"Được rồi!" Giọng cô lại nói to lên, lui về phía sau mấy bước, cố ý chỉ vào Sơn Linh nói: "Dù sao cô cũng ngứa mắt với ta, ta đi thì hơn. Chủ nhân của các người cũng rất trai đẹp, đáng tiếc lão tử không có phúc phận đi đùa giỡn!"
"Vệ Lai!" Sơn Linh vội đi lên trước tóm lấy tay nàng, lần đầu tiên không so đo lời nàng nói. "Có phải cô ngốc thật không đấy? Ta đã nói với cô, cô mà đi thật, ta thật sự không có cách nào hoàn thành giao phó của chủ nhân!"
"Đủ rồi!" Vệ Lai vung tay một cái, mắt thấy tiểu nha đầu bị chao nghiêng, trong lòng chua xót nhưng vẫn cố làm bộ không sao cả, cười cợt nói: "Chủ nhân nhà cô cũng không biết chạy đi đâu rồi, còn quản ta làm gì nữa! Được rồi tiểu nha đầu, mau thu lại cái vẻ khóc tang đấy lại cho lão tử! Lão tử vào hoàng cung Thiên Sở hưởng phúc, cô không thấy Hoàng thượng đang xây một cung điện suối nước nóng cho ta đấy sao!"
Lúc cô nói chuyện, cố ý nhấn mạnh mấy chữ "Hoàng cung Thiên Sở", Sơn Linh rất thông minh, lập tức hiểu ý cô ngay. Nhưng vẫn không yên tâm, muốn khuyên mấy câu nữa, rồi lại nghe thấy Đới Tiềm chờ đã lâu nói: "Nếu Lam cô nương đồng ý trở về, xin mời theo thuộc hạ ra ngoài, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn cho người rồi!"
Vệ Lai gật đầu, lại bồi thêm một câu: "Để nha đầu này đi trước đi! Đỡ để cô ta lải nhải dài dòng làm phiền ta." Lại quay đầu nói với Sơn Linh: "Chủ nhân nhà cô để thư lại nói mẫu thân hắn bị bệnh, hắn muốn về thăm."
Đới Tiềm liếc mắt nhìn Sơn Linh, nói thật ra đúng là hắn không muốn để Sơn Linh đi.
Nghe họ nói chuyện thì có vẻ như nơi này còn có một chủ nhân khác, nhưng người kia bây giờ không có ở đây.
Kể từ ngày Vệ Lai chạy trốn, hắn vẫn luôn nắm trong tay mật lệnh tìm kiếm Lam Ánh Nhi. Mỗi ngày hình như Hoàng thượng có thói quen hỏi ba lần, nhưng tới giờ vẫn không tìm được tung tích của nàng.
Trong núi này không phải chưa tìm qua, nhưng đã tìm mấy lần, cũng không phát hiện hiện ra trong khe núi có một nơi thế này.
Cho nên hôm nay có thể tìm được đây hoàn toàn là trùng hợp, hắn chỉ ăn bát mì trong tiệm mì trên đường, một thị vệ đi theo hắn không cẩn thận đụng phải một tiểu nha đầu, lúc hai người đụng vào nhau, thị vệ không cẩn thận làm rơi bức họa Lam Ánh Nhi xuống đất.