Sau khi được chấp thuận, kì nghỉ xuân trôi qua mà chẳng để lại một chút lưu luyến nào. Sáng sớm tôi tập thể dục, rồi lại nấu ăn cho Akane-san và đến thư viện vào cuối tuần để học bài; một kì nghỉ khá là trọn vẹn.
Tôi cũng có chạy bộ với mấy bạn cùng trường nhưng lại chẳng được chú ý lắm, vì có vẻ chẳng ai nhận ra tôi là Kotone cả. Tôi khó nhận ra đến mức đó cơ à? Mà, cũng có thể lắm chứ.
「 Hm~m, mình đến hơi sớm thì phải. 」
Tôi kiểm tra danh sách lớp học rồi hướng đến phòng của mình, nhưng lúc bấy giờ lại chẳng có bóng dáng ai. Vì thấy có lác đác vài học sinh nên tôi nghĩ mình không đến sớm quá. Nhưng chắc họ chỉ là mấy thành viên câu lạc bộ đang tập luyện buổi sáng mà thôi. Nếu không nhầm thì tôi có thể tùy ý chọn chỗ ngồi thì phải.
Sau khi ngồi vào chiếc bàn cuối cùng nơi gần cửa sổ, tôi bèn đọc quyển sách mình vừa mượn từ thư viện. Nhân tiện, nó là một cuốn tiểu thuyết huyền bí. Rồi thời gian cứ thế trôi, học sinh trong lớp ngày một đông. Vậy mà chỗ ngồi kế bên tôi vẫn trống trơn.
「 Mình có thể ngồi cạnh cậu được không? 」
「 Được chứ. Gọi tôi là Kisaragi Kotone nhé. 」
「 …xin lỗi, bạn mình gọi. 」
Dù là nam hay nữ đi chăng nữa thì mọi người cũng đều có chung một cách ứng xử như thế. Vì bản thân là kẻ tai tiếng nhất trường nên tôi hiểu rất rõ điều đó, nhưng những tiếng xì xào bàn tán về tôi đang ngày càng rộ lên khắp cả lớp. Cơ mà, hẳn là sẽ chẳng có lời hay ý đẹp nào đâu.
Không biết cô nhóc đáng thương bị ép ngồi cạnh tôi ra sao nhỉ.
「 À, ừm. Mình tên là Aiba Miyako, mình sẽ là bạn bàn bên của cậu. R-Rất vui được gặp cậu. 」
「 Kisaragi Kotone. Chiếu cố nhau nhé. 」
Vì đã chán ngấy cái tình huống này rồi nên hiện giờ tôi đang khá là cục súc. Thoạt nhìn có thể thấy con bé là người có tính khí nhút nhát, rất hợp với kiểu kết tóc bím và đeo kính. Một lớp trưởng chính hiệu.
Nhìn cái cách con bé sợ hãi cũng khiến tôi chạnh lòng thật đấy, nhưng khổ nỗi tôi lại chẳng thể làm gì được. Trước hết cứ dùng chiến thuật "nhắm mắt làm ngơ" đi vậy. Miễn không ai xích mích gì với tôi, tôi sẽ thể hiện bản thân mình là một người vô hại.
「 Chà, tâm trạng của mọi người trông có vẻ tệ nhỉ. Các cậu biết là lo lắng quá cũng không tốt mà ha? 」
Giáo viên chủ nhiệm năm nay lại là Kondou-sensei. Nói thẳng ra thì, Kondou-sensei à, thầy khá là can đảm đấy. Nếu là Kotone của trước đây, hẳn con bé đã làm ầm lên rồi. Khi tôi nở nụ cười gượng gạo để chào thầy Kondou, thầy ấy cũng mỉm cười chào lại. Hẳn thầy đang có ý định giúp tôi đây mà. Nhưng kể cả vậy, việc đó cũng không thể giúp thay đổi hình ảnh của Kotone trong mắt mọi người một sớm một chiều được.
