Akuyaku Reijou, Shomin ni Ochiru

truy đuổi ác ý

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ủa rồi sao con bé lại ngẩn người ra như thế? Có chuyện gì xảy ra nếu con bé bị điểm kém à? À thì dù không vọt hẳn lên nhưng điểm hai đứa cũng có tăng và tôi nghe nói cả hai không phải nhận bất kỳ hình phạt nào cả.

Tôi có nghe qua về hình phạt của Kaori nhưng Aiba thì chưa.

「 Nói mới nhớ, cậu đi đâu trong suốt thời gian ôn tập thế? Tớ không thấy cậu trong thư viện. 」

「 Bọn tôi học ở nhà tôi. Nó khá là trống trải nên không dễ mất tập trung. 」

「 Từ khi nào hai cậu thân nhau vậy. Hơn nữa, có mỗi mấy cái ghi chú thôi mà cũng ghê gớm thế cơ à? 」

「 Muốn xem thử không? 」

Nghĩ lại thì Kondou-sensei chỉ nhờ Aiba làm người giảng hoà cho tôi thôi nhưng chẳng biết từ lúc nào chúng tôi đã trở nên khá thân thiết. Ừ thì con bé ngồi gần tôi nhất nên chắc cũng để ý đến thay đổi của tôi.

Tạm thời, tôi đưa quyển vở của mình cho Tanaka và thằng nhóc lật qua vài trang. Hửm? Biểu cảm của nhóc ấy thấy đổi vì lí do nào đó. Cứ như một kẻ săn mồi đang quan sát con mồi vậy.

「 Này, lần tới cậu có thể cho tôi mượn được không? 」

「 À-à ừ được chứ. Cậu làm một bản copy luôn cũng được. 」

Thấy ớn ớn, tôi lập tức đồng ý nhưng trong vở tôi cũng chả có gì quan trọng. Cơ mà mấy người làm ơn đừng có đứng xung quanh rồi nhòm vở tôi thế. Bị người khác nhìn vở cũng xấu hổ lắm đấy.

Cuối cùng, tôi cho mấy đứa nữa chép ghi chú của mình. Mấy đứa thực sự muốn chép đến thế cơ à?

Sau đó, buổi học cứ thế tiếp diễn mà chẳng có bất kì vấn đề gì, nhưng cũng như hôm qua, sự rắc rối lại một lần nữa xuất hiện vào mấy tiết cuối.

「 Kisaragi-san, cậu không thể đi đúng không? 」

「 Tôi không định đi học thể dục với cái chân này đâu. 」

Đồng phục thể dục của tôi hôm qua đã bị làm bẩn sau cú ngã nên tôi vứt nó vào giỏ quần áo rồi. Tôi có đồng phục dự phòng đấy nhưng Saeki-sensei cấm tiệt tôi mang nên tôi miễn cưỡng không thể tham gia. Vấn đề ở đây là giáo viên thể dục có chấp nhận lí do của tôi không thôi.

「 Không lí do lí trấu nghe rõ chưa? 」

Y như dự đoán, ông ta hoàn toàn không chịu lắng nghe. Khi tôi đang ngồi ở góc phòng thể chất, giáo viên thể dục cố kéo tôi đứng dậy. Kotone không hề thích cha này và tôi cũng thế. Ông ta có cơ bắp trông ngầu phết đấy nhưng như để phô trương, ổng mặc một cái áo ba lỗ giữ tiết trời đông, đúng chuẩn thời trang phang thời tiết.

Không chỉ nhìn rất có vấn đề mà trông cũng dị nữa.

「 Nhưng em đã được y tá của trường là Saeki-sensei cho phép rồi ạ. 」

「 Tôi không quan tâm. Giờ thì đứng dậy. 」

Tsk. Đừng có chạm vào tay trái của tôi. Dù không bị va quệt nhiều như chân trái nhưng nó vẫn nhức lắm đấy! Tôi lườm ông ta nhưng những gì tôi nhận lại chỉ là một nụ cười thách thức. Vì một lí do nào đó mà tôi thấy nó kì kì.

「 Em không có đồng phục thể dục nên em không thể tham gia với mọi người được. 」

「 Thì cứ mặc đồng phục trên lớp của em đi. Làm như có ai thèm nhòm đồ lót của em ấy nên đừng có mà viện cớ. 」

Thằng cha già lạm dụng tình dục này! Tôi có thể không quan tâm nhưng nếu là một học sinh nữ khác thì ông đã hầu toà rồi. Hơn nữa, chỉ mới đây thôi, các giáo viên chẳng ai thèm để ý đến tôi nhưng gã thầy giáo thể dục này lại khác. Ừ, tôi biết mà. Thằng khốn này biết tất cả mọi việc.

「 Em hiểu rồi thế nên là bỏ tay em ra. 」

「 Được thôi, miễn là em hiểu.」

Từ việc tôi bị đuổi khỏi nhà Kisaragi đến việc bị ngã cầu thang, hắn ta biết hết. Mặc dù tôi không chắc làm thế nào mà tên này tìm ra nhưng chắc chắn hắn biết những chỗ tôi bị thương.

Đó là lí do hắn tấn công với một vẻ đắc thắng như thế. Hơn nữa, khá chắc tên này đã tính đến việc trả thù.

