Nàng bối rối đẩy y ra, nào ngờ đâu Tống Minh Viễn vừa đi thì Tống Tử Long không biết từ đâu đi vào, cứ đứng đứng xem cái cửa rồi lẩm bà lẩm bẩm: “Haiz, sao nó cứng thế nhỉ? Hình như bị hư thật rồi, chẳng trách khi nãy lại không đóng được…”
“…”
Mí mắt Châu Mộc Vân giật giật, thừa biết người này đang mỉa mai mình nhưng cũng chẳng buồn để ý, chỉ nhẹ nhàng cầm cuốn sách trên bàn lên rồi tiếp tục đọc: “Vương gia thứ lỗi, bổn cung đang bận nên nếu có việc gì thì ngài ra ngoài nói với bệ hạ nhé.”
Hắn nhếch mép, không những không đi mà còn tiến tới ngồi ngay bên cạnh nàng: “Tiểu nha đầu, lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp nhau đấy, cô không nhớ ta sao?”
“Tại sao ta lại phải nhớ ngài?”
Tống Tử Long khịt mũi, trực tiếp giựt phăng cuốn sách trên tay nàng ra rồi nói tiếp: “À phải rồi, lần trước lúc ở Lam Sơn phủ cô ngầu lắm đấy!”
Châu Mộc Vân nhướng mày, hỏi lại bằng giọng điệu nghi hoặc: “Lúc đó ngài cũng ở đó à?”
“Tất nhiên, hoàng huynh ta cũng ở đó nữa.
Công nhận cô ngầu thật đấy, nhìn cứ như nữ hiệp trừ gian diệt bạo vậy!”
Nàng thở dài, cố tình đảo mắt sang chỗ khác sau đó lại phất tay, muốn nói rằng mình không buồn nghe nhưng hắn biết ý mà vẫn không chịu đi, đã thế còn nhìn chằm chằm vào mấy cuốn sách chất đống ở ngay bên cạnh.
“Mà mấy thứ này là gì đây? Hình như là sách ở quốc sử viện đúng không nhỉ?”
Châu Mộc Vân gật đầu, nhưng ngay lúc này lại nhớ tới trong mấy cuốn đó hình như tên của người này cũng xuất hiện nên ngước đầu lên hỏi: “À phải rồi, trận chiến năm năm trước vương gia có tham gia không?”
“Có chứ.”
Đôi mắt nàng sáng rực, lập tức thay đổi thái độ rồi tiến sát tới chứ không còn tỏ vẻ xa cách như lúc ban đầu nữa: “Thật sao, ta có chút chuyện còn thắc mắc, ngài có rảnh không?”
“Rảnh chứ sao không, cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Châu Mộc Vân cười hì hì, lập tức nói hết mấy điều còn nghi ngờ ra mà khi nãy định hỏi Tống Minh Viễn nhưng câu trả lời của Tống Tử Long còn hơn cả tưởng tượng của nàng, không những giải thích hết nghi hoặc mà còn nói thêm một vài bí mật nhỏ nữa.
Châu Mộc Vân chăm chú lắng nghe, tới những đoạn quan trọng còn lấy cả bút và giấy ra ghi lại.
“Nhưng thật không ngờ huynh ấy lại cho cô đọc những thứ này đấy.”
“Ừ, ta cũng không hiểu nhưng nghe nói dạo này công việc triều đình khá nhiều nên cũng muốn san sẻ đôi chút.”
Tống Tử Long gật gù, không cần hỏi cũng biết ý đồ của Tống Minh Viễn nên nói với nàng một câu đầy ẩn ý: “Tiểu nha đầu, cô là người đầu tiên được huynh ấy coi trọng như thế đấy.”
“Sao cơ?”
Hắn cầm một cuốn sách trông có vẻ khá cũ lên, đưa tới trước mặt nàng rồi tiếp lời: “Những thứ này không phải ai cũng được đọc đâu.
Người ta thường nói biết giặc biết ta, trăm trận trăm thắng, mà kẻ thù lớn nhất của Tống Tịnh không phải các nước khác mà chính là đám quan thần trong triều, hoàng huynh để cô đọc ắt hẳn là mở đường cho cô can dự vào việc của triều đình – điều mà từ xưa đến nay không một nữ nhân nào được thực hiện.”
Tống Tử Long vân vê cằm, liếc nhìn xung quanh bằng ánh mắt đầy hứng thú: “Nhưng có một số điều không được ghi lại trong sách, những trận chiến này khi xưa bổn vương chính là người lãnh đạo, cô có muốn nghe kể không?”
“Liệu có được không?”
“Tất nhiên là được rồi, nghe chính người trong cuộc kể lại sẽ có hiệu quả hơn đọc sách đấy.”
Đôi mắt Châu Mộc Vân ngay lập tức sáng rực, không từ chối mà gật đầu lia lịa: “Được thôi, thế ngày mai ngài có rảnh không?”
“Sao lại không phải hôm nay?”
“Tí ta bận đi dạo với bệ hạ rồi, không rảnh chơi với ngài.”
“…”
Châu Mộc Vân nói xong lại rón rén đi tới trước cửa, nhón chân lên nhìn thì phát hiện hai người kia đang đứng ở một góc cách đó không xa, nào ngờ đâu ngay lúc này Tống Tử Lam lại đột ngột nhìn sang, không biết là ảo giác hay sao mà ánh mắt hắn lại sắc lẹm như thể muốn băm nàng ra thành trăm mảnh.
