“Chúng kia rồi! Nhanh lên!”
Năm tên lính đeo phù hiệu của Quân Đội Phía Nam lao ra từ khu rừng.
‘Chúng chắc chỉ là nhóm trinh sát tách ra từ tiểu đội nhỏ, ít hơn mình tưởng. Không có Trọng giáp hiệp sĩ, nhưng....Sara vẫn không thể nào đối đầu với từng đó người cùng lúc được.’ Fir thầm nghĩ.
Sara bước lên trước để bảo vệ hai cô hầu gái.
“Ba nữ nhân hửm.....Không được làm ồn và đừng có cố chống cự!”
“Chỉ huy.....những người phụ nữ này....”
“Đúng vậy. Các ngươi tới từ gia tộc nào? Giấu giếm chỉ tổ rước họa vào thân.”
Những nhà quý tộc trong khu vực này đa phần đều tỏ thái độ thù địch với Quân Đội Miền Nam. Dù thế, vẫn có vài nhà đứng trung lập. Vậy nên xác định ba cô gái đến từ nhà nào là điều đương nhiên. Tuy nhiên, còn một lý do quan trọng hơn nhiều, họ đang tìm kiếm một người có liên quan đến một quý tộc nào đó.
“Chúng tôi là hầu nữ của một thương nhân, thưa ngài. Chủ nhân ra lệnh chúng tôi đi mua trái cây và rau củ.”
Fir, người trông trưởng thành nhất cả ba, nhẹ nhàng bước lên rồi cúi đầu với tên đàn ông có vẻ là chỉ huy.
“Ngay giữa lúc như này....? Nói tên chủ nhân của ngươi ra mau!”
“Ngài biết rồi đó, lưu thông hàng hóa thì bị đình trệ khắp mọi nơi do chiến loạn. Công ty thương mại Pinkiri chúng tôi đây lại quá nhỏ bé, bây giờ ngồi chơi thì lấy gì mà sống ạ.”
“....Công ty thương mại Pinkiri? Chưa nghe bao giờ.”
“Giá như công ty của chủ nhân có tiếng tăm hơn xíu thì chúng tôi đã mua được nhiều hàng hóa hơn rồi.”
Với nụ cười đầy tự nhiên, Fir trôi chảy đáp lại câu hỏi của những tên lính.
Cả Fir lẫn hai người kia đều thuộc phạm trù "mỹ nhân". Đã thế mỗi người lại đẹp theo một cách khác nhau, và cũng thật vô tình khi họ lại phù hợp với gu của hầu hết tên đàn ông có mặt tại đây.
Nhìn cách mấy tên lính bị hút hồn quá dễ dàng như thế đang đủ chứng minh cho câu nói : “ Có sắc đẹp là có tất cả”.
“Gia huy trên cỗ xe đang bị che. Các cậu, lên kiểm tra.”
Nhưng không may, tên chỉ huy lại thích tuýp phụ nữ nhỏ tuổi hơn mình.
Đó là lý do tại sao, hắn không mấy hứng thú với ba mĩ nhân xinh đẹp có vẻ lớn tuổi hơn mình. Đồng thời, hắn cũng thấy khó chịu trước một Fir quá sức bình tĩnh giữa tình huống như thế này.
“Tuân lệnh!”
Nhưng ngay trước khi những tên lính có thể tiến lên, Min đã ném hạt tiêu và bột ớt vào chúng.
“Ahhhhhhh!!”
Khẽ nhăn mặt lại, Sara cầm kiếm chém vào tay một tên lính gần đó.
Cả ba đều biết chúng đang tìm kiếm mình.
Nếu có thể lừa chúng bằng lời nói thì tốt biết mấy. Nhưng trong trường hợp phải chiến đấu, nhóm của Fir nghĩ thời điểm hoàn hảo nhất để động thủ chính là khi chúng còn bán tính bán nghi.
“Vậy ra các ngươi đều có quan hệ với Công Tước Gia Verusenia.”
Thấy vậy, tên chỉ huy gầm lên.
Khả năng chiến đấu của lính trinh sát kém hơn binh lính bình thường nhiều. Thế nên, đòn tất công của ba cô gái đúng là có hiệu quả, song thế
vẫn không đủ, để tránh bị ảnh hưởng bởi đống bột, Sara chẳng thể tiến lên cao hơn và chỉ có thể tạo nên một vết chém nông nơi cánh tay tên lính đó. Thậm chí, túi bột nhỏ còn không gây quá nhiều ảnh hưởng, mấy tên lính nhanh chóng lấy lại đội hình, chỉ đúng có một tên bị thương ở mắt và cổ họng.
