Châu Mộc Vân mang theo tâm trạng rối bời quay trở về Họa Nguyệt cung, nằm trên giường cả một ngày trời để cố nhớ ra nhưng dù có thử cách nào đi chăng nữa thì cũng không có kết quả.
Nàng hết thở ngắn rồi lại thở dài, lăn qua lăn lại trên chiếc giường rộng lớn nhưng ngoài cảm giác bất lực ra thì chẳng còn gì nữa.
“Tỷ tỷ, tỷ có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
Ý Yên và mấy người khác cứ tưởng tâm trạng nàng không tốt nên có hơi lo lắng, cứ được một lúc là lại mở cửa để xem tiện thể mang tới một chút thức ăn.
Châu Mộc Vân bĩu môi, lắc đầu với bọn họ rồi tiếp tục trùm chăn kín cả người nhưng nằm mãi như vậy cũng không khiến tâm trạng nàng tốt lên được, thế là đến chiều liền vào bếp, đích thân nấu đầy một giỏ thức ăn để sang rủ Tống Minh Viễn tới Hồng Hoa viên hóng gió, dù sao mấy ngày nay vì y bận việc mà hai người cũng chưa có cơ hội ở riêng với nhau rồi.
Châu Mộc Vân khoác lên mình xiêm y đơn giản mà nhẹ nhàng, dặm chút phấn để che đi vẻ mặt mệt mỏi sau đó hí ha hí hửng đi tới Thiên Minh điện.
Nào ngờ đâu đúng lúc này lại có một chuyện không ngờ đến xảy ra, hai thị vệ khi trước còn để nàng tự do ra vào nay lại đưa tay chặn lại, nghiêm giọng nói: “Nương nương, từ hôm qua bệ hạ đã ra lệnh không cho phép bất cứ ai vào đây nữa.”
“Kể cả ta sao?”
“Dạ đúng.”
Châu Mộc Vân ngẩn người, trong phút chốc cảm thấy hơi khó hiểu nhưng biết mình sẽ không thể lay chuyển hai người họ nên cũng không tiếp tục làm khó nữa, chuyển mục tiêu sang Cao Lãng để thám thính tình hình.
Kỳ lạ là ngay lúc thấy nàng hắn lại ngay lập tức quay mặt sang chỗ khác, hoàn toàn không nhìn dù chỉ là một cái.
Châu Mộc Vân không khỏi nghi hoặc, thấy cảnh này thì lại càng bực mình hơn nên ngay lập tức đi lại chất vấn: “Ngươi đang tránh mặt ta sao, bộ bệ hạ xảy ra chuyện gì à?”
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Châu Mộc Vân lúc này chính là Tống Minh Viễn vì làm việc quá sức mà đổ bệnh, không muốn nàng lo lắng nên mới không cho nàng vào.
Dù sao khi sáng nghe Tư Minh Hạo kể rằng khi hắn là thái tử bị vô số người truy đuổi thì chắc hẳn Tống Minh Viễn leo được đến ngôi vị này cũng không hề dễ dàng gì.
Nhưng Cao Lãng lại bày ra bộ mặt không cảm xúc, lạnh nhạt đáp lại: “Dạ không.”
“Vậy bệ hạ đang bận chuyện gì vậy, không phải khi trước người nói rằng chuyện trong triều đã xử lý xong hết rồi sao?”
Hắn nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt dò xét, im lặng một lúc lâu rồi thẳng thừng đáp lại: “Thuộc hạ đang có việc bận nên không tiện nói chuyện, xin phép cáo lui trước.”
Nhưng ngay khi rời đi còn không quên ném lại một câu: “Mộc quý phi nương nương, nếu người đã không thật lòng thì xin đừng gieo rắc hy vọng cho bệ hạ.”
Châu Mộc Vân sững người, nhất thời không hiểu được lời nói này có ý gì, cũng không hiểu tại sao mới chỉ qua một đêm thái độ của Cao Lãng lại xa lạ như thế, cảm giác cứ như nói chuyện với một người không quen không biết vậy.
Nhưng chuyện này càng khiến nàng thêm chắc chắn rằng Tống Minh Viễn đã xảy ra chuyện, thế là lại lần nữa chuyển mục tiêu, quay về Họa Nguyệt cung, dẫn theo Ý Yên rồi đi tìm Dục Khang hỏi chuyện.
Quả đúng như dự đoán, ngay khi thấy nàng hắn cũng giống y như Cao Lãng, quay phắt người đi nhưng Châu Mộc Vân vẫn nhanh hơn một bước, ngay lập tức đi lại túm lấy cổ tay đối phương: “Khoan đã.”
“Nương nương, thuộc hạ đang có chút việc bận nên phải đi ngay, không tiện nói chuyện với người được.”