Châu Mộc Vân vô thức rùng mình, tự dưng lại có chút chột dạ nên lập tức quay về chỗ cũ: “Tên này bị sao vậy nhỉ? Tự dưng trông đáng sợ quá đi mất…”
Mà ở một góc cách đó không xa Tống Tử Lam cũng đã thu lại ánh mắt, bàn bạc xong chuyện công việc với Tống Minh Viễn lại buông tiếng thở dài: “Đệ thật sự muốn để ả ta nhúng tay vào chuyện triều đình sao?”
“Ừm.”
Tống Tử Lam bằng mặt không bằng lòng, tuy rằng không phản đối nhưng giọng điệu cũng nghe ra một chút bất mãn: “Chuyện này chắc chắn sẽ gây ra cơn sóng không nhỏ đâu, để ả ta sống sung sướng trong hoàng cung chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
Tống Minh Viễn cũng biết, nhưng y không thể nói rằng y đang sợ thời gian của mình không còn nhiều nữa, mà cách bảo vệ tốt nhất không phải là bao bọc nàng trong vòng tay của mình mà ban cho nàng đôi cánh để nàng có thể tự do bay lượn, không bị ràng buộc bởi bất cứ ai.
“Huynh yên tâm, nàng ấy nhất định sẽ làm tốt.”
Ánh mắt Tống Tử Long xẹt qua một tia thất vọng, hỏi lại bằng giọng điệu buồn bã: “Đệ có biết sang tuần là tới ngày lâm bồn của Mộng Như không?”
Thấy Tống Minh Viễn có hơi ngạc nhiên, hắn lại nói tiếp: “Nàng ấy sắp sinh rồi mà đệ chẳng đoái hoài gì đến sao, trong khi đó lại ân ái với người phụ nữ kia rồi mở đường cho ả?”
Y im lặng, chỉ khẽ siết chặt tay sau đó quay người đi: “Đây là chuyện riêng của trẫm nên huynh không cần quan tâm tới, còn món nợ tình cảm với Mộng Như… trẫm sẽ trả bằng cách khác.”
Tống Minh Viễn không muốn ở đây đôi co nên sau khi đáp lời bèn lạnh nhạt quay về chỗ cũ.
Châu Mộc Vân đã sớm ngồi ở đó đợi sẵn, thấy y đã tới bèn háo hức đứng dậy: “Bệ hạ, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé?”
“Được.”
Tống Minh Viễn hào phóng gật đầu, nào ngờ đâu ngay lúc này sau lưng lại vang lên tiếng chân khe khẽ.
Châu Mộc Vân đứng đối diện thấy rõ mặt người đang bước tới nụ cười trên môi cũng lập tức thu lại, tới khi phản ứng liền siết chặt tay: “Hoàng hậu nương nương…”
Tống Tử Long ngồi đằng sau thấy vậy liền đứng dậy, vui vẻ vẫy tay: “Nhị tẩu, tẩu tới tìm bệ hạ sao?”
Trương Mộng Như thật sự không ngờ tới được Tống Tử Lam và Tống Tử Long cũng ở đây nên gương mặt thoáng hiện lên vẻ gượng gạo, chỉ gật đầu chào bọn họ một cái rồi chầm chậm tiến tới.
“Thiếp thấy không có người canh gác ở ngoài nên mới đi vào, chàng không để ý chứ?”
Tống Minh Viễn mím môi, tuy không muốn người phụ nữ này tự tiện bước vào Thiên Minh điện nhưng đang có người ở đây nên cũng phải chừa lại chút mặt mũi cho ả: “Không sao.
Nàng tới có chuyện gì?”
Trương Mộng Như mỉm cười, nhìn xuống chiếc bụng đã to sau đó lại liếc sang hướng Châu Mộc Vân bằng ánh mắt dò xét, một lát sau mới chậm rãi tiếp lời: “Mấy ngày trước mẫu hậu đã tới chùa xin cho Minh Nhi của chúng ta một chiếc bùa cầu an, chàng có thể tới đó lấy cùng thiếp được không? Sư thầy đã chờ sẵn rồi…”
Tống Minh Viễn không có lý do để từ chối nhưng khi nãy đã đồng ý đi dạo với Châu Mộc Vân nên khuôn mặt có chút bối rối, may mắn thay nàng không phải là người không biết điều, nhanh chóng nở nụ cười để hóa giải khung cảnh lúng túng này rồi nghiêng người nói với y: “Bệ hạ cứ đi với tỷ tỷ đi, để sư thầy chờ lâu quá sẽ không tốt.”
Tống Minh Viễn siết chặt tay, muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng không thốt ra được, cuối cùng vẫn là buông tay nàng ra, đáp lại bằng giọng điệu áy náy: “Vậy trẫm đi một lát nhé, đến tối sẽ về.”
“Vâng.”
Tống Tử Lam đã xong việc nên cũng không muốn nán lại, sau khi đi hết chỉ còn lại mỗi mình nàng và tên vương gia kia ở trong phòng.
“Tiểu nha đầu, bây giờ rảnh rồi thì chúng ta nói tiếp về chuyện khi nãy nhé? Ta sẽ kể hết cho cô nghe mấy bí mật mà ta biết.”
“Có rượu không?”
“Hả?”
Tống Tử Long sững người, cứ tưởng nghe mình nghe nhầm nên ngơ ngác hỏi lại, chỉ thấy Châu Mộc Vân từ từ quay người, nụ cười trên môi đã tắt ngúm thay vào đó là ánh mắt đằng đằng sát khí khiến hắn không rét mà run.
“Nghe nói phủ của ngài có rất nhiều rượu quý đúng không?”
“À phải, phải rồi…”
“Đi uống đi, lấy cho ta hai vò, à không, mười vò luôn.
Đêm nay không say không về!”
“…”.