Bạn cùng lớp chẳng dám bén mảng lại gần tôi. Bởi vậy, hai bên không hề tiếp xúc với nhau dẫn đến việc không thể làm thân. Tạm thời tôi chẳng thể làm được gì cả, nhưng khi nghĩ đến việc chuyện này có thể tiếp diễn suốt cả năm học khiến tôi cảm thấy khá là khó chịu.
Gác việc đó qua một bên thì mấy câu lạc bộ hoạt động thực sự rất hăng hái nhỉ. Hôm nay mới chỉ là lễ khai giảng và chào mừng thôi mà họ đã lao đầu vào luyện tập rồi. Cơ mà các học sinh năm nhất đang dõi theo họ nên cũng khá là dễ hiểu.
「 Aaa, Kotone. Cậu có mang nước không? 」
「 Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau trong ngày hôm nay và đó là thứ đầu tiên cậu hỏi ấy hả, Kaori? Có ít trà xanh trong bình giữ nhiệt này, cậu có muốn uống không? 」
「 Chắc chắn rồi. Cơ mà thật lạ khi cậu đến đây. Cậu muốn tham gia câu lạc bộ điền kinh à? 」
「 Tôi còn phải làm thêm nên đừng hỏi mấy thứ vô lý như thế chứ. Hơn nữa, mấy bài thể dục buổi sáng của tôi cốt cũng chỉ để nâng cao sức khoẻ thôi. 」
「 Tiếc thật đấy. Nhưng mà tôi khá chắc là cậu sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ ở đây. 」
Như Kaori đã nói, mặc dù thể chất có hơi đáng thất vọng, nhưng cơ thể của Kotone thì lại khá tiềm năng đấy chứ. Sau khi cố gắng luyện tập để trau dồi thể chất, tôi có đến trung tâm đánh bóng chày và thậm chí là đã có thể phản ứng với cả cú ném có vận tốc 150 km/h.
Phải công nhận, độ dẻo dai và mấy thứ khác của con bé vượt xa tôi lúc tôi còn sống. Nói thẳng ra thì, làm thế quái nào mà con bé lại trở nên quá đáng thất vọng trong khi sở hữu những khả năng đỉnh như này cơ chứ?
「 Mà sao trường đua lại rộng thế? 」
「 Ai biết được? Trước giờ chưa ai hỏi bao giờ cả nên tôi cũng chẳng nghĩ về nó. Aa, giờ tôi phải đi rồi, đội trưởng đang gọi. 」
「 Được thôi. Tôi sẽ đến quán cà phê trước khi đi chợ và về nhà. 」
Sau khi cúi đầu chào những thành viên câu lạc bộ điền kinh đang nhìn về hướng này, tôi bèn rời khỏi trường đua. Cả nam và nữ đều đang tập luyện chung với nhau. Trông họ có vẻ đang rất siêng năng, nhưng sao lại có người cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế nhỉ?
Tôi thực sự không có ý định tham gia một câu lạc bộ nào đâu.
「 Kaori này, đó là bạn nữ từ đợt nghỉ xuân à? 」
「 Đúng rồi. Cơ mà cậu ấy bảo là không muốn tham gia câu lạc bộ nào hết. 」
「 Tiếc quá nhỉ. Sở hữu đôi chân dẻo dai cỡ đó thì khá chắc cậu ấy có thể trở thành một ứng viên tốt đấy chứ. 」
「 Vẫn cái ánh mắt dê xồm như mọi khi. Trông tởm lắm cậu biết không? 」
「 Đến cả các bạn nam cũng tia ngực với đùi mà? Vậy nên mình không phải là đứa biến thái duy nhất ở đây nhá! 」
「 Làm ơn đừng có thừa nhận như vậy. Hơn nữa, cô ấy là Kisaragi Kotone đấy. 」
「 Hoh, cái cô nàng tai tiếng ấy hả. Cơ mà chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến mình thoả mãn lắm rồi. 」
「 Mình chịu đựng cái sự biến thái này đủ lắm rồi đấy… 」
Nơi đây là khu phố mua sắm. Trước hết, tôi cần tìm siêu thị và mấy gian hàng mình cần, nhưng đang mặc đồng phục mà phải lặn lội vào một biển các bà nội trợ thì đúng thật là bất khả thi. Nếu cố chấp chen vào thì đồng phục của tôi sẽ bị giãn ra mất.
Vây nên tôi quyết định thám thính khu phố này và vô tình va phải một tên móc túi, thế rồi hắn đã bị tôi đá cho một cước trời giáng. Cứ thế, mọi người bắt đầu chú ý và vây lấy tôi.
「 Ooh, Kotone-chan. Hôm nay bọn ta có mấy con cá ngon đấy, nhóc có muốn xem qua không? 」
「 Hôm nay ta có lô rau củ rất là tươi luôn. Không phải nhóc cũng đang hết rau diếp đấy sao? 」
「 Ta mới làm mẻ kẹo mới, cháu có muốn thử không? 」
Dù là vậy, tôi biết rằng nếu bản thân cứ thuận theo ý mọi người thì kiểu gì tiền đi chợ cũng tăng vèo vèo thôi, vậy nên tôi xin lỗi họ bằng một nụ cười rồi cứ thế rời đi. Trông họ có vẻ không được vui lắm, nhưng tiếc là tôi phải giữ cho mình một cái đầu lạnh và chú tâm vào những việc cần làm.
Sau đó, vì phải mua những nguyên liệu thiết yếu nên tôi đã rẽ vào cửa hàng. Tại đây họ giới thiệu đủ thứ nhưng tôi chỉ mua những gì mình thực sự cần thôi. Và không biết bằng động cơ nào mà họ còn cho tôi thêm đồ nữa.
「 Thật vui khi tất cả đều là những người tốt bụng, nhưng tại sao họ lại thích mình đến thế nhỉ? 」
Tất cả những gì tôi làm chỉ là lịch sự chào hỏi khi gặp mặt nhau, cho vài lời khuyên linh tinh và thi thoảng đứng lại tám chuyện với họ, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà đôi lúc họ còn bảo tôi nán lại thêm một chút. Rồi khi tôi nói mình phải đi vì còn tí việc, họ lại trông có vẻ buồn.
Tại sao nhỉ?
「 Kotone-chan hôm nay trông cũng xinh quá nhỉ. 」(Người bán cá)
「 Tôi muốn rước con bé về làm dâu thật đấy. Ngày nay khó có thể kiếm được đứa trẻ nào tự lập như nó. 」(Vợ chủ quầy rau củ)
「 Tôi thì lại muốn nó trở thành cháu gái mình. Tìm đâu ra một đứa trẻ tự lập mà lại còn lễ phép với người già như thế chứ. 」 (Chủ tiệm kẹo mứt Wagashi)
Con bé không hề biết rằng những hành động tưởng chừng như xã giao của mình lại gây ấn tượng tốt với mọi người xung quanh. Có vẻ như kể cả khi vụ trộm túi không xảy ra thì sớm hay muộn Kotone cũng sẽ được mọi người yêu quý.
Giờ thì, chuẩn bị bữa tối thôi nào. Bữa ăn đầu tiên tôi nấu chỉ là một đống hổ lốn mà một thằng đàn ông thường hay làm, nhưng kể từ giờ chị Akane cũng ăn chung nên tôi nghĩ mình nên chú tâm đến khoản trình bày hơn. Do đó, tôi quyết định mua một quyển sách dạy nấu ăn.
Tôi có thể nấu kha khá món nhờ kí ức từ tiền kiếp nhưng kể cả vậy, có trong tay sách nấu ăn sẽ khác bọt hẳn. Và nếu không học thêm cách nấu các món mới thì tôi sẽ phát ngán với mấy món đơn điệu này mất.
「 Cơm, xong. Súp miso, xong. Cá nướng, xong. Dưa muối, xong. Ohitashi, xong. Yup, mọi thứ trông khá ổn rồi đấy. 」
Giờ thì chỉ còn chờ Akane-san về nữa thôi là xong, nhưng vì cũng chẳng còn gì để làm nên tôi quyết định học bài. Làm việc một chút trong thời gian rảnh là minh chứng cho sự chăm chỉ. Hay đúng hơn, Kotone cũng khá giỏi trong khoản này nữa.
Đối với kiến thức cũ, chỉ cần ôn lại là sẽ nhớ được ngay, còn đối với mấy môn học, chỉ cần chú tâm một tí là tôi cũng sẽ hiểu được tường tận. Kiến thức cứ thế đi thẳng vào trong đầu, vậy mà thế quái nào điểm của con bé lại tệ cơ chứ?
