Nếu phải miêu tả, khung cảnh mùa xuân hiện tại hệt như một chú chó con xanh nhạt đang vẫy đuôi liên hồi trong sự phấn khích vậy. Chúng - những tia nắng trong lành cùng cơn gió ngẫu hứng, đang mơn man trêu đùa mái tóc của cô nàng ấy.
“Hừ… Vậy là đã qua hai mùa xuân xanh ở thế giới này rồi à?”
Vắt vẻo thân mình trên khung thép, cô gái ấy duỗi thẳng chân tay ra như vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Làn gió thổi tung mái tóc dài của cô, ẩn đi một phần nét mặt chủ nhân đằng sau. Không gian vắng lặng mà cô gái ấy đang ngồi chẳng khỏi tạo cho người ta cảm giác rằng, chỉ còn duy cô tồn tại ở không gian này vậy.
–Nơi đây là tòa tháp radio ở Akihabara, với chiều cao ước tính khoảng một cây số.
Cô gái ấy đang ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế đặt tại khu vực nguy hiểm - hay, đặt tại một trong những chiếc ăng-ten của tòa tháp, nơi cấm người không phận sự tiến vào. Hơn nữa, không chỉ vắt vẻo mà thỉnh thoảng cô còn lắc lư cặp chân trần thò ra từ chiếc quần cực ngắn bó sát mình nữa. Nhìn từ đây xuống, ô tô và xe đạp trông như đàn kiến nhung nhúc, những người đi bộ rảo bước qua chẳng khác nào đám bụi li ti, còn những tòa nhà cao tầng trông như những viên sỏi rải rác quanh lòng sông vậy.
Một con mòng biển trắng lượn lờ quanh trước khi đáp xuống tại một trong những chiếc ăng ten. Nó nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào cô gái ấy bằng cặp mắt đầy bối rối. Cô gái đáp lại bằng cách bắt chước y hệt, rồi mỉm cười chào chú chim nhỏ.
“Umu? Đây là cái gì thế nhỉ?”
Có lẽ mình có thể ăn thứ này được. Cô nghĩ, rồi thử vươn tay về phía con mòng biển, nhưng nó ngay lập tức kêu lên ‘kuwa!’
“Wha! Tớ xin lỗi, tớ không tính hại bạn đâu… Bởi đây là một thế giới hòa bình mà. Một nơi chẳng cần phải đi săn để kiếm thức ăn qua ngày, cũng chẳng có quái vật xâm chiếm làng mạc hay bị Quỷ Vương đe dọa.”
Cô dừng lắc lư cặp chân mình, cùng lúc cô thốt những lời đó với chú chim mòng biển ấy.
“Ngay cả con người thật của tớ… cũng chẳng thể tồn tại tại thế giới này…”
Cô hướng mắt mình xuống, nhìn vào tập giấy khổ B4 được đặt bên cạnh.
“Cách duy nhất để lấy lại những ký ức đã mất của tớ là tiếp tục vẽ «Nhật ký Chiến tranh» này. Nói cách khác, tớ cần phải nhanh chóng nhớ lại con đường trở về thế giới của mình và kết liễu Quỷ vương!”
Một cơn gió mạnh chợt lao tới, khiến xấp giấy gần cô gái bị bung ra và rơi lững lờ từng tờ trong không trung.
“Wah! Wah!?”
Cô gái ấy cố nhặt lại những tờ giấy, nhưng phí công vô ích. Con mòng biển đang ngồi gần đó lướt trong không trung trong khi hót líu lo, có lẽ nghĩ rằng những tờ giấy trắng đó là của nó.
Cô gái nhỏ cố nhặt lại những mảnh giấy bay tứ tung, nhưng phí công vô ích. Bên cạnh cô, con mòng biển vừa vỗ cánh lượn lờ trên không trung vừa cất lên tiếng hót líu lo, như thể tưởng những tờ giấy đang tá lả kia thuộc quyền sở hữu của mình vậy.
"Ah! «Nhật ký chiến tranh» của mình… Waah!”
Một trong hai đôi bốt đen cô đang mang bỗng tuột khỏi chân cô và rơi xuống, đập vào chiếc ăng-ten và lao xuống thành phố như một con diều đen vậy.