Minagawa-san cố gắng để giúp nhưng tôi không thể nào thoát khỏi cặp mắt của ông thầy giáo được. Đúng hơn, con bé dặn tôi không được làm quá sức nhưng hiện tại tôi không có quyền lựa chọn. Như để thử, tôi đặt nhẹ chân trái xuống nền đất. Nó đau, cực kì đau. Nhưng có lẽ tôi có thể chịu đựng được phần nào.
「 Cậu thi thoảng chuyền bóng cho tôi cũng được. Tôi sẽ ném lung tung. 」
「 Nghiêm túc luôn. Tên chó chết đó đáng lẽ phải bị đuổi việc rồi chứ? 」
「 Cậu đang hơi tăng xông rồi đó nhưng bình thường cậu cũng thế này à Minagawa-san? 」
「 Chuẩn luôn. Giời ạ, bắt một người đang bị chấn thương ra sân. Đúng là khốn nạn mà. 」
Tôi đồng ý trăm phần trăm. Cơ mà, nếu tôi không chơi hết sức, y kiểu gì cũng nghĩ ra đủ trò để phàn nàn. Từ những gì tôi quan sát, không chỉ mình tôi mà những nữ sinh không nhiệt tình tham gia cũng bị nhắm tới.
Haa, tôi đoán là mình phải “tích cực” hơn thôi.
Và thế là:
「 Này, cậu có thực sự bị thường không thế? 」
「 Tôi đang cắn răng chịu đựng đây. Ah, vào rổ kìa. 」
Tôi được chuyền bóng nên cứ thế ném vào rổ và ăn trọn 3 điểm thôi. Như mọi khi, thể chất của Kotone cũng xịn chứ chả đùa. Cơ mà lao đầu chạy hết tốc lực vẫn là điều không thể. Tôi mất hết cảm giác ngoại trừ đau rồi.
Dẫu vậy, cơn đau cũng chẳng đỡ hơn là bao.
「 Cậu có muốn tham gia câu lạc bộ bóng rổ sau khi hồi phục không? 」
「 Tôi đang làm việc bán thời gian nên thôi xin kiếu. À mà bắt này. 」
Tôi chặn bóng từ đội bạn và chuyền cho người đứng gần rổ nhất. Đội tôi đang trên đà thắng nhưng đội bạn không kèm tôi nhiều. Sẽ khá là rắc rối nếu họ chơi toàn lực đấy.
Có lẽ là bởi vì chúng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bởi vì tôi có tham gia nên thằng cha kia đành câm nín.
「 Phù, cuối cùng cũng xong. 」
「 Làm tốt lắm. Giờ thì tới phòng thay đồ đi. Mọi người không ai để ý đến gã đó đâu. 」
「 Cũng đúng. Vậy tôi sẽ tới ngay sau khi lấy đồng phục. 」
Tiếng chuông vang lên, các học sinh cứ thế rời khỏi phòng thể chất. Cả các nam sinh và nữ sinh đều đi, cứ như một đoàn biểu tình nhỏ vậy. Cái lớp này cũng biết làm việc nhóm đấy chứ.
Tôi cũng mặc kệ gã thầy giáo đang định nói gì đó, lấy đồng phục và đi thẳng vào phòng thay đồ.
Cơ mà khoảnh khắc tôi bước vào, cả người tôi đổ gục xuống.
「 Kh-khoan đã Kisaragi-san!? Ngồi đây! 」
「 Aiba-san, để tôi giúp cho. Đây, nâng người cậu ấy lên. 」
Nhờ sự trợ giúp của Aiba-san và Minagawa-san, tôi ngồi lên ghế và hít một hơi thật sâu. Cơn đau đã gần chạm ngưỡng chịu đựng. Tôi chẳng còn cảm thấy gì ngoài đau.
Nó đau cắt da cắt thịt.
「 Đây này, dùng cái khăn này này. 」
「 Tôi sẽ trả nó và bộ đồng phục sau khi giặt. 」
「 Cậu không cần để tâm làm gì. Quan trọng hơn, cậu nên lau đống mồ hôi đó đi kẻo bị cúm đó. 」
Đống mồ hôi này là do tôi toát mồ hôi lạnh vì đau chứ không phải do chơi bóng. Sau khi lau qua, tôi cởi giày để kiểm tra tình trạng vết thương. Nói thật thì không cần nhìn thì ai cũng biết nó chắc chắn trở nặng hơn nhiều.
Cơ mà cái miếng dán ban sáng chẳng giúp được cái gì cả.
「「「 Uwa…..」」」
Mấy con bé rùng hết cả mình. Ừ đấy, tôi cũng sẽ phản ứng như thế nếu chúng không phải của tôi. Tôi thậm chí còn chẳng thấy mắt cá chân của tôi đâu nữa. Đúng hơn là nó sưng còn to hơn cả bắp chân tôi luôn. Những lúc như thế này tôi chỉ đành nở một nụ cười gượng gạo.
Mấy cái băng gạc và miếng dán tầm này không cứu được tôi nữa rồi. Tôi tháo luôn cho nhanh. Ahhh, mát hơn rồi đấy.
