Nếu phải so sánh, mùa xuân hiện tại như một con arch demon màu vàng vậy - chúng rắc phấn hoa vào không gian quanh khắp
một cách tràn đầy năng lượng.
Tại đó, xuất hiện bóng dáng một thanh niên trẻ vừa bước ra khỏi cánh cổng quận JR Akihabara. Cậu ta tên là Takahashi, và ánh mắt cậu ấy đang ngước lên bầu trời phía trên.
“Fuaakchoo!!”
Chết tiệt. Đây rõ là mùa tồi tệ nhất trong năm, không, phải là tệ nhất của tệ nhất mới đúng. Mùa xuân chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cho nhân loại cả. Ừ thì, chúng có thả cả đống phấn hoa vào trong không khí, sự gia tăng đột ngột của loài mèo và cả sự nguy hiểm từ mấy gã nát rượu lái xe thôi. À, còn nữa…
Vẫn còn một điều nữa để khiến Takahashi phải cọc tính thế này.
“… Bằng mọi giá, mình cần trúng tuyển Đại học Tokyo vào năm tới.”
Gia đình cậu có thể tha thứ cho việc cậu tạch tuyển sinh lần một, nhưng tới lần thứ hai, rõ ràng mặt ai cũng sẽ thất vọng đăm đăm. Điều đó cũng có nghĩa với Takahashi 19 tuổi rằng, đây đã là mùa xuân thứ hai liên tiếp cậu trải qua sau khi tạch tấm vé bước vào đại học.
Và cứ như thế, cậu bị cha mẹ đá ra khỏi ngôi nhà ở Chiba, và giờ cậu phải mò tới Tokyo để bắt đầu cuộc sống đơn độc lẻ loi. Dẫu cậu là một thanh niên thất nghiệp, nhưng ngôi nhà mới mà cậu đang dợm bước tới lại một căn hộ cho thuê có giá khá chát. Còn tại sao lại như thế ư, thì cũng bởi chú cậu đã đỡ cậu phần tiền thuê nhà và tiền điện rồi. Thế nhưng mà, “có qua có lại”, chú cậu cũng bắt cậu phải thêm một điều kiện nữa vào bản hợp đồng… cậu phải hoàn thành chút đỉnh “nhiệm vụ” giúp ông chú. Và giờ đây, cậu ta đang đến nhà mới của để hoàn thành nhiệm vụ đó.
“Nơi đây trông cứ như mấy tòa tháp trong game RPG vậy.”
Ái chà.
Cậu lỡ thốt ra lời lẩm bẩm như vậy trong lúc ngước lên nhìn tòa tháp. Trước mặt Takahashi là tòa tháp radio cao quá sức tưởng tượng, ước chừng cũng phải tới nguyên cây số. Cảm giác như thể tòa tháp này từ thế giới khác xuất hiện tại đây vậy, dẫu cậu biết rằng đây chính là thành quả của công nghệ hiện đại.
Tên chính thức của nó là « Trạm radio Tokyo mới đa năng», nhưng nó thường được công chúng gọi với cái tên khác, là « Tháp radio Akihabara ». Mà cả hai cái tên đều mang lại cảm giác sai sai đâu đó, bởi từ lâu tòa tháp này đã không còn hoạt động; ngay sau khi người ta phát hiện ra rằng tòa tháp này gây ảnh hưởng xấu tới sức khỏe mọi người xung quanh.
Mười năm trước, tòa tháp này được dự định trở thành một loại tháp radio mới, có thể vượt qua hiệu suất của « Tháp Tokyo » đầy nổi tiếng; bởi, ý tưởng để xây dựng tòa tháp này bao hàm cả vai trò của một tòa tháp radio lẫn một tòa nhà cao tầng. Nó có các căn hộ cho thuê, cửa hàng và thậm chí là cả văn phòng được xây bên trong nơi đây nữa. Tiếc thay, chẳng mất bao lâu để kế hoạch trở thành công cốc, sau khi càng ngày càng có nhiều người lo ngại rằng tòa tháp có thể gây ảnh hưởng đến sức khỏe bản thân nếu ở lại quá lâu. Kết quả là tòa tháp radio phải tạm dựng hoạt động sau hơn một năm rưỡi hoạt động, biến nơi đây thành một tòa tháp bị bỏ hoang.
