Và thế là tôi được giao trọng trách đặt tên cho đứa con sắp chào đời của Vio.
....Eh? Đặt tên à...?
Nghĩ lại thì, tôi từng ban [Tên] cho mấy đứa nhóc nhà tôi rồi nhỉ, nhưng
đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội đặt tên cho một con người.....
Không hiểu tại sao, tôi cảm thấy rất tệ về chuyện này,
mà chắc không sao đâu ha. Đối với một con ác ma mang thuộc tính con người như tôi đây, chuyện đặt tên cho đứa bé loài người là bình thường. Nếu tôi có thể kiềm chế phần ác ma đồng thời cố gắng không phấn khích quá mức thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!
HeeHee, đợi chị nhé em ơi!
“Yuru ơi. Hình như con có đem theo mấy vị khách về nhỉ?”
Vừa bước ra từ phòng của Cyril, mẹ liền hỏi tôi.
“Khách....à ý mẹ là nhóm Rinne đó hả.”
Gặp Vio với em trai Cyril làm tôi suýt quên béng mất chuyện đó.
Nếu tôi nhớ không nhầm, họ được Fir đưa tới phòng tiếp khách quý rồi nhỉ? Rinne đã điềm tĩnh hơn rất nhiều kể từ lúc được tôi đặt tên cho, và thêm việc Geass với Onza từng là con người nữa, chắc không có vấn đề gì đâu....nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn cứ thấy lo.
“Đ-để con đi xem bọn họ thế nào ạ.”
“Rinne....Yuru có vẻ quan tâm tới anh ta nhỉ. Anh ta là loại người như nào vậy?”
“Ờ...ừm, à thì...”
Họ đáng nghi đến nỗi cả mẹ cũng phải thắc mắc. Tôi nghĩ một câu trả lời lòng vòng và ngẫu nhiên nào đó sẽ chẳng đủ thuyết phục được mẹ đâu.
“Ria-sama, xin thứ lỗi, về chuyện này....”
Min xuất hiện và thì thầm thứ gì đó với mẹ. Rồi cả hai toe toét cười, điều khá hiếm thấy ở hai con người vô lo này. Sau đó, mẹ quay sang tôi với vẻ rạng rỡ.
“Chà, cứ nghĩ đến chuyện con mãi mới trở về....hà...Yuru dù sao cũng 13 tuổi rồi nhỉ. Fufufufu.”
“Ha..ahaahaha...”
Gì thế...Tôi chả hiểu mẹ đang nói cái gì luôn...
Dù sao đi nữa, mới buổi sớm sau ngày tôi trở về cố hương thôi mà đã bận dữ dội rồi. Đầu tiên là phải
chơi với Cyrill cho đến khi thỏa mãn đồng khắc ghi sự tồn tại của người chị gái này vào linh hồn thằng bé.....Ý tôi là, tôi muốn gặp cha.
Nói thật, tôi nghĩ mình nên làm gì đó để xử lý ông chú kia càng sớm càng tốt. Nhưng việc gặp cha vẫn đứng đầu trong danh sách ưu tiên của tôi.
Dĩ nhiên, số hai và số ba là chơi với mẹ và Cyrill rồi.
Khi tôi còn đang nghĩ đến chuyện bay đến vương đô thì mẹ nói.
“Con không thể ở lại đây ít ngày được sao...?”
Nhìn mẹ có chút buồn, thôi thì ở lại ít ngày chắc cũng không có vấn đề gì đâu ha.
......Gia đình.....Tôi nghĩ mình đã quên chuyện gì đó thì phải.
“Yuru-sama, trong thời gian ở đây, cứ để thần chăm sóc người.”
“Ể....? Nhưng bụng chị to lắm rồi mà?”
Khi tôi còn đang băn khoăn không biết phải làm gì trước đề nghị của Vio, thì cô ấy khẽ mỉm cười, vẻ mặt có hơi thất thần.
“Một hầu gái không có chuyện nghỉ ngơi chỉ vì cái bụng to hơn chút đỉnh! Nhưng, cảm ơn vì người đã quan tâm.”
“Ra vậy.”
Vio đã chăm sóc tôi từ lúc tôi chào đời, cô ấy đã quen với chuyện này rồi, thế nên chắc không có vấn đề gì đâu.
Rõ ràng, có mấy người khác cũng muốn chăm sóc tôi luôn. Nên chắc tôi sẽ để Tina với Fanny trông chừng nhóm Rinne. Geass và Onza sẽ gặp rắc rối lớn nếu thời gian nhân dạng hết hiệu lực.
“Tốt quá. Thế thì có thêm thời gian chuẩn bị rồi.”
“.....đang định làm gì đó?”
Tôi có một dự cảm rất xấu khi nghe thấy lời thì thầm của Tina.
Song, nếu lắng nghe kỹ hơn.
“Chiếc váy của chủ nhân là do chúng thần may nên từ hai năm trước, dù có thể tự điều chỉnh kích thước nhưng thiết kế đã quá lỗi thời rồi. Thần định cùng Noa với những người khác làm lại nó bằng cách kết hợp thêm những thiết kế đang thịnh hành ở “Chitama” và Tess.”
“....là vậy sao?”
Có vài từ lạ lạ lẫn vào đó, nhưng tôi cảm giác mình sẽ thua nếu tiếp tục đào sâu thêm.
Nhưng làm lại chiếc váy à....Cái màu đen-bạc thì rất kín đáo, nhưng cái màu bạch kim với dây buộc phía sau thì lại khá gợi tình khi để hở nguyên phần lưng. Tôi lo lắng âu cũng là chuyện thường tình.
“Vậy để ta đi kiểm tra nhóm Rinne cho...”
“Yuru-sama, trước hết, người có muốn đi chào hỏi tử tước Carrow không? Chắn hẳn họ muốn gặp người đó..”
À phải, đây là dinh thư của tử tước Carrow mà.
Có vẻ lúc đầu, chính tử tước muốn ra chào đón tôi đàng hoàng. Nhưng những người khác đã cản ông ấy lại vì muốn để tôi đoàn tụ với mẹ trước.
“Và Yuru, còn một người nữa đó con.”
“Hmmm?”
Sau tất cả, đúng là tôi đã quên thứ gì đó thật...
Chào hỏi tử tước Carrow nên được ưu tiên lên đầu. Thế nên, Vio đưa tôi đến phòng tiếp khách nơi ông ta đang chờ.
Một bên hành lang có nhiều cửa sổ hướng ra khu vườn xanh đẹp bên ngoài.
“Khu vườn to nhỉ.”
“....đây là vùng nông thôn mà.”
Vio buột miệng nói nên mấy điều vụn vặt.
“Rắc...Rắc rối rồi.”
“Hửm?”
Từ phía khu vườn, tôi nghe thấy một giọng nữ có hơi khúm núm....Quen quen thế ta, nhưng chẳng hiểu tại sao tôi không nhớ mình đã nghe thấy nó ở đâu.
“.....”
Khi tôi quay sang Vio, mặt cô ấy lại căng thẳng đầy bất thường.
“Đi nào.”
“Yuru-sama.”
Giải quyết mọi chuyện ngay tại chỗ. Ngay cả ác ma cũng bị căng thẳng nếu để mấy thứ không đâu làm phiền mọi lúc. Hoặc có lẽ chỉ có tôi là thế.
Đi qua nửa hành lang rồi lao ra ngoài vườn tôi nhìn xung quanh và xa hơn - qua tấm kính của một nơi giống như nhà kính với rất nhiều hoa, tôi thấy một đôi nam nữ đang cãi nhau.
“.....cô chẳng là gì ở đây cả.”
“Không liên quan!”
“Ta đang đưa cho cô những điều kiện tốt nhất đó.”
“Nhưng tôi còn gia đình...”
“Và nếu ta nói....hạnh phúc gia đình cô phụ thuộc vào tâm trạng ta thì sao nhỉ?”
“Xin dừng lại đi mà!”
“Gia đình có lẽ sẽ bỏ rơi cô để tránh xa rắc rối. Chắc cô không muốn hạnh phúc gia đình mình bị phá hủy đâu nhỉ?”
“Một điều như này....”
Một tay quý tộc trẻ ăn mặc bảnh bao đang đe dọa một thiếu nữ có vẻ ngoài yếu ớt.
“Từ bỏ và trở thành người phụ nữ của ta đi. Bộ cô nghĩ một người như cô có thể có được mối quan hệ tử tế sao?”
“T-Tôi...”
“Nào, lại đây.”
Tên quý tộc mạnh bạo kéo cánh tay thiếu nữ.
“Kyaaa....”
“Tee”
“Ahhhhh !?"
Hắn bay qua không trung, khiến tấm kính trong nhà kính vỡ tan rồi cuối cùng đâm sầm vào một cái cây ở bên ngoài.
Tôi...ừm...hơi bực mình, thế nên đã hơi quá tay tý, nhưng chắc hắn chưa chết đâu ha....chắc vậy...
Quay sang với tâm trạng sảng khoái và rạng rỡ, tôi thấy thiếu nữ dường như đã cố cản tôi lại với đôi mắt trợn ngược. Còn Vio thì cứng người, miệng há hốc.
“Cô có sao không?”
“V-Vâng.”
“Ể, hửm?”
Đó là một thiếu nữ tầm 17-18 tuổi với mái tóc đỏ rực, khuôn mặt cô ấy có chút yếu đuối, nhưng tôi nhớ đã thấy ở đâu rồi.
“....Yuru-sama. Chị gái Ataline của người đó ạ.”
“....ể?”
Ngay thấy những lời đó, tôi hết quay sang Vio rồi lại quay về nhìn thiếu nữ đó.
......Đùa à. Chị Ataline đây sao.
Con gái cả của một nhà quý tộc bậc cao. Tiểu thư phản diện tsundere, Ataline.
Dù không rõ lý do, nhưng dường như người chị gái sau khi bị tôi ăn mất một nửa linh hồn hai năm trước đã mất trí nhớ rồi biến thành một thiếu nữ yếu đuối, tốt bụng.
“Hở?!”
“Yuru-sama?!”
Cả chị lẫn Vio đều kêu lên cùng lúc khi thấy tôi làm tư thế orz. Tôi thực sự sốc vì chợt nhận ra mình đã thất bại trong việc nuôi dưỡng linh hồn của chị ấy rồi.