Sắc mặt Dạ Lăng Chi Nguyệt thả lỏng, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Nàng nhấp miệng “Như vậy đi, chỉ cần ngày mai Vương gia đi, bằng lòng cho mẫu thân ta chút mặt mũi, chuyện kia sẽ cho qua ta sẽ không trách móc bất cứ ai, cũng sẽ không bởi vậy mà oán trách sườn phi.
”
Dạ Lăng Chi Nguyệt run một chút, mi tâm không khỏi nhíu lại.
Trong lòng hắn chợt có một chút tư vị khó hiểu, vốn hắn đích thật là hy vọng có thể lấy được tha thứ của nàng, cũng muốn biểu hiện sẽ bù lại cho nàng nhưng nàng lại suy nghĩ như vậy.
Nghĩ đến hắn không chịu đi, cho nên đến để bàn điều kiện.
Nhưng trên thực tế, vô luận nàng không tha thứ cho hắn, hắn đều có ý định muốn đi.
Chẳng sợ thiệp mời này nàng không đưa tới tay, hắn cũng sẽ đi.
Những lời này vốn muốn nói cho nàng nghe nhưng mà nhìn thấy Mai Ngọc Dương mang thái độ đàm phán buôn bán đến đây, Dạ Lăng Chi Nguyệt há miệng thở dốc, lại cực kì không tình nguyện mà nhịn mấy lời bên miệng xuống.
Qua một hồi lâu, hàn mới than nhẹ một tiếng: “Đã biết, ta nhất định sẽ tới.
”
Lấy được sự hứa hẹn của Dạ Lăng Chi Nguyệt, Mai Ngọc Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong tay còn cầm một tấm thiệp mời khác, lại không biết có nên đưa cho Dạ Lăng Bắc Sơn hay không.
Nếu là bằng hữu tầm thường, đưa thiệp mời này là chuyện này là đương nhiên.
Nhưng hắn là một điện hạ, thân phận tôn quý, đi tới yến hội của một bình thể của một thần tử, thì có vẻ không tốt lắm.
Tiểu Hồng thật không nghĩ muốn nhiều như vậy, trấn an nàng nói: “Vương phi làm gì tự làm khổ mình như vậy, tam Vương gia ở quý phủ chúng ta dưỡng bệnh rất nhiều người đều biết đến, đã có điều kiện tiên quyết này, ngài ấy vì cảm động và nhớ nhung tới sự trợ giúp của người nên đến sinh thần của phu nhân cũng là hợp tình hợp lí.
Mai Ngọc Dương suy nghĩ, vẫn là đưa thiệp mời qua.
Ai ngờ Dạ Lăng Bắc Sơn đã sớm chuẩn bị tốt lễ vật đưa cho nàng: “Mong giao cho mẫu thân muội, đây là thọ lễ của ta.
Nhưng ta không thích nhiều người, sẽ không tham dự".
Như vậy cũng tốt, Mai Ngọc Dương vội vàng nói lời cảm tạ với Dạ Lăng Bắc Sơn.
Dạ Lăng Chi Nguyệt ngày hôm sau trời mới sáng đã vội ra cửa.
Lần trước hắn nói với Mai Ngọc Dương chỉ sợ có việc gấp là không giả, tuy rằng đã sớm đặt sinh thần của phu nhân ở trong lòng nhưng có một số việc quan trọng hơn lại không thể không làm.
Trước đó Chiêu Vũ đế cố ý để hắn ở lại trong cung nghị sự, thực tế là để cho Dạ Lăng Chi Nguyệt tiếp quản Kinh Triệu phủ.
Bình thường xử lí chính vụ của Kinh Triệu phủ đều là Kinh Phủ Triệu Doãn, được thân vương dẫn dắt.
Đây là tình huống tiên trảm hậu tấu đặc thù, làm việc quan quân.
Ban đầu thân vương phụ trách việc này lại bỗng nhiên cùng phu nhân nào làm loạn ồn ào, không để ý đại cục rời nhà trốn đi du sơn ngoạn thủy đi, để lại một cục diện rối rắm.