Chúng bắt đầu tản ra hòng chặn hết đường thoát thân của ba cô gái, tên chỉ huy cất giọng.
“Ta cảnh cáo, đây là cơ hội cuối của các ngươi. Đầu hàng ngay lập tức, bằng không đừng trách ta vô tình.”
“.....”
Vào thời điểm danh tính nhóm Fir bị bại lộ, nhiệm vụ của chúng đã hoàn thành một nửa.
Tất cả những gì còn lại cần làm là báo cáo với lực lượng chính, giam giữ Fir với hay người kia cho đến khi lực lượng chính đặt chân đến lãnh địa tử tước Carrow rồi bắt giữ Vợ của công tước Verusenia.
Thế nên, ba người kia có còn sống hay không chẳng quan trọng.
“Nếu đã đến nước này...”
Điều kiện thắng cho nhóm của Fir là không được để dù chỉ một tên lính có thể rời khỏi nơi này, bằng không thông tin về nơi ẩn náu sẽ bị lộ. Hoặc, một người trong số họ xoay sở thoát khỏi vòng vây và quay về cấp báo tin khẩn cho Ria - sama.
Tên chỉ huy cười khẩy khi thấy Fir nắm chặt con dao găm với quyết tâm tử thủ.
“Hahaa, vô dụng. Bộ ngươi nghĩ một nữ hiệp sĩ
cùng với hai hầu gái có thể làm nên trò trống gì sao?”
“Đừng đánh giá thấp sức mạnh của phụ nữ.”
“ Thế ngươi định làm gì? Ngươi sống hay chết cũng không quan trọng đối với bọn ta, ngươi hiểu điều đó nhỉ?”
Nếu Công Tước Gia thực sự đang trốn trong lãnh địa Tử Tước Carrow, thì việc quân nổi loạn đem quân tấn công thẳng vào đó cũng đủ gây sức ép lên Hoàng tộc.
Mệnh lệnh mà tên chỉ huy nhận được sắp hoàn thành rồi, hắn chỉ cần tìm ra bằng chứng về sự hiện diện của gia đình Công Tước Gia, nếu có thể tìm thấy vị trí ẩn náu thì càng tốt hơn.
Đó là lý do tại sao hắn muốn khuất phục Fir và hai người kia, ngay cả khi cuộc trò chuyện này có vô nghĩa tới cỡ nào đi chăng nữa.
“Bất hạnh cho ngươi quá. Chỉ vì phục vụ một vị chủ nhân tệ hại mà phải bỏ mạng tại chốn này.”
“Sao ngươi dám xúc phạm Ria - sama!”
“Ta đoán ngươi cao nhất cũng chỉ là một quý tộc bậc thấp, thế nên mới bị bắt phải đi đến nơi nguy hiểm như này nhỉ? Ngươi không hối hận vì bị đối xử bất công như này ư?”
“Bọn ta ở đây vì bọn ta muốn. Ta quyết không phản bội chủ nhân!”
“Đúng!”
“Phản bội à... Chẳng phải trong cuộc chiến với ma vương, các người chỉ chăm chăm lo cho mỗi khu vực trung ương và miền bắc mà bỏ rơi bọn ta ở phía nam sao?”
“Chỉ vì thế mà các ngươi nổi loạn?”
“Và nếu phải nói ai mới là kẻ phản bội, thì hãy nói Thánh Nữ của các ngươi ấy? Bặt vô âm tín suốt hai năm. Chắc hẳn ả đã bỏ trốn sang đất nước nào khác rồi nhỉ?”
“Không đúng!”
“Yuru - sama đã chiến đấu để cứu lấy tất cả.”
“Thế tại sao ả còn chưa quay về? Đúng là con ả hèn nhát!”
“Không phải mà!”
“Thế, ta hỏi lại. Tại sao ả chưa quay về? Cho những gì các ngươi nói là đúng đi, ả không bỏ chạy sang quốc gia khác. Nếu vậy thì chỉ có khả năng ả đã thua rồi chết ở xó nào đó rồi.”
“Yuru - sama chắc chắn không bao giờ bị đánh bại! Người sẽ quay lại vì bọn ta”
“Nói đúng đó ~~”
“.......”
Tất cả mọi người đều sững lại và nghệch mặt ra.
Rồi họ chầm chậm nhìn sang bên, trông chả khác nào con rô bốt bị hỏng.....Tại nơi đó, có một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc hoàng kim sắc vận trên mình bộ đầm đen và bạc đang khẽ mỉm cười.
“ Ta về rồi đây ~~”
“Người trở về rồi! Aaaaaaaaaa!”
Tiếng hét của họ vang vọng giữa khu rừng sâu vắng bóng người qua lại