Mai Ngọc Dương không ngờ tới hắn còn muốn ngủ lại, đầu óc dường như chưa tỉnh táo, mơ mơ hồ hồ nhìn hắn: “A? Ngài không đi, vậy ngài muốn ngủ với ta, đồng sàng cộng chấm?”
Bốn chữ cuối cùng nàng gằn thật mạnh, như là bị kinh hách, Dạ Lăng Chi Nguyệt bị nàng nhìn đến không được tự nhiên, rõ ràng là chuyện danh chính ngôn thuận, sao dáng vẻ nàng ấy lại như thấy quỷ thế.
Hắn bưng mặt, ra vẻ đạm mạc ừ một tiếng.
Mai Ngọc Dương nhịn không được quan sát hắn vài cái: “Có phải hôm nay vương gia cũng uống rượu?”
Dạ Lăng Chi Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng: “Nàng cho rằng bổn vương giống với nàng à, là nữ nhân mà uống say như chết.
Còn là uống rượu cùng với nam nhân khác, thật sự là..."
Hắn nghẹn một bụng hờn dỗi nhưng xét đến cùng là hắn không đúng, lại khó mà nói ra điều trách cứ gì, liền ngừng lại.
Hóa ra hắn không uống rượu, thế mà người này lại chủ động đi chăm sóc mình, gặp quỷ.
Mai Ngọc Dương đoán rằng có thể hắn muốn xin lỗi nên mới hạ mình để làm những việc này, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ hết tức giận.
Cho nên nàng hờn dỗi nói: “Nếu để cho hạ nhân trong phủ biết, có thể hiểu lầm chúng ta, không được tốt lắm đi.
Ta xem Vương gia vẫn nên quay về phòng của mình đi thôi.”
“Hiểu lầm cái gì, nàng là thê tử mà bổn vương cưới hỏi đàng hoàng, bổn vương ở lại chỗ của Vương phi, ai dám nói hươu nói vượn.”
Hắn có chút mất hứng bổ sung một câu: “Hơn nữa, cũng không phải là chưa từng ngủ với nhau.”
Hắn còn có mặt mũi nhắc tới chuyện này!
Lúc trước ở trong thiên điện trong cung thái hậu, đêm hôm đó hắn làm hại mình suýt chút nữa là mất đầu chết rồi.
Chuyện đó, Mai Ngọc Dương thật sự là không muốn nhớ lại một chút nào.
Nàng nhất thời hạ giọng lạnh lùng nói: “Đừng trách ta không nhắc nhớ ngài, ngày mai nếu sườn phi của ngài lại chạy tới khóc sướt mướt chất vấn chúng ta tối nay làm cái gì, thì ngài nên nghĩ cách mà đối phó, ta sẽ không nói lời vô nghĩa với nàng ta đâu.”
Mai Ngọc Dương nói xong thì không thèm để ý đến hắn, trở mình để lại cho Dạ Lăng Chi Nguyệt một bóng lưng.
Hơn nữa nàng nói ngủ thật sự liền ngủ, không bao lâu thì đã hít thở có quy luật.
Dạ Lăng Chi Nguyệt nhìn chăm chăm bóng lưng của nàng trong chốc lát, nhẹ giọng nói một câu: “Không có lương tâm".
Ngày hôm sau nàng tỉnh lại thì người bên giường đã đi rồi.
Mai Ngọc Dương rửa mặt xong nghe thấy nha hoàn thông báo, nói Sở Băng ở ngoài cửa chờ thỉnh tội.
“Kêu nàng ta cút đi.”
Mai Ngọc Dương lạnh giọng: “Truyền lời của bổn vương phi, sau này ở trong vương phủ, thấy bổn vương phi thì tự giác đi đường vòng, đừng tự tìm mất mặt.”
Nha hoàn chỉ nơm nớp lo sợ truyền lời, nghe nói Sở Băng lại lau lệ rời đi.