Căn hộ của Takahashi nằm ở tầng cao nhất của tòa tháp, hay đúng hơn là nơi cao nhất được cho thuê. Từng có thời nơi đây được quảng cáo với cái danh « Nơi sinh sống cao nhất chốn Mặt trời mọc », tuy nhiên bài quảng cáo đã thất bại thảm hại do mọi người lo lắng về sức khỏe bản thân nếu sinh sống tại nơi đó. Do đó, số lượng người thuê nhà đã giảm mạnh được khoảng thời gian khá dài. Nhưng dạo gần đây nó lại thu hút được sự chú ý của mọi người, bao hàm cả kẻ tốt lẫn người xấu.
Và chàng Takahashi-thất-nghiệp đây được phép sống tại một nơi xa xỉ thế này cũng có nguyên do của nó cả. Phải, tất cả đều bắt nguồn từ âm mưu của ông chú đầy tinh nghịch của cậu.
Mình rất vui khi ổng cho mình được sống tại đây mà không cần phải trả một cắc, nhưng mình phải hoàn thành “Nhiệm vụ” ổng giao cho mình đã. Bằng không, mạng mình chắc chắn sẽ đi tong…
Takahashi tiến tới tòa tháp trước mắt mình, mặc kệ thứ áp lực nặng trĩu đặt trên vai cậu lúc này.
"Được rồi! Tiến vào thôi nào! Mình sẽ xử lý gọn lẹ “Nhiệm vụ” ổng giao cho, sau đó sẽ thuận lợi chuẩn bị để trúng tuyển năm tới! Chắc là… năm tới?"
Đột nhiên, một dự cảm kỳ lạ khiến cậu chùn chân dừng bước, trước khi cậu hướng mắt lên khoảng không phía trên. Cây thương khổng lồ ấy - tức tòa tháp radio trước mặt cậu kia, đang chiếu thẳng người cậu bằng thứ ánh sáng của Đảng chói rọi. Nhưng giữa những tia sáng chói rọi ấy, cậu nhận thấy có một chấm đen đang rơi thẳng xuống từ phía trời cao.
"Cái gì vậy trời?"
Không lẽ là UFO?!?!
Cậu bắt đầu thắc mắc về thứ kì lạ đó, nhưng rồi cậu cũng nhận ra chấm đen ấy đang dần lớn hơn và ngắm thẳng xuống điểm rơi của mình là cậu.
“Ueerra!?”
Ngay khoảnh khắc cậu ngồi xổm xuống, vòng tay che đầu cùng lúc ngả người ra sau, vật thể màu đen ấy đã rớt trúng mục tiêu của mình. Một tiếng nổ lớn vang lên, như tiếng của một chiếc cuốc khổng lồ bổ vào nền đất vậy.
"...."
Vẫn giữ tư thế ngồi xổm, cậu từ từ quay mặt lại. Phía sau cậu, vật thể ấy lấp lánh một màu đen - giống như một cái vò sỏ vậy, và hiện đang nằm im lìm trên con đường cậu vừa bước qua.
"Cái quái gì vậy trời? Lẽ nào là khủng bố đã xuất hiện!?”
Giọng nói lớn của cậu khiến tất cả mọi người xung quanh chợt dừng bước chân. Tất cả âm thanh và chuyển động ở nơi đó ngưng đọng trong duy một giây, tạo thành một bức tranh tĩnh, trước khi mọi người dần dần phá tan khung hình ấy bằng cách tiếp tục những gì họ đang làm. Không lâu sau, khu vực quanh cậu trở về trạng thái ban đầu.
“Q-Quả đúng là Tokyo… Thờ ơ tới mức kinh hồn luôn…”
Takahashi đứng dậy và cảnh giác tiến lại gần vật thể màu đen nằm trên mặt đất. Cậu sớm nhận ra rằng đó chẳng phải vỏ sò vỏ vỏ siếc gì, mà là một chiếc ủng dài. Nó có một dây đai ở khu vực mắt cá chân để điều chỉnh sao cho vừa với bàn chân người sở hữu.
“… Một chiếc ủng kĩ sư sao?”