Đó là bởi nó chẳng chịu học bao giờ.
「 Xin lỗi, chị về muộn~!」
「 Chị uống bia chứ? 」
「 Tất nhiên tất nhiên. Trời ạ, Kotone-chan cứ như vợ của chị ấy nhỉ. 」
「 Đừng nói mấy chuyện linh tinh nữa và ngồi xuống đi. À mà chị làm ơn hãy đi rửa tay trước đi đã. 」
Kể từ khi Akane-san bắt đầu ăn tối ở nhà tôi, chị ấy hay lấy bia rượu từ nhà mình sang rồi để nhờ ở đây hết chai này đến chai khác. Đồ trong tủ lạnh cứ thế tăng vọt, đồng nghĩa với việc tiền điện cũng tăng, nhưng vì Akane-san đã giúp đỡ tôi khoản tiền ăn rồi, nên chẳng thể nào phàn nàn chị ấy được.
Cơ mà nhìn chị ấy uống cũng làm tôi thèm quá. Thật phiền phức khi mà kí ức tiền kiếp lại gây ảnh hưởng xấu cho tôi đến nhường này.
「 Làm hớp chứ bé cưng? 」
「 Làm ơn đừng dụ dỗ trẻ dưới vị thành niên uống đồ có cồn như thế. Chị còn muốn ăn gì khác cho bữa tối nữa không? 」
「 Chị rất muốn ăn thịt luôn. Nhưng không phải thịt gà nhé. 」
「 Haah, để em nghĩ đã. 」
Thịt bò khá là đắt so với mặt bằng chung nên tôi không có ý định mua nó đâu. Cơ mà, chắc chị Akane cũng muốn có ít chất đạm trong khẩu phần ăn của mình. Lần cuối cùng tôi ăn thịt là từ khi nào nhỉ?
「 Chị muốn mở tiệc BBQ cơ. 」
「 Chị thử nghĩ xem một bữa như thế sẽ tốn bao nhiêu? Làm ơn hãy suy nghĩ thiết thực hơn một chút ạ. 」
「 Uugh, vợ mình hà khắc quá đi à.」
Làm ơn đừng có nốc một hơi sau khi nói thế chứ, đã là lon thứ 3 rồi đấy. Chị Akane về cơ bản là một người tốt, nhưng thi thoảng lại uống say đến ngoắc cần câu và ở lại nhà tôi luôn. Rất khó để đối phó với chị ấy những lúc như thế.
Dễ thấy chị là kiểu người tình cảm khi say nhỉ.
「 Trường học thế nào hả bé cưng? 」
「 Hmmm, đúng như dự đoán, vì tin đồn và những gì em đã làm năm ngoái nên chẳng có ai nói chuyện với em cả. Nhưng mà em cảm giác mình sẽ làm thân được với cô gái bàn bên cạnh. 」
「 Em nên kiếm vài người bạn đi. Cuộc sống học đường mà không có bạn bè thì chán lắm đó. 」
「 Em biết mà, nhưng em không nghĩ ra cách nào khác ngoài việc để thời gian giải quyết tất cả. 」
Người duy nhất mà tôi có thể gọi là bạn, tính đến thời điểm hiện tại, chỉ có mỗi mình Kaori mà thôi. Nhưng Kaori còn có nhóm bạn của mình nữa nên con bé không thể lúc nào cũng sẵn lòng giúp đỡ tôi được.
「 Kotone-chan à, thực sự năm ngoái em đúng là hết thuốc chữa nhỉ. 」
「 Em chịu. 」
Akane-san hẳn đang lo lắng cho tôi. Chà, nếu tôi mà đi thì sẽ không có ai nấu cho chị ấy mất, cũng khá là đáng lo đấy chứ. Tôi không biết chị ấy đã nghĩ đến việc kết hôn chưa. Tôi đã thử nói với chị về việc kiếm bạn trai để rồi phải nhận một ánh lườm sắt đá, chẳng hiểu tại sao nữa.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì, tôi cũng chưa biết vì lí do gì mà chị ấy lại sống ở toà chung cư này. Cảm giác như phải có một nguyên nhân sâu xa nào đó, nhưng vì chị ấy không muốn nói nên tôi cũng không nỡ tra hỏi.
Còn giờ, để chuẩn bị cho bài thi khảo sát thì… tôi phải đuổi được cái người đang say quắc cần câu này ra ngoài đã.