Cùng lúc đó tại Ngọc Minh cung.
Trương Mộng Như mặc hoàng bào đứng thẫn thờ ở trước khung cửa sổ, khuôn mặt đăm chiêu, đôi mắt diễm lệ không khỏi hiện lên một tia sầu nào.
Ả buông tiếng thở dài, không biết suy nghĩ đến chuyện gì mà một lát sau liền quay người lại, chậm rãi lên tiếng: “Ngươi có nghĩ ả quý phi kia chính là Tiểu Vân không?”
Nghiên Huyền đang chăm chú lau dọn bộ chén đĩa ở trên bàn nghe thấy lời này liền khựng lại, tiến lên trước rồi lo lắng hỏi han: “Nương nương, đến bây giờ người vẫn còn nghĩ về chuyện đó sao?”
Ả cung nữ đó thở dài, tuy đã nói không biết bao nhiêu lần nhưng đến bây giờ vẫn phải lặp lại: “Mộc quý phi không phải Châu tiểu thư đâu nương nương, đúng thật là dung mạo của hai người họ có hơi giống nhau nhưng Chu Thanh Vân là nữ tử của đại lý tự khanh, làm sao có thể là Châu tiểu thư được…”
Trương Mộng Như không nói gì, chỉ im lặng đứng đó rồi xoa nhẹ lên chiếc bụng tròn vo của mình: “Nhưng tại sao Ngạn Tuyền lại…”
Nghiên Huyền lo lắng nắm chặt lấy tay ả, hết lời khuyên nhủ bằng giọng điệu âu lo: “Khoảng thời gian trước ngay khi nhúng tay vào chuyện hậu cung Mộc quý phi đã lấy danh nữ hiệp, cứu giúp tất cả các cung nữ bị ngược đãi bao gồm những người bị bắt ép vào kỹ viện đấy nương nương, chắc hẳn nô tì của của người chỉ là một trong số đó thôi, nương nương đừng nghĩ nhiều.
”
Cô ta nói xong lại cau mày, không ngừng trút vào tai Trương Mộng Như những lời đường ngọt nhưng cũng chứa đầy mưu mô.
“Mộc quý phi mang danh cứu người nhưng ai biết được liệu cô ta có âm thầm củng cố lực lượng của riêng mình hay không? Nương nương, hai tuần tới là đã tới ngày người hạ sanh hoàng tử rồi, đừng để những suy nghĩ đó ảnh hưởng tới tâm trạng của mình.
”
Trương Mộng Như cũng biết nhưng lại không tài nào ngừng suy nghĩ được bởi vì càng nhìn kỹ lại càng thấy người phụ nữ đó rất giống muội muội của ả, chỉ tiếc trên người Châu Mộc Vân khi ấy không có bất cứ một thai ký nào nên khó để xác nhận được.
Ả đã chuẩn bị tới ngày lâm bồn mà tính tới thời điểm hiện tại thì Châu Mộc Vân chính là mối lo mới nhất, nếu không có suy nghĩ bất chính thì không sao nhưng nếu nàng lăm le đến ngôi vị hoàng hậu, muốn để con trai của nàng là thái tử tiếp theo để kế thừa ngôi vị thì Trương Mộng Như nhất định sẽ gặp nguy.
Ả cũng biết, cũng đã chuẩn bị tất cả các phương án đề phòng nhưng vẫn không khỏi bất an, nếu Mộc quý phi không có khuôn mặt giống người muội muội đang mất tích thì đã dễ dàng ra tay nhưng đằng này…
Trương Mộng Như im lặng, suy nghĩ một hồi liền sai Nghiên Huyền mang chiếc áo khoác bằng lông ra cho mình.
“Nương nương, người định đi đâu sao?”
“Ừ, chuẩn bị tới Thiên Minh điện thôi.
”
“Ái phi, nàng đã đọc tới đâu rồi?”
Tống Minh Viễn sau khi “nghiền” xong cuốn sách dày cộp kia liền nghiêng người sang nhìn, thấy đã hết buổi sáng mà Châu Mộc Vân vẫn không than vãn gì bèn lấy làm tò mò, chầm chậm tiến tới rồi khoác vai nàng: “Vẫn đang đọc đấy à?”