Hơn nữa ông ta có chút lớn tuổi, cho dù trở về Chiêu Vũ đế cũng không định dùng nữa, liền đem chuyện này giao cho Dạ Lăng Chi Nguyệt.
Hắn mới vừa tiếp nhận chức vụ liền đụng phải một án tử không nhỏ, trong triều một vị quan viên tam phẩm bị người trảm đầu thị chúng, gây ra một vụ ồn ào rất lớn, hung thủ giết người lại thoát được không có dấu vết.
Hiện giờ cửa thành giới nghiêm mấy ngày, đều không phát hiện người khả nghi ra khỏi thành.
Đang lo chuyện này không có tiến triển, vậy mà hung thủ kia lại đưa phong thư đến, nói bằng lòng tự thủ, nhưng mà hắn cần Kinh Triệu phủ phái người tự mình đến đón.
Hắn hiện giờ chạy trốn tới một ngọn núi hoang vu ở kinh giao, muốn tự lại sợ chân núi có mai phục, chỉ trốn tránh ở trong động, nhìn thấy quan phủ mới dám xuống núi.
Hắn còn nói người quản sự phải tự mình đến, hắn có bí mật triều đình muốn bẩm báo.
Chuyện như vậy vốn không cần Dạ Lăng Chi Nguyệt đi nhưng mà Kinh Phủ Triệu Tần Nguyên mấy ngày hôm trước cưỡi ngựa vô tình ngã gãy chân, lúc này vẫn chưa thể xuống giường.
Cũng không thể kêu một người bệnh đi bắt người, hơn nữa hôm qua đã bẩm báo chuyện này lên Chiêu Vũ đế, Hoàng Thượng cũng ra lệnh để Dạ Lăng Chi Nguyệt tự mình mang binh đi bắt người, nhất định phải đem người sống trở về.
Dạ Lăng Chi Nguyệt tính thời gian, ngọn núi kia chỉ cần quất ngựa chạy nhanh là cần hai canh giờ, nhất định có kịp trở về trước yến hội.
Phỏng chừng lúc hắn đi không có sai lầm, bọn họ đi mọt đường thuận lời, dựa theo manh mối thuận lợi tìm được người.
Nghe nói là Thần Vương điện hạ cố ý đến đây, thái độ hung thủ thập phần cung kính, không chỉ có tự giới thiệu nói mình tên là Hà Bình, còn không có chút giãy dụa nào mà theo người trở về.
Binh phụ tá đem Hà Bình xiềng xích chân tay cùng mình chung một ngựa cùng trở về, một thị vệ trước mặt lại đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc đến bẩm báo: “Điện hạ, cầu treo mà chúng ta xuống núi không biết vì sao bị người làm hỏng, rõ ràng trước khi lên núi vẫn đang rất tốt.
Nghe nói như thế Hà Bình biến sắc, khó nén sợ hãi nói: “Điện hạ, có phải có người muốn giết ta, nên mới cố ý động tay động chân “Chỉ sợ là động tay động chân.
”
Nhưng Dạ Lăng Chi Nguyệt cảm thấy không thích hợp, bọn họ dẫn theo một đội nhân mã, lại là ở trong phạm vi kinh thành, ai dám gây chiến cướp “Trừ bỏ cầu treo này, còn có còn đường khác có thể đi không” Thị vệ đáp lại: “Đường qua núi cũng có thể đi, nhưng mà nó là đường vòng, từ bây giờ mà xuống núi để vào thành lần nữa, sợ là phải chậm trễ ba canh giờ”
Dạ Lăng Chi Nguyệt nheo mắt lại, không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt Ba canh giờ không được, quá muộn, sẽ chậm trễ chuyện quan trọng của bổn vương.
”
Hắn không tự giác nắm chặt dây cương, lại có chút hối hận khi tự mình đến đây, Tần Nguyên có thương tích, phái người bên ngoài là được.
Nếu hắn bởi vậy chậm trễ canh giờ, Mai Ngọc Dương sẽ nghĩ như thế nào.
Càng nghĩ tới yến hội, sắc mặt Dạ Lăng Chi Nguyệt càng thêm âm trầm: “Còn con đường khác nữa không?”.