Rời khỏi phòng hiệu trưởng, Sakiko và con gái của cô ấy là Misaki đã chờ sẵn chúng tôi bên ngoài. Misaki cũng là một người giúp việc của nhà Kisaragi nhưng vì con bé lúc nào cũng trơ như tượng, rất khó để hiểu con bé đang nghĩ gì.
Biểu cảm của con bé không bao giờ thay đổi mặc cho Kotone có nói gì. Một con người thực sự bí ẩn.
「 Đỡ Kotone đi. 」
Y như Aiba-san và Minagawa-san, hai người họ kẹp tôi và đỡ tôi đi. Cá nhân tôi không có vấn đề gì trong việc đi lại miễn là còn cái nạng nhưng tôi khá cảm kích trước lòng tốt của họ nên cũng không phàn nàn được.
Thay vì đi ra khỏi công trường, chúng tôi đi tới bãi đỗ xe. Có vẻ như đồ đạc của tôi đã được Misaki chất vào trong xe.
「 Lái xe tới căn hộ của Kotone đi. 」
「 Ta không về nhà chính ạ? 」
「 Con muốn về không? 」
「 Thẳng thắn mà nói thì không ạ. 」
Thú thực, nói đó thực sự rất ngột ngạt. Kotone thì còn có thể vô tư đi về chứ tôi thì không, thực sự không muốn một chút nào. Hơn nữa, nếu tôi tới đó, tôi có thể vô tình chạm mặt với bố.
Ai cũng được trừ ông ấy.
「 Mẹ đoán là con đã khỏi bệnh rồi đó. 」
Tôi nghĩ là mẹ đã nhận ra rồi. Lí do mà Kotone cư xử như vậy. Cơ mà, lời trách mắng của mẹ còn nhẹ nhàng quá. Không đời nào Kotone sẽ dừng lại chỉ bằng một hai câu cảnh cáo nửa vời như vậy. Hơn nữa, bà ấy đã không giải quyết triệt để gốc rễ vấn đề.
Đó chính xác là lí do tại sao những hành động của Kotone ngày một leo thang dẫn đến việc mối quan hệ của con bé và người đàn ông đó ngày một xấu đi. Kết quả là con bé đã tự tử.
「 Con không tò mò chuyện mẹ đã bàn với hiệu trưởng à? 」
「 Thay vì nói chuyện trong xe, ta hãy làm việc đó trong phòng con đi ạ. Khi đó chúng ta mới có thể thoải mái để tâm sự thật lòng được. 」
「 Con nói đúng. 」
Cho tới tận bây giờ, tôi không nghĩ là Kotone và mẹ con bé đã tâm sự với nhau bao giờ. Đến cuối cùng, Kotone bắt đầu tránh mặt mẹ và mẹ con bé cũng chẳng đả động gì khi chuyện đó xảy ra. Đây cũng là nguyên nhân khiến mối quan hệ của họ vốn đã rạn nứt nay lại càng khó chữa lành hơn.
Kotone trở nên thế này là do bố mẹ con bé nhưng thiết nghĩ, con bé cũng là một phần trong đó. Đầu tiên, con bé đáng nhẽ nên học cách lắng nghe. Con bé không nên gạt phăng ý kiến của người khác khi chưa suy xét kĩ.
Sau đó, chúng tôi tới chung cư mà không nói thêm bất cứ lời nào và sau khi mẹ hỏi thăm cô quản lí, chúng tôi đi tới căn hộ của tôi.
「 Được rồi, ta nên bắt đầu thôi chứ nhỉ? Con muốn hỏi gì trước nào? 」
「 Trước hết, con cần xác nhận một điều. Ban nãy, mẹ không nói dối khi đồng ý rằng sẽ nói chuyện một cách cởi mở và thành thực đó chứ? 」
Tuy vào cách bà ấy phản ứng mà tôi sẽ có cách giao tiếp khác nhau. Tôi có rất nhiều điều muốn nói với bà ấy. Nếu bà ấy không phản ứng với những gì tôi chuẩn bị nói thì tôi sẽ đuổi bà ấy đi. Sau cùng, không việc gì tôi phải nói chuyện với một người như vậy cả. [note46597]
Nhưng nếu bà ấy có phản ứng, tôi sẽ tiếp tục. Tôi sẽ hỏi những điều mà trước đây Kotone chưa một lần thắc mắc.
「 Không, mẹ không hề. 」
「 Vậy làm ơn hay ngưng diễn đi ạ. Nó khó coi lắm ạ. 」
「 Ể- 」
「 Cả bố và người của bố đều không ở đây. Mẹ không cần giả vờ đâu, vậy nên hãy cư xử như bình thường đi ạ. 」
Giọng của bà ấy, kể cả khi nhắc nhở Kotone, cũng chỉ đều đều như vậy thôi và chẳng có chút cảm xúc nào cả. Và khi nói chuyện, cứ như thể lúc nào bà ấy cũng đeo trên mình một chiếc mặt nạ vậy. Lần cuối cùng, và lần duy nhất, Kotone thấy mẹ mình biểu đạt cảm xúc là khi con bé còn bé và vẫn còn bình thường.
Khi Kotone bắt đầu trở nên phát điên, mẹ cũng bắt đầu cư xử khác đi. Nguyên nhân không gì khác chính là Kotone nhưng vẫn còn một lí do khác đằng sau đó.
