Châu Mộc Vân trố tròn mắt, còn chưa kịp tiêu hóa hết lượng thông tin khổng lồ này thì đối phương đã nói tiếp: “Mà Cao Lãng cũng có vẻ như rất căm ghét người đấy, từ hôm qua tới giờ cứ lẩm bà lẩm bẩm mãi.
Nương nương, liệu người có làm gì khiến cho bệ hạ tức giận không?”
Châu Mộc Vân nhíu mày, sững người mất một lúc nhưng lại chợt nhớ tới chuyện mình gặp Tư Minh Hạo lúc tối qua.
Tống Minh Viễn khi đó cũng ở đấy thì có khi nào nghe lén được cuộc trò chuyện của hai người không?
Nhưng suy nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu đã bị Châu Mộc Vân gạt bỏ, y vốn là một người tàn bạo nên không thể nào để im như vậy được, theo lẽ thường tình thì đã tra hỏi rồi xử chém nàng luôn rồi.
Chẳng lẽ là tức giận khi thấy nàng ở riêng với Tư Minh Hạo sao? Nhưng tức kiểu này thì có hơi quá.
Châu Mộc Vân càng nghĩ càng thấy tò mò nhưng có hỏi thì Dục Khang cũng bảo không biết gì thêm ngoài những tin tức đó, thế là nàng chỉ đành cho hắn lui ra còn mình lại chán nản ngồi trong phòng.
Được một lúc Châu Mộc Vân bèn đi tìm Tiểu Nhụy, vốn định nhờ chú ta dẫn mình vào Thiên Minh điện bằng lối đi bí mật lần trước nhưng khi tới nơi đã phát hiện nó cũng đã bị bịt kín lại.
“Làm tới mức này luôn sao?”
Châu Mộc Vân hệt như bị chặt hết đường sống, chỉ đành cầm giỏ thức ăn rồi buồn bã đi ra ngoài nào ngờ đâu lúc này lại có một bóng đen chạy tới, không nói không rằng mà thẳng thừng cướp lấy nó.
“Trong này có thứ gì mà thơm quá vậy?”
Nàng giật mình, tới khi hoàn hồn liền phát hiện người vừa nói chính là Tống Tử Long.
Hắn vẫn giữ nguyên vẻ năng động như thường ngày, vừa nói vừa mở giỏ đồ ra, trực tiếp cầm một miếng bánh lên cho vào miệng.
“Thứ này là do cô làm sao? Ngon thật đấy!”
Châu Mộc Vân thở dài, muốn tiến lên lấy lại nhưng lúc này lại có một bóng người khác bước về phía này.
“Thái… thái tử điện hạ?”
Tư Minh Hạo đang ngắm nhìn cây cỏ xung quanh nghe thấy giọng nói này bỗng chốc dừng lại, đồng thời ngước lên nhìn nữ nhân đối diện bằng ánh mắt tò mò: “Tiểu Vân?”
“Hai người quen nhau sao?”
Tống Tử Long bày ra vẻ mặt ngơ ngác, hết nhìn sang Châu Mộc Vân lại nhìn tới Tống Minh Hạo, sau một hồi liền thẳng thừng đưa giỏ đồ ăn cho vị thái tử anh tuấn kia mà không thèm trả lại cho chủ nhân của nó.
“Nếu quý phi nương nương đã ở đây rồi thì bổn vương xin phép đi trước, điện hạ cứ để cô ấy dẫn đi tham quan tiếp nhé, nhìn dữ dữ chút thôi chứ tiểu nha đầu này dễ thương lắm đấy.”
Châu Mộc Vân: “…”
Tên điên này lại nói nhăng nói cuội gì nữa đây?
Nàng thở dài, còn chưa kịp tiến lại thì Tống Tử Long đã chạy đi nhanh như một cơn gió.
Hết cách, nàng chỉ đành đi bước tới chỗ của Tư Minh Hạo: “Lại gặp nhau rồi.”
“Ừm, trùng hợp thật.”
Hắn mỉm cười, nói xong lại nhìn xuống giỏ tre đựng đầy thức ăn bằng ánh mắt tò mò: “Những thứ này là do nàng làm sao?”
