[AllTake] Comeback

chương 16

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Author: ThatNghiep

Kazutora mím môi định rời đi, Takemichi chợt lên tiếng:

"Thật ra cậu đến thăm anh Shinichirou đúng không? Trông cậu nhiều tâm sự lắm, cậu có muốn giải toả chút không?"

Đúng là hôm nay hắn vừa mới gặp Kisaki, tâm trạng khó chịu đến mức muốn giết hết tất cả mọi thứ. Hắn cũng chẳng biết vì sao mình đến mộ của Shinichirou. Tìm kiếm sự tha thứ ư?

Tự giễu bản thân, Kazutora lạnh lùng đáp:

"Không cần. Nói với người chết thì có ý nghĩa gì?"

Shinichirou: "..."

Anh mày vẫn ngồi đây đấy thằng nhóc chết tiệt kia. Nói chuyện vẫn có ý nghĩa chứ, anh mày vẫn trả lời mà đó là do nhóc không nghe được thôi.

Kazutora chỉ mong rời đi thật nhanh, thế mà tên tóc vàng kia vẫn cứ nói tiếp:

"Thế tớ là người sống này. Cậu có thể kể cho tớ nghe cũng được."

Kazutora: "..."

Takemichi hoàn toàn không tính đến chuyện cậu có thể tình cờ gặp Kazutora như thế này, nhưng nếu đã có cơ hội, cậu cũng nên thử một lần. Takemichi nói thêm:

"Chúng ta tình cờ gặp nhau, chắc tương lai không gặp nhau nữa đâu, cậu cứ nói đi, không sao đâu."

Kazutora đứng tần ngần ở xa mấy phút rồi đột ngột quay lại ngồi bệt xuống đất cạnh Takemichi.

"Hứa là mày sẽ câm miệng, chuyện hôm nay không được phép nói với ai."

"Ừ, thề, tớ không kể với ai đâu, nếu tớ kể thì chỉ khi tớ có khả năng nói chuyện với người chết thôi."

Trong tai Kazutora, câu nói của Takemichi tương đương cậu sẽ chết nếu nói ra, còn Shinichirou thì biết rõ, thằng nhóc này chỉ đang lươn lẹo thôi.

Manjirou quen đứa bạn mới thú vị thật.

Kazutora ngẩn ngơ nhìn chậu hoa trước mộ Shinichirou, cố gắng sắp xếp từ ngữ để nói ra nhưng trong đầu chỉ có một mớ cảm xúc hỗn độn. Takemichi im lặng chờ đợi, cậu biết chuyện của Kazutora rất khó nói, Takemichi chợt nghĩ sao mình không kể chuyện của mình trước cho cậu ta tham khảo nhỉ?

"Cậu muốn nghe chuyện của tớ không?"

Kazutora: "...?"

Chẳng chờ Kazutora đáp, Takemichi đã tự kể:

"Có một con thỏ được trời ban cho năng lực thần kỳ, nó có thể quay ngược về quá khứ. Có một con thỏ hồng nó từng yêu mến trong quá khứ, thế nhưng tương lai bị giết chết bởi một nhóm thú ăn thịt khác, cho nên nó nỗ lực thay đổi mọi thứ. Trong hành trình đó, con thỏ đã gặp rất nhiều người bạn khác, nó cố gắng thay đổi suy nghĩ của nhóm thú ăn thịt."

Kazutora cười nhạt: "Một con thỏ mà thay đổi suy nghĩ thú ăn thịt?"

Takemichi gật đầu:

"Ừ. Đứng đầu nhóm thú ăn thịt là một con sư tử, xung quanh con sư tử có rất nhiều đồng bạn khác, nhưng thật ra nó rất cô độc. Con sư tử bị một con sói xám âm mưu lợi dụng, từ từ giết chết toàn bộ bạn bè của con sư tử, khiến sư tử hoàn toàn nghe lời sói xám. Rồi con thỏ biết sói xám chính là nguyên nhân giết chết người nó yêu."

"... Rồi thỏ có giết sói xám không?"

"Không, sói xám rất thông minh, con thỏ gần như chẳng thể làm gì được nó cả. Sói xám ở bên cạnh con sư tử, khi sói xám lập mưu khiến bạn bè của sư tử tàn sát lẫn nhau, con thỏ đã cản lại, nhưng kết quả một người bạn thân nhất của sư tử vẫn chết đi."

"Là thất bại?"

"Ừm... Con thỏ dù quay trở lại quá khứ tương lai bao nhiêu lần đi chăng nữa, tưởng chừng đã thành công nhưng kết quả vẫn luôn nằm trong kế hoạch của sói xám. Nó luôn phải nhìn những người nó yêu thương chết đi. Lần cuối cùng trở về quá khứ, sói xám đã giết em gái của sư tử, khiến sư tử hoàn toàn mất đi những người quan trọng."

Kazutora chẳng biết mình bị gì, tự nhiên nghe chuyện kể đến nhập tâm, hỏi tiếp:

"Rồi sao nữa? Sói xám thắng?"

