“Sau này em là vợ của anh” Đúng vậy, sau này, cô sẽ là vợ của anh, một người vợ đúng trên danh nghĩa và cô hy vọng sẽ được anh yêu thương như tình cảm vốn có của một người chồng nên đối với vợ mình... Dù là lừa dối cô cũng ưng thuận...
“Vâng.” Giọng nói nhẹ nhàng của cô vang lên, cô khẽ gật đầu nhẹ rồi hơi liếc nhìn anh. Ra là vậy, dù cho người tài giỏi đến đâu, thì vẫn sẽ có lúc cô đơn.
Anh cô độc, anh đau khổ, liệu có ai biết? Anh đã chịu bao nhiêu khó khăn? Tạo nên sự nghiệp hôm nay, phải chăng anh cũng phải đối mặt với đau khổ trong vô vọng, cô đơn, lạnh lẽo, mãi mãi vẫn không thể nào thoát ra khỏi chúng... bất kể giây phút nào...
Đúng lúc ấy phía cửa chính bỗng bật mở một đôi trai gái xuất hiện phía sau là vài người mặc áo đen bám theo bảo vệ. Sự xuất hiện bất ngờ của họ làmthu hút hết tất cả ánh nhìn của mọi người trong nhà thờ.
Người đàn ông ôm eo người phụ nữ bên tay trái của mình rồi bước ngang nhiên vào điểm dừng chính là trước cô dâu chú rể.
“Chúc mừng chú!” Một lời chúc lạnh lẽo nhưng mang trong đó bao nhiêu tình cảm thật lòng của người đàn ông mặc áo đen, nở nụ cười có phần nào bớt đi sự lạnh lẽo, anh giơ tay còn lại ôm lấy Bạc Lương, vỗ vai anh hai cái trông hai người rất thân thiết, nhưng lại quá mức lạnh lẽo khiến người khác có chút kiên dè.
Bạc Lương nở nụ cười, cũng đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn, xong họ lại buông nhau ra. Một động tác như nói lên quan hệ của họ, một lời nói thể hiện sự thân thiết lâu bền và một nụ cười thể hiện sự gắn bó mãi không phai. Anh cười, giọng nói pha chút trêu đùa “Cậu đùa? Muốn chúc mừng? Hành động thực tế hơn, Tử Nhan. Cậu đợi khi hôn lễ kết thúc mới xuất hiện, thành ý thật.”
Người đàn ông đối diện cười, đôi mày anh tuấn hơi nheo lại nhìn anh, “Từ khi nào cậu lại tính toán với tôi thế?”
“Tiểu Tinh.” Người phụ nữ đứng bên cạnh người đàn ông mới vào thoát ra khỏi vòng tay hắn rồi bước đến ôm Tiểu Tinh một cái. Cô gái này mặc áo sơ mi trắng quần đen kết hợp thêm áo choàng dài màu trắng, ngực trái áo khác đeo một chiếc cài áo sáng chói, cài áo hình hai cây súng bạc bắt chéo họng súng và phía trước là hình bông hoa anh đào được làm bằng ngọc quý hiếm. Đôi mắt đen láy to lấp lánh ý cười cùng nụ cười ngọt ngào không biết là bao trái tim đàn ông rung động mạnh.
Trong khi cô đang đứng sững sờ thì người phụ nữ ấy đã bước đến trước mặt cô ôm cô vào lòng mà nở nụ cười, chốc lát mũi cô có cảm giác cay xè, nước mắt rưng rưng nơi khóe mi nhưng mãi không rơi xuống khiến hình ảnh trước mắt được màng nước mờ ảo bao bộc, mông lung nhưng xúc động. Tay cô run run ôm chầm lấy người phụ nữ ấy, cánh môi anh đào kiều diễm run rẩy bật lên tiếng nói có phần nghẹn ngào, “Cậu về rồi, tớ lo chết đi được, Uyên Uyên. Đáng ghét, cậu bức tớ sắp điên rồi, cậu làm tớ sợ đến sắp điên rồi.”
Giọng nói cô nghẹn ngào, run rẩy, trong trẻo lại khiến người nghe đau nhói trong tim, tuy giọng nói cô nghẹn ngào, tuy tay chân cô lạnh toát run rẩy, cánh mũi đã đỏ cả lên, đôi mắt đen to tròn đã ướm đầy nước mắt che lắp tầm nhìn cô, nhưng cô vẫn kiên trì không rơi nước mắt. Khẽ hít sâu trấn áp nỗi lòng xúc động, cô không ngước mắt lên cao, cũng chẳng dám nhìn xuống, cô chỉ nhìn thẳng về phía trước, một lòng kiềm nén nước mắt kiểm soát bản thân.
