Akuyaku Reijou, Shomin ni Ochiru

đối đầu ác ý

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

「 Tôi đã không còn gặp cậu kể từ đầu năm rồi. Như một lẽ tất yếu, tôi đã không còn là con người mà cậu muốn tôi trở thành nữa rồi. Tôi cho rằng cậu không thích sự thay đổi này cho lắm. 」

「 K-không phải-... 」

「 Bởi vì tôi chưa gây ra hậu hoạ gì nên cậu không thể làm gì. Bởi vì tôi không xích mích với ai nên cậu cũng chẳng thể làm gì. Tôi không phải công cụ để cậu lợi dụng. 」

Đó là lí do con bé nhắm tới tôi. Mọi việc xảy ra chỉ là do nó muốn xả cơn tức vào tôi, không hơn không kém. Cách thức có thô thiển ra sao cũng con bé cũng chẳng mảy may bận tâm.

Shizune bắt nạt tôi đơn giản vì tôi không hành động như những gì con bé muốn. Đó là những gì tôi rút ra được sau khi dùng cả ngày để vắt óc suy nghĩ. Chỉ là suy đoán thôi nên tôi có thể sau nhưng nhìn biểu cảm của Shizune, có lẽ tôi đã đúng.

Sau cùng, con bé chỉ có thể run lên vì giận dữ trong im lặng.

「 Thưa thầy. Kéo dài mọi chuyện chỉ thêm phí thì giờ thôi. Thầy hãy ra phán quyết đi ạ. 」

「 Nếu em đã nói vậy thì được thôi. Udzuki Shizune, Shindou Ayako. Những điều hai em làm hoàn toàn có thể đẩy con người ta tới chỗ chết. Tuy nhiên, sau khi đã nói chuyện với gia đình các em, các em sẽ bị đình chỉ học hai tuần. 」

Ôh, tôi đã mong thầy hiệu trưởng đuổi học chúng nhưng cuối cùng lại chỉ là đình chỉ học thôi. Cơ mà liệu danh tiếng của chúng có còn đó sau khi bị đình chỉ không?

Những hành động chúng gây ra, chẳng biết tốt hay xấu nữa,

thực sự rất nổi bật. Ừ thì tôi dù mang trên mình đầy thương tích nhưng vẫn đi lại như chẳng có chuyện gì xảy ra, khiến mọi người chú ý và chắc chắn sẽ có những người tò mò mà điều tra vụ này.

Các cụ có câu “Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra” quả chẳng sai chút nào.

「 Em thấy quyết định của thầy hợp lí chứ Kisaragi Kotone?」

「 Nếu là do thầy hiệu trưởng đưa ra thì sẽ khá là kì cục nếu em phản đối chứ nhỉ? 」

「 Thầy mừng vì em đã hiểu. Còn giờ, nói chuyện đến đây thôi. Udzuki Shizune, Shindou Ayako, hai em đi được rồi. Còn Kisaragi Kotone, em ở lại thêm chút nhé. 」

Chà, tại sao tôi lại bị giữ lại nhỉ? Với gương mặt không chút biến sắc, thầy hiệu trưởng đuổi Shizune và Ayako mặt đang trắng bệch ra ngoài. Cá nhân tôi thấy khá hài lòng với quyết định của thầy ấy. Sau cùng thì hẳn phải có Khúc mắc gì thì thầy ấy mới làm vậy.

Chẳng có gì đảm bảo rằng Shizune sẽ không tiếp tục làm hại tôi sau khi con bé kết thúc thời gian đình chỉ. ĐÚng hơn, khả năng con bé bày ra trò mời còn cao hơn, Cơ mà tôi không nghĩ thầy hiệu trưởng nghĩ xa đến vậy.

「 Cảm ơn em vì đã không nghi ngờ quyết định của thầy. 」

「 Như em đã nói khi nãy đó, em chỉ thuận theo thôi. 」

「 Cơ mà em có thể dễ dàng nắm thóp được nhà Udzuki bằng cơ hội này phải chứ. 」

「 Thế thì phiền lắm. Hơn nữa, em có nhận được tí lợi lộc nào nếu làm thế đâu? 」

「 Em thực sự đã thay đổi rồi. Cứ như thể em là một con người hoàn toàn khác vậy. 」

Thì đúng là bên trong cơ thể này là một con người hoàn toàn khác mà. Ngay từ đầu, trả thù con bé để làm gì cơ chứ? Để huỷ hoại nhà Udzuki à? Danh tiếng của họ đã thấp lắm rồi [note46336], không có lí do gì để hạ bệ họ cả. Hơn nữa, Shizune gây thù chuốc oán với tôi nhưng nhà Udzuki có làm gì đâu.

Những chuyện xảy ra với họ sau này không phải việc của tôi. Cả Shizune cũng vậy. Tôi chẳng có hứng xem con bé sẽ bị xử như nào.