Châu Mộc Vân gật đầu, mắt thấy Tống Minh Viễn không ăn mà bây giờ bỏ thì cũng uổng nên chủ động mở lời: “Điện hạ có muốn ăn không? Thức ăn được ủ nên bây giờ vẫn còn nóng đấy.”
“Được, chúng ta ăn chung đi.”
Thế là hai người bước tới chiếc bàn đá ngay đó rồi lấy bánh bày đầy ra bàn, vừa ăn vừa trò chuyện, may mắn thay không khí cũng không còn căng thẳng như buổi sáng hôm nay nữa.
Tư Minh Hạo dùng bữa rất vui vẻ nhưng lấy mấy miếng bánh ở phía đáy lại phát hiện ở dưới có thêm một cái nữa, đã vậy còn được xếp thành hình trái tim.
Hắn sững người, ngơ ngác một lúc lâu nhưng rất nhanh liền hiểu ra vấn đề: “Thứ này không phải làm cho ta đúng không?”
Châu Mộc Vân nhíu mày, thản nhiên gật đầu một cái: “Tất nhiên, ta gặp điện hạ ở đây chỉ là tình cờ thôi mà.”
“Khụ, khụ, cứ xem như ta chưa nói gì đi.”
Nàng bĩu môi, tâm trạng đang không tốt nên cũng nhân cơ hội này để trút bầu tâm sự: “Thật ra giỏ thức ăn này ta làm cho bệ hạ, nhưng ngài ấy lại chằng thèm.”
Tư Minh Hạo sững người, khóe môi lập tức xuất hiện một nụ cười chua chát: “Cái tên này quả nhiên vẫn hống hách như cũ, đúng thật là có mắt như mù…”
Châu Mộc Vân chán nản cầm miếng bánh do chính tay mình làm ra mà chẳng buồn cắn dù chỉ là một chút, cảm thấy cơ thể đã sức cùng lực kiệt nên cũng không muốn nán lại nữa.
“Điện hạ cứ thong thả nhé, ta hơi mệt nên về nghỉ trước đây.”
“Nàng không khỏe sao?”
Nàng lắc đầu tỏ ý mình không sao nhưng ngay lúc chuẩn bị rời đi lại chợt nhớ tới một chuyện khác: “À đúng rồi, sao hôm nay không thấy Tuệ Nhi đâu vậy nhỉ?”
“Muội ấy nói không khỏe nên hôm nay ở lại phủ nghỉ ngơi rồi.”
“Vậy xíu điện hạ mang số bánh này đưa cho công chúa nhé, tiện thể cho ta gửi lời hỏi thăm luôn.”
Châu Mộc Vân khó nhọc nở nụ cười, nói xong liền mệt mỏi rời đi mà không hề hay biết biết ở đằng xa Lam Khả Yên và Liễu Thư đã đứng quan sát từ nãy tới giờ.
“Tỷ tỷ, không biết con ả Thanh Vân kia nói gì với thái tử điện hạ vậy nhỉ?”
Liễu Thư nói mà ánh mắt không khỏi hiện lên một tia ghen tị, nhìn chằm chằm nàng bằng vẻ mặt căm hận.
Lam Khả Yên phe phẩy chiếc quạt lụa màu đen trong tay, khuôn mặt cũng đồng thời hiện lên một nụ cười quỷ dị: “Chắc chắn con nhỏ đó câu dẫn ngài ấy đấy, đúng là cái thứ hồ ly tinh, hết bệ hạ lại tới thái tử điện hạ.”
“Xí, Chu Thanh Vân đê tiện thật, không những cố tình ăn mặc đẹp mà còn làm bánh nữa, bộ ả không sợ bệ hạ biết sao?”
Lam Khả Yên nhướng mày, trong đầu bỗng xẹt qua một ý tưởng táo bạo: “Có muốn trả thù Chu Thanh Vân không?”
“Dạ? Ý tỷ là sao?”
“Đi thôi, ta vừa nghĩ ra một trò vui mới này!”.