Cô gái kia buông cô ra, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt mọng nước của cô mà khẽ cười chế giễu, “Cậu tính dùng nước mắt chào đón mình về sao? Mất mặt thật, để đám người kia trông thấy thì cười chết cậu đấy.”
Tiểu Tinh nghe thế cũng chẳng có chút phản ứng nào, chỉ cười nhẹ, đôi mắt kín đáo liếc nhìn đánh giá người đàn ông có tên là Tử Nhan kia, chỉ liếc nhìn sơ qua một lần nhưng cũng khiến hắn ta cảm nhận được mà quay lại nhìn cô, cô cũng bình tĩnh đối đầu với ánh mắt sắt bén của hắn, không né tránh, không sợ sệt cứ như việc đánh giá anh ta là chuyện hiển nhiên không gì đáng ngạc nhiên, càng không phải trốn tránh.
Trong đầu cô nhanh chóng tìm được dữ liệu tên anh ta, Vương Tử Nhan, chủ tịch tập đoàn Vương thị, Lão đại của giới Hắc đạo, ngông cuồng, máu lạnh, luôn đi theo châm ngôn “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”, một người có thể hô hào trên thương trường và còn có thể khiến giới Hắc đạo nổi loạn chỉ cần một câu nói. Quan trọng hơn... hắn, xem đàn bà như vật phát tiết, không tình thương, không cảm xúc.
Mắt cô hơi chuyển lạnh, trên người cô gái đối diện cô thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, dù đã bị lớp nước hoa và tinh dầu nhẹ cố tình pha loãng nhưng cô vẫn ngửi ra, “Thâm Uyên, cậu bị thương.” Một câu hỏi lại bị cô chuyển thành câu khẳng định, kết luận thẳng thừng không chút e dè, nụ cười tươi tắn hiện hữu trên môi, nhẹ nhàng đối mặt với Vương Tử Nhan đang đứng cách vài bước trước mặt cát tiếng hỏi, “Vì anh ta?”
Thâm Uyên đối mặt với nụ cười tươi tắn của cô bỗng có chút ớn lạnh, nhưng chưa kịp lên tiếng biện hộ thì cô liền quay về vỗ vai Thâm Uyên hai cái rồi cười nói với giọng bất đắc dĩ, “Thất bại, nên cậu sẽ sống nếu nghe lời anh ta.”
Nghe xong Thâm Uyên bỗng xám xịt mặt, hầm hực nhìn gương mặt lạnh lẽo kia khẽ nhếch môi nhìn Tiểu Tinh bằng đôi mắt hứng thú. Cô giận dữ giậm chân nhìn Tiểu Tinh bực bội nói, “Gì chứ, mình nhém nữa bị anh ta hại chết đấy, thế mà cậu còn bảo mình phải nghe lời anh ta không phải chứ?”
Đối mặt với cơn giận dữ của Thâm Uyên thì Tiểu Tinh vẫn điềm nhiên cười ngọt ngào, cô quay lại nhìn Vương Tử Nhan, tay cầm hoa cô dâu tiện đà vứt ra sau cho Thâm Uyên. Bó hoa kim ngân kèm theo hoa baby trắng, Thâm Uyên nhìn bó hoa trong tay hơi thất thần, nghĩa bó hoa này, chẳng phải hiểu nom na rằng: “Em cần được che chở và mong tình yêu sẽ mãi không chia lìa”...
Hoa Kim Ngân: Sự ngọt ngào thiên phú, là một loại cây leo nở rộ những đóa hoa nhỏ màu vàng hoặc hồng, cuống thân mộc của hoa luôn quấn lấy mọi thứ bắt gặp và leo lên theo chiều kim đồng hồ. Trong thảo dược học, nó có tên là Caprifolim, hoa leo nhanh nhẹn như một con dê. Người Pháp gọi kim Ngân (Chevre-feuille) là hoài hoa của lứa đôi, tượng trưng cho tình yêu không bao giờ chia lìa. Thường mọc ở những nơi hoang dã, Kim ngân - hay có người con gọi là hoa Ngẫn Đồng - biến những nơi đó thành một cảnh trí tuyệt vời đầy hoa tỏa ngát một mùi hương gợi cảm.
Hoa baby trắng: mỏng manh, tinh khiết, ý nghĩa như “Em cần được che chở”