Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Author: ThatNghiep
Takemichi rời khỏi đồn cảnh sát, theo sau là Daki và Maiko cùng lúc đội mũ đeo khẩu trang che kín mặt. Bọn họ vẫn cần phải che giấu thân phận cho đến khi thật sự an toàn. Daki cúi gập người, giọng nói thành khẩn:
"Cảm ơn mày, cảm ơn mày rất nhiều, Takemichi. Nếu không có mày, tao và Maiko, cả Pachin..."
Nói được một nửa, cổ họng Daki nghẹn ắng. Hắn không nghĩ ra được chuyện sẽ thế nào nếu ngày hôm đó Takemichi không cứu hai người họ, và Pachin sẽ thế nào nếu Takemichi không cản dao lại. Nước mắt chực chờ rơi xuống, trên đầu bỗng có bàn tay vỗ nhẹ:
"Không sao đâu. Quên chuyện cũ đi thôi. Mày định có tương lai thế nào với Maiko?"
Maiko tròn mắt, Takemichi mỉm cười nhìn cô:
"Ba mẹ mày cản chuyện tình cảm giữa hai người đúng không? Có kế hoạch gì chưa?"
Maiko cười khổ lắc đầu, Daki siết chặt nắm đấm. Takemichi ngẩng đầu, bầu trời hôm nay đặc biệt trong xanh.
"Người có tình rồi sẽ đến bên nhau. Không là hiện tại thì sẽ ở tương lai. Bây giờ mỗi người cùng cố gắng, sau đó tạo một tương lai đẹp nhất, đó là lúc hai người đến bên nhau. Không phải rất tuyệt sao?"
Hai mắt Maiko đỏ hoe. Cô rất yêu Daki, Daki cũng vậy, nhưng gia đình hai bên ngăn cấm vì khác biệt quá nhiều. Sau chuyện ở công viên, cô thậm chí còn có ý định từ bỏ tất cả, từ bỏ Daki dù trái tim vẫn còn yêu đối phương rất nhiều.
Takemichi quay lưng, vẫy tay chào tạm biệt. Daki hít một hơi thật sâu, gào lên: "Tao muốn theo mày, Takemichi. Cả đời này tao chỉ tuân theo một mình mày thôi."
Takemichi quay đầu cười ha ha: "Tuỳ mày! Nếu mày muốn thì sau này nhờ mày nhiều nhé, Daki."
...
Takemichi lắc lư đi trên đường, cậu không muốn về nhà. Chuyện của Pachin là ngọn nguồn gây sự giữa Draken và Mikey, bọn họ tới nhà lấy cớ thăm cậu chỉ để làm ra cái thảm cảnh của quá khứ thôi.
Takemichi vẫn còn yêu chiếc xe đạp, cái ván trượt, gậy bóng chày và hàng tá thứ khác lắm.
Và lần này lời khai của Takemichi sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến kết quả xử phạt của Pachin, chắc chắn đám Touman sẽ đứng canh trước cổng nhà cậu gào hét đòi tóm cổ cậu các kiểu.
Cậu là người cứu Pachin lại không tưởng tượng nổi cảnh Touman tung hô yêu thương mình. Tuy có phần ngược đời, nhưng Touman là ai chứ, tập hợp một đám điên, ai mà biết mạch não bọn họ thế nào.
Takemichi chợt muốn đến một chỗ, nơi chôn người đã khởi xướng cho tất cả câu chuyện này.
Sano Shinichirou.
Takemichi bước dọc qua vô số mộ phần, tự hỏi sao hôm nay nơi này đông đúc hơn bình thường. Thường nghĩa trang chẳng có ai, bây giờ mười ngôi mộ thì có đến sáu cái có người đến thăm, chẳng biết là ngày gì đặc biệt đến vậy.
Ở trước mộ bia của Shinichirou có một người thanh niên cao gầy đang đứng. Người đó có mái tóc đen ngắn, mặc một chiếc áo thun trắng và quần dài màu đen, một tay đút túi quần, một tay cầm điếu thuốc rít một hơi thật dài.
Người đó cũng nhìn thấy cậu, dáng vẻ bình thản không chút cảm xúc, sau đó thậm chí còn ngồi lên bia đá khắc tên Shinichirou, chậm rãi nhả khói, đầu mày hơi nhíu lại như đang suy nghĩ gì đó.
Nhớ đến hình ảnh trong video Mikey gửi trong hộp mười hai năm, trái tim Takemichi như vọt lên họng. Trong đầu cậu nảy ra vô số câu hỏi, cơ thể cứng đờ đứng im một chỗ, chậm chạp quay đầu nhìn "những người thăm mộ" khác.