「 Uhh, con nhận ra rồi à, Kotone? 」
「 Đúng hơn, con thật ngu ngốc khi không nhận ra nó sớm hơn. Misaki-san, mẹ tôi diễn như nào? 」
「 Phu nhân diễn rất tệ ạ. 」
Misaki-san là kiểu người có sao nói vậy. Con bé có lẽ là người duy nhất có thể nói 「 Tiểu thư thật ngu xuẩn. 」thẳng mặt một Kotone đang phát rồ lên. Việc con bé có thể nói ra điều đó mà không sợ bị sa thải theo tôi là một tín hiệu tốt cho dù Kotone thực sự không thích một chút nào. Thật đấy, tại sao đến giờ Misaki vẫn chưa bị đuổi vẫn còn là một ẩn số nhưng tôi đoán mẹ đã nhúng tay vào.
Và hiện giờ người mẹ đó đang bật khóc nức nở.
「 Uwa~ah! Kotone đã-Kotone cuối cùng cũng chịu chú ý tới tôi rồi kìa! 」
「 Chúc mừng thưa phu nhân. 」
Từng tiếng sụt sịt cứ vang lên từng hồi trong khi mẹ đang bấu vào Sakiko. Có vẻ như đây mới là con người thật của mẹ nhỉ. Để mà nói thì nó khá là kì cục. Bà ấy vẫn biểu lộ cảm xúc khi Kotone còn nhỏ nhưng từ ngày con bé phát điên, bà ấy bắt đầu đeo lên mình chiếc mặt nạ cho tới tận bây giờ.
Hẳn bà ấy đã có thay đổi nhưng tôi không nghĩ là nó theo chiều hướng tích cực. Sau cùng thì tôi chỉ bắt đầu để ý khi lục lại kí ức của Kotone kể từ ngày con bé bắt đầu tránh mặt mẹ.
「 Con đã từng thấy mẹ vừa ôm hai em vừa khóc sau khi con từ chối mẹ. Đáng nhẽ con nên nhận ra sớm hơn. 」
Tôi đã chắc chắn kể từ sau khi thấy cảnh đó. Nhân tiện, Kotone có hai người em sinh đôi, một trai một gái kém con bé hai tuổi. Hiện tại, chúng có lẽ đang học năm ba sơ trung rồi. Năm sau, hai đứa có lẽ sẽ học tại trường tôi nhưng tạm thời việc đó chưa cần để ý lắm. Tôi còn cả núi vấn đề của riêng mình, tôi không có thời gian để lo cho hai đứa chúng nó.
Nói thật, nhà Kisaragi thực sự rắc rối. Theo nhiều nghĩa.
「 Um Kotone? Có một điều mà mẹ cần làm rõ với con nếu con không phiền. Con nghĩ thế nào về bố của con? 」[note46598]
「 Nếu phải nói thật, con coi ông ấy như kẻ thù vậy. Con còn không chắc mình có thể gọi con người đó là bố hay không. Hơn nữa, chứng Father Complex của con đã khỏi hoàn toàn nên mẹ không phải lo đâu ạ. 」[note46599]
Tôi nhớ lại động lực đằng sau những hành động của Kotone. Thứ khiến con bé trở nên như vậy chính là khao khát được gặp và nói chuyện với bố. Không cần biết điểm số con bé có cao đến đâu, được mọi người tán dương đến đâu, người bố ấy đều không một chút mảy may quan tâm.
Cứ như thể nó ăn trong máu của người nhà Kisaragi vậy. Nhưng sau một lần vấp ngã, con bé đã thay đổi hoàn toàn. Đó là vì bố con bé sẽ tới gặp nếu con bé thất bại. Đương nhiên là để trách mắng rồi.「
Sao một người nhà Kisaragi lại có thể mắc một sai lầm ngớ ngẩn như vậy được 」, ông ấy đã nói vậy.
Rồi, Kotone ngộ ra. Nếu con bé thất bại, cả hai có thể gặp nhau. Nếu con bé tự làm tổn hại danh tiếng của mình, họ có thể gặp nhau. Thành thực mà nói, con bé đã trở nên méo mó.
「 Thật tốt khi nghe con nói vậy. Mẹ mừng vì Kotone là một trong những người nhà Kisaragi duy nhất trở lại bình thường. 」
「 Khoan đã nào. Ý mẹ là không chỉ con mà người nhà Kisaragi nào cũng bị ấy ạ? 」
「 Huyết thống đúng là cái gì đó điên rồ nhỉ? 」
Oi. Cái này hơi quá rồi đó. Cái đéo gì vậy? Tôi đã tưởng rằng Kotone là người duy nhất bị nhưng hình như đây là vấn đề chung của tất cả người nhà Kisaragi. Ể? Khoan, vậy tức là bố tôi cũng mắc chứng mother hoặc father complex á? Ông ấy luôn nói về việc phải giữ gìn phẩm chất của gia tộc nhưng chẳng phải ổng mới là người cần phải nghe à?
「 Thế còn bố con với ông nội thì sao ạ? 」
「 Bố con là một tên Mother complex vô phương cứu chữa trong khi ông con là một người mắc chứng Siscon nhưng đã bình thường trở lại rồi. 」
「 Con hơi bất ngờ khi hai người đó thậm chí còn kết hôn và có con đấy. 」
Trong lúc lo lắng, tôi đã hỏi trực tiếp mẹ. Oi, những người bình thường duy nhất lại là những người không thuộc gia tộc phải không? Có quá nhiều vấn đề với nhà Kisaragi. Chà, cơ mà mẹ cũng “không bình thường” lắm nhỉ. Nếu vậy thì hai nhóc em tôi hẳn cũng gặp vấn đề tương tự vậy.