Lại là câu nói này.
“Bận cái con khỉ, khi nãy ta còn thấy ngươi đang hái hoa cơ mà!”
Khuôn mặt hắn có chút lúng túng, đang định kiếm thêm lý do khác thì lại thấy Châu Mộc Vân nhẹ nhàng rút con dao nhỏ giắt ở bên hông ra, túm lấy Ý Yên bên cạnh rồi kề sát vào cổ muội ấy.
“Á á á! Tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy?”
Dục Khang nghe thấy tiếng hét của người thương thì giật mình nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn ngỡ ngàng hơn, ngay lập tức giơ tay lên tỏ ý hãy bình tĩnh.
“Nương nương, người đừng manh động! Có gì thì chúng ta từ từ nói, mau thả muội ấy ra đi!”
Châu Mộc Vân nhếch mép, không những không chịu buông mà còn kề sát dao vào cổ Ý Yên, tưởng chừng như chỉ cần đối phương động đậy một chút thôi là sẽ mất mạng.
Mà trước khi tới đây hai người đã bàn bạc nên một màn này chỉ là diễn kịch, con dao này cũng là dao giả nên thực sự không có sức sát thương.
“Nói mau, ngươi, bệ hạ và Cao Lãng đang che giấu ta điều gì đúng không? Tại sao Thiên Minh điện lại đột ngột cấm người ra vào mà các ngươi cũng đều tránh mặt ta hả?”
Ý Yên đã được dặn trước nên phối hợp một cách vô cùng nhịp nhàng, làm bộ run rẩy rồi nhìn nam nhân trước mặt bằng đôi mắt ngấn lệ: “Làm ơn… Cứu… cứu muội…”
Nếu như Ý Yên “sợ” một thì Dục Khang lại sợ mười, hắn nuốt nước miếng cái ực, lời căn dặn của chủ nhân đã hoàn toàn không nhớ tới nữa, ngay lập tức thỏa hiệp với vị quý phi mưu mô này.
“Được, được, thuộc hạ nói hết! Nương nương mau thả muội ấy ra đi!”
Châu Mộc Vân nhếch mép, mắt thấy đã đạt được mục đích mới hài lòng “tha” cho Ý Yên một mạng tiện thể đẩy luôn cô nương này sang phía nam nhân thiếu nghị lực kia: “Tặng cho nhà ngươi luôn đấy, khỏi cảm ơn.”
“…”
Hắn sững người, thấy Ý Yên đang cười tủm tỉm mới nhận ra mình đã bị lừa nhưng lúc này đã quá trễ.
“Đi thôi, về cung nói chuyện chút đi.”
Dục Khang nở một nụ cười đầy bất lực, búng trán Ý Yên một cái mới lẽo đẽo đi theo.
Hai người vào một gian phòng nhỏ sau đó đóng kín cửa lại, tới khi chắc chắn xung quanh đây không còn ai nghe lén nữa mới bắt đầu vào vấn đề chính.
“Nói đi, rốt cuộc bệ hạ đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dục Khang thở dài, nét mặt cũng không tốt hơn nàng là bao: “Mộc quý phi nương nương, thật ra chuyện này thuộc hạ cũng không rõ, chỉ biết sau đêm hôm qua lúc đi dạo với Cao Lãng về ngài ấy đột nhiên rất tức giận, điên cuồng đập phá tất cả đồ đạc có trong phòng.”
“Tức giận, tại sao lại tức giận?”
“Thuộc hạ không biết nhưng tới sáng hôm sau vào liền thấy mọi thứ vô cùng bừa bộn, tất cả các bình hoa quý đều bị đập nát đã thế trên tay ngài ấy cũng bị mảnh vỡ ghim vào, chảy máu rất nhiều.”
“Ôi trời, chuyện này là thật sao?”
Châu Mộc Vân nghe đến đây liền giật nảy mình, đứng phắt dậy nhưng lại nhớ ra mình không thể sang Thiên Minh điện được nữa.
Nàng sốt ruột đi đi lại lại, trong lòng đã nóng như lửa đốt nhưng chẳng thể làm gì được.
“Vậy bệ hạ có sao không? Ngươi có sơ cứu kịp thời cho ngài ấy chứ?”
Dục Khang gật đầu: “Nương nương yên tâm, vết thương đã được thái y băng bó lại rồi nhưng bệ hạ lại đột nhiên cấm người ngoài ra vào Thiên Minh điện, đã vậy còn dặn thuộc hạ và những người khác rằng từ bây giờ đừng quan tâm đến Mộc quý phi nương nương nữa, cứ đối xử với người như những phi tần khác là được.”
“!!!”.