Takemichi nuốt nước bọt, chậm rãi từng bước đến trước bia đá ngồi xuống. Người thanh niên chẳng phản ứng gì, giống như đã quen với việc mọi người chẳng thể thấy mình, cúi đầu quan sát người đến. Sau một lúc chẳng nhận ra, anh ta thì thào tự hỏi:
"Đứa nhóc nào đây nhỉ?"
Takemichi ngước mắt, nhẹ giọng đáp:
"Em là Hanagaki Takemichi."
"..."
Người thanh niên bất động, điếu thuốc trên tay cũng rớt xuống đất, hai mắt trân trối nhìn đứa nhóc ngồi trước bia mộ mình như nhìn thấy quỷ.
Bầu không khí chợt rơi vào im lặng quỷ dị.
Thanh niên ngẩng mặt lên trời, đưa tay ôm trán. Chắc chắn là bị điên rồi.
Trong lúc đối phương còn đang ôm mặt, Takemichi nghiêng đầu hỏi:
"Anh là Sano Shinichirou đúng không? Anh trai của Mike- à, Manjirou?"
Shinichirou hoảng đến mức quên mất đối phương là người còn mình mới là ma, vội lùi về sau bia đá:
"Em... Em thấy anh?"
Takemichi bình tĩnh gật đầu: "Vâng, em còn thấy "hàng xóm" của anh nữa."
Shinichirou: "..."
Hai người cùng im lặng một lúc lâu, Takemichi chợt lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc:
"Em cũng mới phát hiện ra em có thể nhìn được khi em tới đây. Hoá ra mấy người hay quanh quẩn ở cột điện là như vậy. Em còn tự hỏi bọn họ làm gì mà cứ đứng đó mãi. Ha ha."
Shinichirou: "..."
Em mới biết mình có thể nhìn thấy ma mà sao còn bình tĩnh hơn ma hay vậy?
Takemichi không đọc được suy nghĩ của Shinichirou, nếu biết anh ấy nghĩ vậy cậu sẽ bật cười, vì cậu cũng từng là người chết mà.
Bỗng nghe tiếng bước chân đến gần, Takemichi giật mình quay đầu lại.
Kazutora?
Cậu ta làm gì ở đây?
Kazutora nhìn một tên tóc vàng lạ mặt ngồi ngay trước bia mộ của Shinichirou, hắn lập tức nhíu mày:
"Mày quen Sano Shinichirou?"
Vốn dĩ mới có ý tưởng sơ sài về cách đối phó chuyện của Baji và Kazutora, có điều lúc này còn chưa xong chuyện Draken nên Takemichi vẫn chưa nghĩ chi tiết đến vậy. Phải trả lời sao đây?
Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào, Takemichi bỗng nảy ra một lời nói dối vớ vẩn, giả vờ gật đầu:
"Tớ biết ảnh hồi mười tuổi. Ngày xưa trong một chuyến du lịch với gia đình có sự cố xe giữa đường, anh Shinichirou đi ngang đã giúp đỡ. Tớ ngưỡng mộ ảnh nên sau đó thường xuyên viết thư trao đổi."
Shinichirou nhìn thằng nhóc tóc vàng nói dối không chớp mắt đến mức phải vỗ tay. Takemichi nghiêng đầu, ngây ngô hỏi:
"Cậu cũng quen anh Shinichirou?"
Shinichirou biết nhóc xăm hình con hổ chẳng nghe được nhưng vẫn theo thói quen đưa tay che miệng nói nhỏ:
"Nhóc cẩn thận một chút. Thằng nhóc đó..."
Không hiểu sao Shinichirou chỉ nói một nửa rồi im lặng, nhưng Takemichi biết rõ nửa sau đó là gì.
Là người giết anh.
Kazutora mím môi, im lặng lúc lâu mới đáp: "Không, tao không quen."
Takemichi liền cười: "Ồ, vậy cậu đến thăm mộ cô Komo?"
Trong mắt Kazutora chỉ thấy ngôi mộ kế bên Shinichirou khắc tên Komo Kurowa, còn Takemichi thì thấy được cả chủ nhân ngôi mộ, là một bác gái trung niên thân hình khá tròn trịa, trên mặt trang điểm dày cộm, lông mi dài như chân nhện, môi son đỏ như máu và da thì trắng ởn màu phấn.
Cô Komo nghe được liền xuỳ một tiếng:
"Tao làm gì quen thằng đấy! Nhưng đẹp trai phết đấy, cũng được."
Shinichirou: "..."
Chú thích: