới sự quan sát của Takemichi, cả đám Tenjiku như được bơm máu mà đánh bại toàn bộ đám Touman. Cả bọn hứng khởi đầy mình quay sang nhìn chằm chằm người tóc đen mặc áo đỏ Tenjiku bên kia, trong mắt sáng rực như đang chờ đợi được khen thưởng.

Takemichi thấy cả cả bọn cứ trông chờ nhìn cậu càng chẳng hiểu gì, một hồi sau ngẫm nghĩ mới gật đầu nói:

"Ừ, tốt đấy. Đi thôi."

Cả đám Tenjiku vui mừng giơ tay chiến thắng gào to cả một khu, ngoại trừ "Tenjiku bất bại" thì câu gào nhiều nhất là "Hanagaki-kun là người của Tenjiku mãi mãi!!", còn một đám Touman bại trận thì nghiến răng nghiến lợi nổi điên, như thể mang theo ô nhục bại trận mất nước mà đấm lên đất, trong mắt hừng hực đốt lửa báo thù.

Takemichi tròn mắt.

Cái đám này phát điên hết rồi hay sao?

Chợt có tiếng xe moto rầm rầm chạy đến, không quan tâm người Touman hay Tenjiku mà cứ chạy ào đến rồi cán lên vô số người. Hai đầu tóc bông xù một xanh một hồng kia chỉ cần nhìn từ xa đã nhận ra ai.

"Takemichi!!!!!"

Smiley còn chưa thấy người đã gào lớn, Angry khi thấy mái tóc đen rũ trên đôi mắt xanh kia thì ngẩn người một lúc. Smiley tranh thủ em trai đờ mặt một chỗ mà nhảy xuống xe rồi chạy nhanh như gió đến trước mặt người kia như muốn ôm, vui vẻ gọi lớn:

"Takemichi!!!!!"

Con ngươi xanh nhạt của Sanzu co nhỏ, tức khắc đấm mạnh một cái. Vậy mà Smiley có thể vừa cười như không có chuyện gì vừa đạp lên đất rồi nhảy lên, dùng cả hai chân đạp vào người Sanzu một cái khiến Sanzu văng ra sau. Osanai trợn mắt, chưa kịp nói gì thì cái đầu bông xù màu hồng đó đã áp sát rồi đấm thẳng vào giữa mặt khiến Osanai ôm mũi đau đớn gục xuống đất.

Cái vẻ mặt với hành động hoàn toàn không ăn nhập nhau chút nào!!!

Shion ở bên kia tròn mắt, Pachin chậc lưỡi mắng nhỏ: "Mẹ kiếp, thằng đấy vẫn điên như thế!"

Máu nóng cả người Smiley sục sôi vì kích động, hắn cười toe toét quay sang muốn ôm người ngay tức khắc. Ôm trọn thân thể người trong lòng, Smiley hứng khởi đến nỗi dùng lực siết thật mạnh vừa cười nói gọi đi gọi lại không ngừng Takemichi ơi, Takemichi à.

Takemichi mím môi, bên má sượt qua mái tóc bông xù mềm mại khiến cậu nhột đến rụt cổ, nhưng mà... mềm thật.

Cậu vô thức đưa tay bóp nhẹ mớ tóc ấy, Smiley càng cười ha hả dụi mặt vào cổ cậu, tên này thậm chí còn chẳng buồn quan tâm Touman hay Tenjiku, cũng chẳng quan tâm tình huống hiện tại thế nào, cứ ha ha vui vẻ ôm người hắn thích mà làm nũng.

"Mày đi đâu lâu quá!!! Tao nhớ mày lắm!!!!"

Takemichi: "..."

Trước hàng chục con mắt đang trợn tròn hoang mang, Takemichi đành thở dài một hơi, đẩy nhẹ Smiley ra vừa nhỏ giọng nói:

"Đứng im một chút."

Smiley còn chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ thấy cánh tay người hắn thích vụt nhanh như sét đánh, bên đầu đã bị một vật cứng phang vào.

Bốp!!!

Smiley gục xuống đất, từ bên thái dương chảy máu đỏ chói.

Toàn trường im lặng.

Takemichi cầm cây búa dính máu, cả đám xung quanh vừa mới kịp hít mạnh một hơi để biểu thị sự kinh hoàng, đột nhiên thấy cái tên đầu bông xù màu xanh bỗng đến cạnh anh trai song sinh rồi quỳ gối xuống đất.

Nhưng không phải xem anh trai còn sống hay không...

Angry nghiêm chỉnh quỳ gối trên đất, hai tay đè mớ tóc xanh xù xù mềm mại của bản thân vừa ngẩng đầu lên nghiêng nhẹ cho người trước mặt thuận tiện đánh hắn, thành tâm nói:

"Đánh tao nữa!"

Takemichi: "..."

Bị điên hả?

Đám người xung quanh đưa tay che miệng, trên mặt mang theo vẻ hoang mang cùng không thể tin được. Takemichi bối rối cầm cây búa không biết có nên đánh hay không, Smiley máu chảy ướt nửa cả mặt bỗng bật dậy gào lên đầy hứng khởi:

"Đau!!!! Muốn được thương!!!!"

Takemichi: "..."

Toàn bộ những người xung quanh: "..."

Hoá ra muốn bị đánh là vì lý do này sao?

Anh em song sinh đúng là tâm linh tương thông, Angry nghiến răng quay sang anh trai, dường như vội vã đến mức chỉ muốn bị đánh bể đầu như anh trai, sau đó đường đường chính chính đòi được thương.

Sanzu với Osanai nghe ba chữ "muốn được thương" liền nổi gân đầy trán, không cần Takemichi động thủ đã tự nhào lên đấm hai anh em song sinh kia một trận.

Takemichi ngơ ngác đứng ở một bên, hoang mang nhìn bốn người kia loạn thành một đoàn, đành chậm chạp cất búa rồi đứng một bên bấm điện thoại nhắn tin.

Truyện Chữ Hay