「 Kisaragi-san, sao cậu lại ở đây? 」

「 Thằng chó đẻ đó vừa mới uy hiếp tôi. 」

「 Nhìn xem cách cậu nói chuyện kìa. 」

「 Xin lỗi. Cậu thấy đấy, tôi không hề thích “vị” giáo viên kia một tí nào. 」

「 Chẳng ai trong lớp chúng ta thích cả. Kể cả thế thì cậu vẫn đang bị thương. Ép cậu chơi bóng trong bộ đồng phục này, thầy ấy đang nghĩ cái quái gì vậy? 」

「 Hắn ta hẳn đã biết được mọi chuyện nhờ ai đó. Hơn nữa, hắn càng trở nên đáng ngờ hơn sau những sự kiện xảy ra hôm qua. 」

Khi tôi nói “sự kiện xảy ra hôm qua”, ý tôi là vụ cái tủ đựng đồ ấy. Với việc nó quá rõ ràng như thế thì mọi việc quá đáng nghi. Đa phần Kotone chỉ mới xúc phạm thầy thể dục chứ chưa làm gì vượt quá ranh giới cả.

Đúng hơn, những gì con bé nói cũng là những gì người khác nghĩ về tên thầy giáo. Ví dụ như đống cơ bắp của hắn ta trông tởm thế nào, hắn nên dừng việc mặc mấy bộ đồ đã bó lại hở hang hay chỉ đơn giản là hắn nhìn trông lúc nào cũng bực bội.

「 Kisaragi-san, tôi có đồng phục thể dục dự phòng này, cậu mặc tạm nhé. 」

「 Xin lỗi, những cho tôi mượn có ổn không vậy? 」

「 Đến cả tôi cũng bất bình với tên đó cậu biết chứ? 」

Ơn chúa, lòng tốt của mấy mấy bạn nữ cùng lớp đã cứu tôi một vố.

「 Vậy thì em xin phép đi thay- 」

「 Không. Nếu em định thay đồ thì thay luôn ở đây. 」

「「 Hả? 」」

「 Nếu con bé chỉ giả vở rồi chạy biến đi thì sao? Không lằng nhằng nữa, cứ thay ở đây đi. 」

Y như dự đoán, không chỉ tôi mà các bạn nữ đều sốc. Hắn nói cái đéo gì cơ? Cái gì mà sợ tôi chạy, cứ thay ở đây đi. Mày nghiêm túc đấy à? Từ những gì hắn nói lúc trước thì có vẻ là như vậy thật. Các bạn cũng đoán được rồi đấy. Những đứa con gái xung quanh lườm như thể muốn ăn tươi nuốt sống tên đó.

Rõ ràng đây là quấy rối tình dục. Tôi trăm phần trăm sẽ thắng nếu lôi hắn lên toà nhưng hiện giờ tôi không thể làm gì cả. Haa, thế quái nào tôi lại phải lột đồ giữa ban ngày ban mặt thế nhể?

「 Quá đáng rồi đấy! 」

「 Sao? Em định bật lại giáo viên à? Em chắc chứ? Điều này sẽ ảnh hưởng đến điểm số của em đây. 」

「 Ông! 」

Ông ta đã nắm thóp được nữ sinh đang định lao đến cắn xé. Đến cả tôi cũng không ngờ tên này lại hèn hạ đến vậy. Trước tiên hắn biến tất cả học sinh nữ thành kẻ thù và giờ bọn con trai cũng vậy. Bình thường, mọi việc chỉ cần diễn ra đến đây thôi là quá đủ rồi nhưng tôi thấy vẫn còn khúc mắc đằng sau.

Ví dụ như có một kẻ nào đó có quyền thế đứng ra chống lưng cho hắn chẳng hạn.

「 Thôi Minagawa-san. Đây chỉ đơn giản là việc tôi phải làm thôi mà. 」

「 Nhưng- 」

「 Xin lỗi những cậu có thể lấy chúng hộ tôi được không. Tôi cũng không thích đâu nhưng cứ làm vậy đi. 」

Nếu tôi nói rằng tôi không quan tâm lắm thì quả thực là nói dối. Kể cả tôi cũng sẽ thấy xấu hổ khi thay đồ nơi công cộng chứ. Tôi có thể thay quần khi vẫn đang mặc váy nhưng việc thay áo mà không cởi đồ là không thể.

Kể cả khi tôi có mặc áo trong những vẫn có thể nhìn thấy đồ lót. Giời ạ, tên này nghĩa cái mẹ gì vậy?

「 Xin lỗi vì để cậu đợi. Chúng tôi sẽ đứng che cho cậu nên cậu không phải lo đâu. 」

「 Cảm ơn cậu rất nhiều. 」

Lần này, các nàng cũng hợp sức giúp tôi. Ầ thì với những chuyện vừa mới xảy ra thì cũng chẳng lạ khi họ đứng về phía tôi. Không cần hỏi thì ai cũng biết ai sai ai đúng. Cơ mà cái gì cũng có hai mặt của nó.

「 Ủ ôi, dưa hấu. 」

「 Ưoah, da cậu trắng vậy. 」

「 Uuh. cậu giữ dáng kiểu gì vậy… 」

「 Um, mọi người ơi, mấy người xung quanh có thể nghe thấy đấy..

Dù không phải là trần truồng nhưng họ vẫn thấy cơ thể tôi qua lớp áo. Cơ mà kể cả vậy thì cũng đừng nói to thế chứ. Nếu mấy nhóc con trai nghe thấy, sẽ khá là rắc rối nếu bọn chúng có những ý nghĩ kì quặc.

À thì chúng không thể nhìn thấy được nhờ ơn các bạn nữ nên tôi cũng an tâm phần nào.

「 Tôi sẽ cố không chuyền bóng cho cậu nên đừng đứng lẻ ra nhé. 」

「 Không được đâu. 」

「 Giả vờ giả vịt thế là đủ rồi, ngưng kéo lê chân em và đi đứng cho bình thường đi. 」

「 Lí do đấy. 」

Truyện Chữ Hay