Vài ngày trôi qua, trong phủ có một loại bình yên kì lạ.
Chỉ trừ chuyện mỗi khi Dạ Lăng Chi Nguyệt lại đến Tịch Chiếu các, đều bị người bên cạnh Mai Ngọc Dương lấy đủ loại lý do từ chối không gặp.
Trong lúc chiến tranh lạnh với Dạ Lăng Chi Nguyệt, Mai phủ lại sai người đến nói chuyện vui, hóa ra là sinh thần của Trần phu nhân sắp tới rồi.
Năm rồi sinh thân của bà ấy đều chỉ ăn bữa cơm cùng với Mai Triệu cho xong.
Nhưng năm nay lại khác.
Nàng còn mới vừa nhận danh hiệu “Nhất phẩm phu nhân”, Mai Ngọc Dương lại là vương phi do Hoàng Thượng tương đối coi trọng.
Vô luận là xem xét mặt mũi của ai, sinh thần này đều là phải làm.
Mai Ngọc Dương tự nhiên vui khi thấy mẫu thân được coi trọng ở trong phủ, vài ngày đều đi Mai phủ giúp đỡ thu xếp.
Càng tới gần thọ yến, trong lòng nàng càng thấy khổ
Nếu lúc này tới yến hội, Dạ Lăng Chi Nguyệt không đi, nàng có thể tưởng tượng mẫu thân sẽ bị chê cười đến thế nào.
Ngay cả địa vị của bà ấy hiện giờ có cao tới đâu, nhưng một nữ nhân mà con rể của mình cũng không quý trọng, chỉ biết sẽ trở thành đối tượng khiến người khác chê cười.
Cho nên vô luận như thế nào, nàng đều phải dẫn được Dạ Lăng Chi Nguyệt đi qua, cam đoan mẫu thân phải có chút hãnh diện.
Trước thọ yến một đêm, Mai Ngọc Dương đi tới thư phòng của Dạ Lăng Chi Nguyệt.
Mấy ngày này bọn họ đều không nói chuyện với nhau đàng hoàng, Dạ Lăng Chi Nguyệt nghe nói nàng đến đây, trong lòng lại dâng lên một tia ngọt ngào mà cả hắn cũng không phát hiện ra, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên.
Nhưng nghĩ đến lí do mà nàng đến, hắn lại bình tĩnh hơn, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì.
Quả nhiên, Mai Ngọc Dương đến cũng không nói lời vô nghĩa, chỉ đem thiệp mời đặt ở trên bàn.
“Ngày mai là thọ yến của mẫu thân ta.
Còn thỉnh được đón tiếp Vương gia, thỉnh vương gia tới Mai phủ dự tiệc.
Dạ Lăng Chi Nguyệt cầm thiệp mời lên xem, bên trên là nét chữ quen thuộc của Mai Triệu tự tay viết.
Nét chữ này giống với nét chữ của người kia làm cho Dạ Lăng Chi Nguyệt cảm thấy chán ghét.
Nhưng mà hắn không có biểu lộ ra, thản nhiên hỏi: “Như thế nào hôm nay mới thông báo cho ta, chuyện quan trọng như vậy, Vương phi không đề cập tới trước, vạn nhất ngày mai bổn vương có chuyện quan trọng chậm trễ thì như thế nào?”
Mai Ngọc Dương nghĩ rằng hắn không muốn đi, đang tìm lý do.
Ngày đó sau khi nàng say rượu, sự quan tâm hàn dành cho nàng quả nhiên chỉ là phù du sớm nở tối tàn, mới ngắn ngủn mấy ngày liền lộ nguyên hình.
Nghĩ như vậy, Mai Ngọc Dương có chút tức giận, ngữ khí cũng không tốt: “Vương gia ngày đó nói, ta hãy tha thứ cho ngài chuyện Càn Khôn châu, ta vẫn chưa trả lời cho ngài, đúng không”.