“Vâng, chàng có chán thì cứ tìm gì đó chơi đi, đừng làm phiền đến ta nhé.
”
“…”
Y sững người, nhìn qua đống sách nàng đã đọc được thì có chút ngoài ý muốn: “Chưa đầy một ngày mà đã được nhiêu đó rồi sao?”
“Tất nhiên, đống này chẳng là gì so với lúc ta học đại học cả.
”
Y nhướng mày, hỏi lại bằng giọng điệu tinh nghịch: “Đại học, đại học là cái gì?”
Châu Mộc Vân đứng hình, phát hiện ra mình lỡ lời liền cười hì hì cho qua: “À không, không có gì.
Nói chung là nếu chán thì chàng cứ về tư phòng nghỉ ngơi đi, chắc tối đọc xong ta sẽ về.
”
Tống Minh Viễn có chút cạn lời, thấy nàng đã đọc vượt tiêu chuẩn của mình liền vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau: “Trẫm chỉ nghĩ nàng đọc được bảy cuốn là cùng nhưng giờ đã mười cuốn rồi nên dừng lại đi, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé.
”
Châu Mộc Vân lắc đầu, cơ thể đang được một vòng tay ấm áp ôm lấy nhưng chẳng có chút động lòng, không những không đoái hoài mà còn dán chặt mắt vào cuốn sách kia: “Không thích, hay chàng đi chơi với Tiểu Nhụy đi.
”
Nàng nói xong lại chỉ chỉ vào mấy dòng chữ chi chít trước mặt, ngước nhìn y bằng khuôn mặt háo hức: “À đúng rồi, ta không hiểu khúc này lắm, trong sách có ghi mười năm trước những người này đều được tiên đế tiến cử nhưng sao ở cuốn số năm kia lại bảo là lập công vậy, chàng giải thích cho ta được không?”
Tống Minh Viễn có chút chán rồi, trực tiếp giựt phăng nó đi rồi quẳng sang một bên, tức giận cắn vào cổ nàng một cái rồi lại di chuyển lên vành tai mẫn cảm ở phía trên.
“Á!”
Châu Mộc Vân giật mình, ngay lập tức rụt cổ lại rồi cười khanh khách: “Đừng, đừng mà… nhột quá đi mất!”
Nàng uốn éo, quay người lại chất vấn nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bị Tống Minh Viễn cúi xuống hôn: “Ưm…”
“Đừng đọc nữa, làm gì đó thú vị chút đi.
”
Châu Mộc Vân bị hôn đến đỏ bừng mặt, nào ngờ đâu vừa mới vòng tay ôm lấy cổ đối phương thì bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
“E hèm…”
Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến nàng giật bắn mình, nhanh chóng đẩy y ra rồi quay người lại thì phát hiện từ nãy đến giờ cửa vẫn đang mở còn đứng ngay đó chính là hai tên vương gia đáng ghét kia.
Tống Tử Lam thở dài, quay sang chỗ khác để tránh nhìn trúng cảnh tượng cay mắt trước mặt sau đó lại nói một câu mang đầy ý mỉa mai: “Hình như dạo này cửa trong hoàng cung có vấn đề thì phải, nhìn tốt thế này mà lại không đóng được à?”
“…”
Tống Tử Long đi đằng sau cũng không nhịn được mà cười tủm tỉm: “Hình như chúng ta đến sai lúc rồi.
”
Châu Mộc Vân ngại đến mức đỏ bừng mặt, chỉ hận không thể đào mười cái lỗ mà chui hẳn xuống đất nhưng nam nhân bên cạnh lại chẳng có biểu hiện gì đặc biệt, miệng thì nói nhưng tay vẫn giữ chặt lấy eo nàng: “Hai người về từ lúc nào vậy? Tới tìm trẫm sao?”
“Bọn huynh cũng vừa mới về thôi, đệ có rảnh không, chúng ta nói chuyện chút nhé?”
Tống Minh Viễn gật đầu, trước khi đứng dậy còn không quên ghé sát vào tai Châu Mộc Vân: “Đợi trẫm chút nhé, tí về chúng ta lại làm tiếp việc đang dang dở.
”
“…”.