「 Đến phòng y tế thôi. Tôi không dám nhìn đâu. 」
「 Minagawa-san, tôi đi nữa. 」
「 Hai cậu, không cần đâu. Tôi có thể tự đi được mà. 」
「 「 Bọn tôi sẽ đi cho dù có phải lôi cậu đi. 」 」
Thế còn tệ hơn ấy. Sao hai đứa không chịu nghe lời nhỉ?
「 Tôi hiểu rồi. Hai cậu cho tôi vịn vào vai nhé? 」
「 「 Đương nhiên rồi! 」 」
Vì một lí do nào đó, cả hai đứa đều đồng thanh. Sau khi nói với những nữ sinh khác rằng không cần phải lo cho tôi, bọn tôi đi mà không thèm thay đồ. Thú thực thì tôi cũng chả có ý định thay. Mỗi việc đi từ đây xuống phòng y tế đã gian truân lắm rồi.
Saeki-sensei có ở đây không nhỉ? Nếu có thì chắc chắn cô ấy sẽ nổi cơn lôi đình. Cũng phải, so với ban sáng thì giờ nó đã tệ hơn rất nhiều.
「 Xin chào. Chà, mọi thứ trông tệ quá nhỉ. 」
「 Em xin lỗi. Chấn thương của em trở nặng hơn ạ. 」
「 Em cho cô biết chuyện gì đã xảy ra được không? Có vẻ như em đã phớt lờ lời cô dặn đúng không? 」
「 Trước đấy thì Aiba-san, Minagawa-san, làm ơn quay lại lớp học sau khi thay đồ đi. Tôi sẽ theo sau. 」
「 Cậu định tự đi về lớp à? 」
「 Tôi sẽ nhờ Saeki-sensei. 」
Tôi mỉm cười trả lời Aiba, người trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng. Liếc nhìn Saeki-sensei, cô ấy gật đầu nên chắc sẽ ổn thôi. Trong lúc chúng tôi nói chuyện, cô ấy đã bắt đầu sơ cứu cho tôi.
Nhìn Saeki-sensei như vậy, có thể thấy cô ấy là một người rất đáng tin cậy. Cơ mà đời thì chẳng như mơ.
「 Hai em kia đi rồi đấy, em có thể kể cho cô không? Hẳn là phải có chuyện gì mà em mới không muốn hai đứa nó nghe thấy đúng chứ? 」
「 Vâng. Chuyện mới xảy ra tiết thể dục vừa rồi nhưng blah-blah-blah xảy ra. 」
Tôi giải thích với cổ về việc tên thầy giáo đó quấy rối tình dục, uy hiếp bạn cùng lớp của tôi và việc tôi nghĩ nhà Udzuki đang chống lưng cho gã. Nói là nhà Udzuki nhưng có lẽ chỉ có Shizune thôi.
Bây giờ, nếu tôi phải thực sự đối đầu với nhà Udzuki thì ai thắng ai thua ta đều biết. Nếu nó xảy ra, tôi buộc phải mượn quyền lực của nhà Kisaragi. Cơ mà hiện tại việc đó là không thể.
「 Quả là một cách hèn hạ để phơi bày sự rác rưởi của bản thân. Vụ này, cô sẽ báo lên thầy hiệu trưởng. Em thấy đấy, có một luật bất thành văn giữa các giáo viên đó là không được khuất phục trước quyền lực. 」
「 Những như vậy thì chẳng phải quá nguy hiểm cho cô hay sao Saeki-sensei? Cô biết đấy, cô đã đến chơi nhà một người thuộc nhà Kisaragi. 」
「 Nhìn thấy em vẫn còn pha trò được thì có vẻ ổn rồi. Cô chỉ tới chơi bạn của bạn thân cô thôi. Cô chịu chẳng biết người bạn đó thuộc gia tộc hay gì đấy đại loại thế nào cả. 」
「 Pfft, vậy cứ coi như là thế đi ạ. Còn giờ thì em xin phép. 」
「 Này này, đừng có mà lẻn đi một mình. Ra đây, bấu vào vai cô này. Cô sẽ đưa cho em mấy cái nạng sau. 」
Trong lúc tôi đang định đi đến lớp, tôi bị chặn lại y như dự đoán. Không phải là tôi không thể vừa đi vừa dựa vào tường được nên cũng chẳng có vấn đề gì. Mấy bậc thang thì cũng hơi hơi đáng lo đấy nhưng tôi vẫn có thể men theo lan can được.
Cơ mà chắc cổ không cho phép đâu.
「 Thế lại có vấn đề gì à? 」
Khi tôi đến trước cửa lớp, tôi thấy mọi người túm tụm lại bàn tôi một lần nữa. Khác chỗ là lần này mọi người cứ chạy đi chạy lại. Một tay cầm chổi một tay cầm xô, họ lau bàn tôi và khu vực xung quanh. Có gì đó khác khác. Tôi ngay lập tức nhận ra.
「 Um, các cậu làm gì thế? 」
「 Uhh, cậu về nhanh thế. 」
「 Aiba-san, kể cả cậu có giấu thì đến giờ nghỉ trưa cậu ấy cũng sẽ biết thôi. 」
Aiba thì cư xử một cách bối rối còn Minagawa thì nhìn trông giống như đang bỏ cuộc. Tôi biết là có chuyện gì đó xảy ra nhưng do họ đã dọn dẹp một phần nên tôi cũng chịu.