Takemichi bật cười:

"Con thỏ đã đánh con sói xám, sói xám ngã xuống vực chết đi. Thỏ đã kể toàn bộ chuyện quay ngược quá khứ của mình cho sư tử nghe. Sư tử nói với thỏ, nó sẽ bảo vệ tất cả mọi người, mọi người sẽ hạnh phúc, kêu thỏ hãy quay trở lại tương lai đi. Thỏ trở về tương lai, đúng như lời hứa của sư tử, mọi người đều sống hạnh phúc vô cùng, nó thậm chí còn chuẩn bị kết hôn với cả con thỏ hồng."

Kazutora cười nhạt:

"Rồi mọi người đều sẽ sống hạnh phúc? Một cái kết giả dối đến mức buồn nôn."

Khẽ lắc đầu, đôi mắt Takemichi dần u ám:

"Không, con thỏ nhìn tất cả mọi người hạnh phúc, nhưng nó không tìm thấy con sư tử. Khi tất cả mọi người đều hạnh phúc dưới sự bảo vệ thầm lặng của sư tử, chỉ có sư tử là đau khổ trong đơn độc, nó trở nên ác độc và đánh mất chính mình. Con thỏ lúc này đã mất khả năng quay ngược thời gian, hiện tại nó chỉ có hai lựa chọn, hoặc là mặc kệ sư tử, đây đã là tương lai tốt nhất mà nó đạt được, hoặc là nó cứu sư tử và từ bỏ tương lai tốt đẹp lẫn hạnh phúc của mọi người."

"Rồi nó chọn thế nào?"

"Cậu nghĩ nó nên chọn cái nào?"

"... Chắc là mặc kệ sư tử đi, chỉ một người mà phá huỷ toàn bộ hạnh phúc của mọi người thì không đáng."

"Ha ha, cậu lạnh lùng thật đấy."

"Không phải lạnh lùng, mà là khôn ngoan. Ai có đầu óc một chút đều sẽ chọn như vậy."

"Nhưng mà con thỏ ngốc lắm, nó rất thương sư tử."

"... Ý mày là nó chọn cứu sư tử?"

"Ừ, nó chọn cứu sư tử. Sư tử đã bảo nó đừng tìm nó nữa nhưng con thỏ vẫn cố chấp đi tìm sư tử. Khi đến gặp, sư tử đã hoàn toàn bị bản năng ác quỷ chiếm lấy, nó đã cắn vào điểm chí mạng của con thỏ. Khi sư tử giật mình tỉnh ra, nó lựa chọn nhảy xuống vực tự sát để kết thúc tất cả."

"Con thỏ ngu ngốc quá sức. Rồi sao? Chết hết hay sao?"

"Con thỏ may mắn vẫn còn chút hơi tàn, nó đã kịp giữ lại sư tử."

"Rồi sao nữa?"

Takemichi nghiêng đầu mỉm cười: "Đoạn sau tớ sẽ nói sau khi nghe câu chuyện của cậu có được không?"

"..."

Kazutora mím môi, hai bàn tay đan xen nhau siết chặt lại, trong đầu một mớ hỗn độn. Hắn cảm thấy nói ra chuyện của chính mình rất khó, nhưng nếu kể theo cách của tên tóc vàng bên cạnh thì có vẻ dễ nói hơn nhiều.

"Có một con... quạ đen làm bạn với một con... ừm... lửng mật? Ừ, một con quạ đen, một con lửng mật và một con sư tử vàng là bạn của nhau."

Takemichi: "..."

Quạ đen? Lửng mật?

Quạ đen là Kazutora, còn lửng mật là... Baji?

Takemichi cười thầm, cái so sánh này đúng là giống thật. Một con quạ đen mổ vỡ đầu mọi người. Một con lửng mật giang hồ chẳng ngán bất kỳ ai.

"Vào ngày sinh nhật của con sư tử, quạ đen và lửng mật muốn tặng cho sư tử một món quà. Quạ đen đã rủ lửng mật đi trộm một đồ vật đặc biệt. Trong lúc trộm... có một con sư tử trắng khác đã phát hiện. Quạ đen vì hoảng sợ đã vô tình giết chết con sư tử trắng, nhưng sau đó nó nhận ra, con sư tử trắng kia là anh của sư tử vàng."

Shinichirou vừa nghe vừa ngẩng mặt lên trời, rít thuốc một hơi dài rồi thở ra, làn khói trắng mờ mịt như tâm trí anh lúc này.

"Con sư tử vàng hận quạ đen, quạ đen sống hai năm trong sự trừng phạt. Sau khi thoát khỏi địa ngục, nó hận mọi thứ, nó hận cả con sư tử vàng. Nó đã giết cả sư tử vàng lẫn lửng mật... Mày nghĩ sao?... Giết người khác là kẻ ác, nhưng nếu biến đối phương thành kẻ thù, vậy giết chết kẻ thù... chính là anh hùng."

Kazutora biết đối phương sẽ nói con quạ đen thật đáng chết, mọi chuyện vốn dĩ là do nó gây ra, vậy mà nó còn giết chết mọi người. Nó không xứng đáng được tha thứ. Hắn biết, hắn chẳng trông mong ai sẽ tha thứ cho con quạ đen cả. Vậy thì cứ giết hết tất cả, như vậy mớ cảm xúc hỗn độn sẽ biến mất, sẽ không còn gì hành hạ mỗi ngày nữa.