「 Hôm nay chúng ta sẽ chỉ có lễ khai giảng và lễ chào mừng thôi. Hơn nữa, kì nghỉ xuân đã kết thúc rồi, mấy đứa cũng nên để tâm đến bài khảo sát năng lực đi. Còn giờ thì xuống hội trường nào. 」
Nhắc mới nhớ, có một bài khảo sát vào cuối tháng Tư để kiểm tra kiến thức trong suốt một năm học vừa qua. Tôi đã ôn tập ở nhà và thư viện nên chuyện đó cũng không thành vấn đề, cơ mà cẩn thận vẫn hơn.
「 Cậu không định đi à, Kisaragi-san? 」
「 Nếu tôi ra trước, không khí lớp học sẽ chỉ tệ hơn thôi. Tôi nghĩ mình sẽ ra muộn một chút. 」
Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy như đang bị Aiba giám sát. Kiểu, từ lúc tôi ngồi xuống thì con bé chẳng đi đâu cả, và giờ thì lại lẽo đẽo theo sau khi tôi rời khỏi chỗ nữa chứ. Kondou-sensei dặn con bé làm gì à? Con bé cũng toát lên khí chất của một người có trách nhiệm đấy chứ.
Hiện giờ việc duy nhất tôi cần phải thay đổi là tình trạng sợ sệt của con bé. Vì có vẻ thằng nhóc ngồi đằng trước đang nhìn tôi với ánh mắt khá là gắt gao.
「 Tôi sẽ ngồi ghế cuối của hàng cuối cùng. Còn Aiba-san thì sao? 」
「 Đối với mình thì ngồi bên cạnh cậu là ổn rồi. 」
「 Khó nhằn thật nhỉ? Kiểu phải canh chừng tôi ấy? 」
「 Cũng đúng… thôi chết. 」
Sập bẫy rồi nha. Biết ngay Kondou-sensei chính là người chủ mưu vụ này mà. Hay nói cách khác, con bé sẽ đóng vai trò như người hoà giải giữa tôi và cả lớp. Trực tiếp nói chuyện với tôi lúc này vẫn còn hơi sớm.
Vậy nên ai đó cần làm vật thế mạng cho vai trò này.
「 Trời ạ, Kondou-sensei thật là. 」
「 À, ừm, thầy chỉ đang lo lắng cho cả lớp và cậu thôi Kisaragi-san à! 」
「 Tôi hiểu mà. Hay là cậu sợ rằng tôi sẽ động thủ với thầy? 」
「 Ể, um, a... 」
「 Tôi sẽ không làm thế đâu nên xin đừng lo lắng. Hơn nữa, uy hiếp giáo viên thì được ích lợi gì chứ? Trường hợp tệ nhất là tôi có thể sẽ bị đuổi học nữa đấy. 」
Thực sự, vấn đề ở đây là việc đầu tiên người ta nghĩ đó là tôi sẽ đáp trả. À thì, chắc Kotone sẽ làm thế thật, nên đây hoàn toàn là lỗi của con bé, nhưng hiện tại tôi đang sở hữu cơ thể này nên sẽ chẳng dại gì mà làm mấy trò ấy đâu. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nhận mấy lời ác ý rồi.
Dù sao thì cả Kotone và tôi cũng đều có trách nhiệm cho việc đó mà.
「 Đúng như Kondou-sensei nói. Kisaragi-san đang thực sự thay đổi. 」
「 Hai người nói chuyện với nhau khi nào vậy? Tôi chỉ nói chuyện với thầy ấy đúng hai lần trong suốt kì nghỉ xuân thôi đấy. 」
「 Mình cũng phải trao đổi với thầy Kondou một số việc trong kì nghỉ xuân mà. Lần đó, thầy ấy đã nhờ mình và còn chỉ cho mình danh sách lớp nữa. 」
「 Quào, rõ là lạm dụng chức vụ. Cơ mà tạm gác lại đi, Kondou-sensei thấy được cái gì từ tôi mà lại khẳng định chắc nịch thế? 」
「 Kisaragi-san à, cậu chẳng để tâm tới bản thân chút nào cả. Cậu khác trước đây tới mức mà cứ như là một con người hoàn toàn khác ấy. 」
Aaa, Aiba đã thả lỏng hơn rồi. Ngày nay các cô nàng có vẻ nới lỏng phòng vệ khá nhanh đấy nhỉ? Cơ mà, mọi người cứ bảo là tôi như một con người khác ấy. Đúng là bên trong Kotone hiện tại là một con người hoàn toàn khác, nhưng thực sự khác đến mức đấy cơ à?