「 Vậy trong tương lai em sẽ an toàn ở đây phải chứ? 」

「 Không có chuyện ai lại muốn trả thù em và những người xung quanh em trong ngôi trường này đâu. Em hiểu lí do tại sao mà phải chứ? 」

「 Chắc vậy. Em đoán chúng sẽ chuyển trường chăng? 」

「 Đúng vậy đấy. Đến cả thầy còn có thể cam đoan rằng kể cả khi để cho hai đứa nó ở lại trường thì không đời nào chúng dám gây hấn với ai. Nếu phụ huynh hai đứa không đồng ý, thầy sẽ đuổi học. 」

「 Em mừng vì thầy y những gì em mong đợi, thầy hiệu trưởng ạ. 」

Miễn là hai đứa kia biến khỏi tầm mắt của tôi thì mọi thứ đều ổn. Nếu chúng dám gây hấn với tôi lần nữa để trả thù, tôi chỉ cần tự tay xử lý hoặc tìm người giúp. Tuy vậy, tôi không thể để mọi người xung quanh bị tổn thương được. Sau cùng, đến lúc tôi biết thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.

「 Vậy thầy gọi em tới đây còn là để xem em là người thế nào ạ? 」

「 Có lẽ là như vậy. Nhưng mà so với năm ngoái, em khiến thầy thực sự sốc. Thầy bất ngờ trước khả năng suy luận của em đấy. 」

Mọi việc có lẽ sẽ chấm dứt kể cả khi chúng tôi không nhúng tay vào. Như thầy ấy đã nói trước đó, gia đình hai đứa nhóc đã được thông báo về những chuyện đã xảy ra và có thể là cả gia đình tôi nữa. Trong trường hợp đó, Shizune và tôi tranh cãi ở đây cũng chẳng thay đổi được gì cả.

Nếu ngày mai Shizune vắng mặt, nó cũng chẳng phải vấn đề gì to tát cả. Sau cùng thì mọi việc đã được sắp xếp ổn thoả. Cuộc nói chuyện vừa rồi cũng chỉ cho có mà thôi. Căn bản nó như một lời thông báo vậy.

「 Trái ngược với kì vọng của phu nhân Kisaragi, em đã trưởng thành hơn nhiều rồi đó. Đã vậy thì chẳng còn phải lo nghĩ gì nữa rồi. 」

「 Ý thầy là sao ạ? 」

Ý thầy ấy là gì khi nói đến kì vọng của mẹ? Tôi thực sự không hiểu. Kể cả trong kí ức của Kotone, mẹ và hiệu trưởng chẳng có quan hệ gì với nhau. Và giờ đây họ nghe như thể rất thân với nhau. Đó là điều mà cả tôi và Kotone đều lo lắng.

「 Mẹ sẽ giải thích. 」

Từ phòng hành chính bên cạnh phòng hiệu trưởng, người mới được nhắc đến. Mẹ của tôi, bước ra. Tôi thấy có chút khó hiểu khi thấy bà ấy ở đây nhưng có lẽ là do thầy hiệu trưởng đã báo cáo về những việc đã xảy ra. Cơ mà không có người nhà Udzuki nào ở đây cả, họ về nhà trước à? Mẹ tôi là người duy nhất ở lại à? Tôi không tài nào biết được.

[note46335]

Cơ mà điều đó có nghĩa là bà ấy đã nghe thấy hết tất thảy những gì tôi nói từ nãy đến giờ. Tôi không nhớ là có nói cái gì bà ấy không muốn nghe nên không có gì phải sợ cả.

「 Thầy Midou, cảm ơn thầy vì đã giúp. 」

「 Không có gì đâu, hiền tài, theo ý kiến của tôi, là nguyên khí của một quốc gia. Kisaragi Kotone theo tôi thấy là một cô bé có tương lai rất xán lạn. 」

「 Tôi rất mừng khi thấy thầy nhận xét như vậy. Vậy giờ ta về thôi chứ nhỉ Kotone? 」

「 Con hiểu rồi. Cảm ơn thầy rất nhiều vì ngày hôm nay. Tạm biệt. 」

Tôi chào tạm biệt thầy hiệu trưởng và mẹ tôi đột nhiên nở nụ cười. Lần cuối cùng bà ấy cười với Kotone là khi nào nhỉ? Những gì tôi nhớ được về bà ấy chỉ là những lần cau có và chán ghét Kotone thôi.

Nhưng cũng dễ hiểu thôi. Nếu Kotone chịu nghe lời mẹ con bé thì ngay từ đầu đã chẳng có lí do gì để tự tử cả. Về phần Kotone, mặc dù trong mắt con bé, mẹ chỉ là một người hay đặt điều nhưng tôi thì lại thấy khác. Con người này thực sự đang cố gắng uốn nắn Kotone. Chỉ là bà ấy quá mềm mỏng còn Kotone thì chẳng bao giờ chịu nghe lời.

Nguyên do có lẽ nằm ở đâu đó khác chăng.

Truyện Chữ Hay