"Câu chuyện trái ngang thật... Con sư tử vàng hẳn đau khổ lắm, bạn nó vô tình giết anh trai vì muốn trộm một món quà tặng nó, muốn thương không được, muốn hận không xong."

Kazutora thẩn thờ, hắn cười nhạt nhưng trái tim đã đau khổ đến chết lặng:

"Đúng vậy, nó hẳn là hận con quạ đen đến chết."

Takemichi nói tiếp:

"Còn con lửng mật chắc cũng đau khổ không kém. Nó bỗng nhiên đứng giữa, nó nên chọn người bạn sư tử vàng hay là nên chọn quạ đen khi cả hai đều là bạn nó? Cảm giác bị giằng xé ở giữa chắc đau khổ lắm."

"... Ừ, con lửng mật lạnh lùng nhưng nó... quý bạn bè lắm."

Kazutora nói xong, mãi một lúc lâu mà người bên cạnh chẳng nói thêm lời nào, hắn chẳng muốn đối mặt với chuyện này nữa. Hắn muốn trốn chạy tất cả, không muốn nhớ lại, không muốn nghĩ đến, bởi vì cảm giác đau khổ đến nghẹt thở này sẽ giết chết hắn mất.

Kazutora muốn đứng dậy rời đi thì sau lưng có bàn tay vỗ nhẹ. Hắn giật mình quay đầu, đôi mắt xanh kia như nhìn thấu lòng người, đối phương khẽ nói:

"Nhưng đau khổ nhất có lẽ là quạ đen nhỉ?"

Kazutora ngẩn người, vô thức đáp: "Không, nó không đau khổ."

Bởi vì nó không xứng với cảm xúc đó, đau khổ chỉ dành cho người bị hại, chứ không phải cho kẻ gây ra.

Takemichi tiếp tục vỗ nhẹ lưng Kazutora:

"Không, trong ba người, quạ đen là người đau khổ nhất. Tất cả những gì nó muốn là một món quà bất ngờ cho sư tử vàng, nó chỉ muốn cho sư tử vàng một niềm vui nhưng cuối cùng lại tạo ra nỗi đau lớn nhất cho bạn mình. Nó còn kéo cả lửng mật vào giữa, nó chắc chắn cảm thấy có lỗi với lửng mật. Và nó còn vô tình giết chết một sinh mạng, cái cảm giác ấy còn kinh khủng hơn bất cứ thứ gì trên đời."

"..."

"Nó ôm hối hận trong lòng hai năm, không thể nói ra với bất kỳ ai. Nó muốn giết chết tất cả mọi người, nó hận cả thế giới này nhưng thật ra tớ nghĩ nó hận chính mình hơn bất kỳ ai. Sau tất cả, quạ đen đã cô độc ôm nỗi căm hận chính mình, người đau khổ nhất là nó."

Bề ngoài Kazutora có vẻ bình tĩnh nhưng giọng của hắn đã hơi run lên:

"... Mày đừng nói như thể mày biết rõ như vậy... Sao mày biết được nó nghĩ gì?"

Bởi vì đôi mắt của mày đã nói lên tất cả, Kazutora.

Takemichi mỉm cười, cậu không trả lời câu hỏi của Kazutora mà hỏi ngược lại:

"Nếu trên đời có một con thỏ như tớ kể ở bên cạnh con quạ đen, con thỏ ngu ngốc vì bạn bè mà hi sinh cả bản thân mình ấy, cậu có muốn nó làm gì không?"

Kazutora ngẩn người. Chiếc điện thoại đang rung lên bần bật, người gọi là Draken. Takemichi tắt máy, đối phương lại gọi tiếp, cậu tắt máy lần nữa, điện thoại lập tức hiện lên một tin nhắn "Mày đang ở đâu?". Takemichi đành đứng dậy rời đi, khẽ nói:

"Nếu như có thể tình cờ gặp nhau lần nữa... chỉ cần cậu muốn tâm sự, tớ sẽ lắng nghe."

Takemichi cười với Shinichirou, anh ấy thở dài, miệng ngậm điếu thuốc đưa tay vẫy chào. Kazutora chợt kéo tay Takemichi níu lại:

"Còn câu chuyện con thỏ, kết cục thế nào?"

Shinichirou ngẩng đầu, anh cũng tò mò cái kết của câu chuyện. Takemichi tròn mắt, cậu à một tiếng, cười vui vẻ:

"Sự lựa chọn của con thỏ là đúng. Nó đã cứu được sư tử. Con sư tử hoàn lương và bắt đầu học cách tâm sự với mọi người chứ không đơn độc ôm lấy tất cả nỗi đau một mình nữa. Rồi con sư tử và tất cả mọi người đều hạnh phúc. Cho nên... Đâu ai biết được tương lai thế nào, tưởng là đau khổ, nhưng biết đâu bỗng nhiên hạnh phúc thì sao?"

Truyện Chữ Hay