Đó là loại ủng an toàn dành cho những người làm việc trên đường ray hoặc trên công trường. Thêm nữa, nhờ lõi sắt cài ở phần ngón tay nên chiếc ủng này được người đi xe đạp sử dụng khá nhiều, cũng như được giới trẻ hiện nay ưa chuộng.
“Tại sao thứ này lại rớt từ trên trời xuống chứ…?”
Anh cúi xuống và nhặt chiếc ủng bằng một tay. Nó rất nặng, nếu không muốn nói là nặng vô cùng. Chiếc ủng này phải nặng cỡ một kí. Cơ mà, rơi từ nơi cao như vậy nhưng chẳng chiếc ủng này lại chẳng hư hại chút nào, cùng lắm cũng chỉ có vài vết trầy xước ở phần đế mà thôi. Không hổ danh một chiếc ủng "ăn toàn".
Rõ là đầu mình sẽ nát ra như quả dưa hấu nếu ăn trọn thứ này vào đầu…
Cảm giác ớn lạnh ập vào người cậu (dẫu có hơi trễ), khiến cậu ngẩng đầu nhìn lên tòa tháp thêm một lần nữa. Và thêm lần nữa, ánh sáng chói lọi của Đảng lại cản trở tầm nhìn của cậu.
“Hửm?”
Lần này, anh nhận thấy một vật thể mỏng màu trắng đang lững lờ giữa khoảng không trên cao.
“… Hết ủng rồi lại tới giấy à?”
Mà không chỉ có mỗi một tờ, mà là nhiều tờ giấy trắng có kích thước lớn đang lượn lờ trong không khí giống như những chiếc lông vũ. Takahashi lần theo và chộp một trong số vô vàn tờ giấy rơi xuống. Tờ giấy trắng tinh khôi, nhưng chỉ được một mặt mà thôi. Mặt còn lại như một trang manga vậy, bản vẽ rất khéo léo dẫu mới tới bước phác thảo bằng ngòi chì thôi.
“Hôm nay có nhiều thứ rớt xuống từ trên trời nhỉ… Đầu tiên là phấn hoa, rồi tới ủng, và giờ tới cái thứ này.”
Đã vậy lại còn có một con hải âu men theo những tờ giấy đó rồi ngồi bệt xuống đất. Quả là một cảnh tượng khác thường. Nó cứ đi đến từng tờ giấy đang nằm rải rác rồi gõ vào như thể muốn đánh thức chúng dậy. Mọi người chung quanh thì phát lờ cảnh tượng quái lạ ấy, thản nhiên cất bước ngang qua mà chẳng thèm quan tâm. Takahashi tiếp tục thu thập đống giấy còn lại. Có đâu đấy tầm khoảng 7 tờ và tất cả đều là các trang manga mới được phác thảo bằng bút chì. Dựa vào nét vẽ, có vẻ đây là một bộ manga thể loại fantasy. Một cậu bé mặc trên mình mũ giáp đang chỉ về phía chân trời đằng xa - nơi một ngọn tháp tọa lạc, và tuyên bố rằng chúa Quỷ đang chờ cậu ở đó.
“———”
Trong lòng Takahashi khơi dậy một niềm hứng thú mới mẻ khi đọc trang giấy ấy. Cậu chỉ bắt đầu đọc bộ truyện này từ trang giữa và chẳng hề nắm vững cốt truyện bộ này chút nào, nhưng vì một lý do nào đó mà cậu cảm thấy nó thật chân thực để rồi bị cuốn vào đọc lúc nào không hay. Bằng tư thế kì lạ (tay này cầm chiếc ủng, tay kia là những tờ phác thảo manga), cậu ngước lên nhìn tòa tháp lần thứ ba. Và bởi cậu xém nữa được bay tới nơi còn cao hơn cả tòa tháp kia bằng đôi ủng quái ác đang cầm trên tay, nên rõ ràng cậu chẳng mảy may có ý định tìm chủ nhân trả lại; nhưng, khoan, nếu cậu tạo mối quan hệ tốt với mọi người quanh tòa tháp này, chẳng phải có thể hoàn thành “nhiệm vụ” mà ông chú giao cho sao?
Chắc là mình phải đi hỏi mọi người chung quanh có manh mối gì không…
Ngay khoảnh khắc cậu quyết định vậy xong, con arch demon màu vàng lại vồ tới tấn công cậu lần nữa.
“Fuee… Achoo~~~~~”