Kotone này, nếu nhóc mà trang nhã một tí thì khả năng cao là nhóc sẽ nổi tiếng đấy.
「 Nhân tiện, cậu có thể cho tôi biết ấn tượng của cậu về tôi trước đây so với bây giờ được không? 」
「 Trước đây, cậu là một đứa cực kì phiền phức. Còn bây giờ, cậu là một tiểu thư đáng kính và cũng rất ngầu nữa. 」
Gượm đã, câu nhận xét phía trước thì hợp lí đấy nhưng câu tiếp theo là sao? Khoan, mấy đứa kia cũng đừng có mà gật gật rồi ra vẻ đồng tình với con bé chứ! Ừ thì, không có lớp trang điểm thì đúng là trông tôi như thế thật, nhưng tôi không định dính dáng gì đến girl love đâu đấy!
Còn hiện tại, tôi cũng chẳng nghĩ đến việc hẹn hò với đàn ông. Aaaa, chỉ nhớ về quá khứ thôi cũng khiến tôi nổi hết cả da gà rồi.
「 Buổi lễ sắp bắt đầu rồi, yên nào. 」
「 Cậu đánh trống lảng hay phết nhỉ… 」
Đương nhiên rồi! Thế quái nào nhóc lại cố dụ cho tôi hỏi chứ!?
「 Không biết chị gái đó là ai nhỉ? 」
「 Mình không nhớ là đã nhìn thấy một người như vậy trước đây. 」
「 Trông thơ mộng làm sao… 」
「 Nhưng mà cũng nghiêm nghị không kém nữa, bắt chuyện với chị ấy chắc là khó như mò kim đáy bể nhỉ. 」
「 Chúng ta chỉ có thể ngắm chị ấy từ xa thôi. Vậy mà trông cũng xinh xắn thật đấy. 」
Sống lưng Kotone chợt như có một dòng điện chạy qua khiến cho cô ớn lạnh, nhưng khi các nữ sinh khác biết được đó là Kotone, họ tỏ rõ một vẻ thất vọng.
Ngẫm lại thì tôi vẫn chưa giới thiệu qua về ngôi trường này nhỉ. Nó có tên là Học viện Tư thục Wamyou. Một ngôi trường cao trung lớn với 12 lớp và khoảng 360 học sinh theo học mỗi năm. Nó lớn như thế nào á? Chà, bạn sẽ hình dung ra thôi khi mà mỗi câu lạc bộ đều có một sân tập riêng.
Chỉ mỗi toà lớp học thôi cũng đã to lắm rồi, nhưng trong một số tiết học đặc biệt, chúng tôi vẫn phải di chuyển đến toà khác. Bởi mỗi toà nằm ở một vị trí khác nhau nên chúng tôi phải đi khá xa và các câu lạc bộ cũng có hẳn một toà riêng để sinh hoạt nữa. Tính sơ sơ cũng đã là ba toà nhà rồi.
Nó to cực kì. Tôi không biết là nơi này có thể nhét vừa bao nhiêu sân vận động Tokyo nữa. Tuy vậy chuyện đó cũng có cái lợi của nó.
「 Nơi này mà là Phòng đọc sách á, thư viện thì đúng hơn.」
Gọi là Phòng đọc sách nhưng thực chất lại là một toà nhà tách biệt, vậy nên đáng nhẽ nó phải được gọi là Thư viện mới đúng. À, nơi đó chưa mở cửa nên tạm thời tôi chưa mượn sách được nhưng khả năng cao là tôi sẽ lui đến khá thường xuyên đấy. Tiện thể, tôi đang dạo quanh khuôn viên trường.
Nếu chỉ dựa vào trí nhớ của Kotone thì ngoài toà chính ra tôi chẳng biết cái gì cả, vậy nên tôi mới cần đi tham quan và ghi nhớ từng địa điểm một. Chủ yếu là để tìm chỗ tôi có thể ăn trưa và thư giãn một mình.
「 Mặc dù đã đoán trước rồi nhưng có vẻ mọi người thực sự ghét mình đấy nhỉ. 」