Hôn lễ được tổ chức khá đơn giản. Chỉ mỗi ba mẹ bên chồng và cô chú cô, cùng cha sứ, không phóng viên, không doanh nhân, hoàn toàn chẳng ai ngoài vài người chứng kiến hôn lễ nhạt nhẽo và không chút khí sang trọng hay trang hoàng gì cả.
Cô dâu nhẹ nhàng cất từng bước chân đến bên người đàn ông mặc âu phục màu trắng tinh. Ngước mắt nhìn chú rể đứng cách đó không xa mà trái tim cô rung động từng nhịp, mỗi nhịp đập đều dành riêng cho anh và duy anh... người chồng của cô.
Thật ra ba mẹ cô mất sớm nên phải nhờ cô chú nuôi nấng dạy dỗ. Nhưng do tình hình kinh tế vốn không ổn định đã lâu bây giờ lại sắp phá sản nên cô phải lấy con trai của Bạc thị làm chồng thì họ sẽ cứu vớt công ty cô chú. Đáng ra họ đã nhiệt liệt phản đối, họ đã từng nói chịu bỏ công ty chứ không xem cô là một món hàng giao dịch. Khi ấy cô rất cảm động, thanh xuân cô không quan trọng nhưng vì cô chú đã khó khăn tạo mọi thứ tốt nhất dành cho cô cô không thể thấy chết mà không cứu. Mang ơn họ như thế là quá nhiều cô không muốn vì cô mà hại họ có cuộc sống cực khổ.
Lấy một người đàn ông bại quại là sự đau khổ của một người phụ nữ nhưng cô may mắn lấy một người đàn ông rất tốt, phải nói là quá tốt nên cô không thấy hối hận tý nào cả.
Trong lúc cô đang suy nghĩ vẫn vơ thì cô đã đến bên cạnh chú rể khi nào không hay. Lúc bấy giờ cô mới biết được rằng chồng của mình không chỉ có dáng đẹp mà còn có một gương mặt vô cùng điển trai. Ngũ quan của anh sáng ngời, đôi mắt đen sâu thẫm cùng với đôi môi mỏng hơi mím lại, cùng với những góc cạnh của gương mặt được hiện ra rất rõ ràng. Trên người anh lại vận thêm bộ âu phục chú rể trắng tinh, có lẽ nên
“Trên đời này thật sự có một người đàn ông hoàn hảo thế? Tài giỏi, đẹp trai, giàu có và còn thông minh tài ba. Đúng thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt!” Cô tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt mãi tới khi cô đã ôm lấy cánh tay của anh và chú cô đã bước về phía sau lúc nào cô cũng không hay. Gương mặt cô nhanh chóng đỏ bừng, cô thấy mình rất xấu hổ, xấu hổ đến mức muốn chạy ra khỏi chỗ này ngay bây giờ vậy.
Khi ôm tay anh cô đã nhận thấy vẻ thiếu lịch sự của mình nên cuối đầu đỏ mặt ra vẻ vô cùng xấu hổ. Bạc Lương nhìn cô mà có chút hơi thất thần, đã từng... đã từng có người nhìn anh bằng ánh mắt đó. Người ấy...
Có một khuôn mặt giống y khuôn cô, người đó cũng đã nhìn anh như thế trước mặt mọi người, cũng giống như cô người đó cũng nhìn anh một cách mất hồn như thế nhưng khi anh hỏi: “Nhìn xong chưa?” Người đó không những không biết đỏ mặt xấu hổ mà còn hùng hồn nói “Chưa!“.
Có lẽ là thế, trên đời có thể có hai người giống nhau như hai giọt nước nhưng chẳng có quan hệ quyết thống. Có thể tìm cho bản thân một bản sao nhưng không có nghĩa bản sao sẽ giống bản gốc. Vì người giả, thì mãi mãi không thể thay thế được người thật.
Hôn lễ bắt đầu với bài tuyên ngôn của cha sứ và phần thề non hẹn biển của anh và cô. Khi lấy chiếc nhẫn cưới đơn giản thì cô đã nhìn chiếc nhẫn rất lâu, chiếc nhẫn sau khi đã an phận nơi ngón áp út của cô thì cô bắt đầu đeo nhẫn cho anh. Dù đã che dấu khá kỹ nhưng nó không qua khỏi mắt anh. Đôi mắt cô đã dao động và thất thần khi nhìn thấy chiếc nhẫn cưới.
Anh biết cô đang nghĩ cái gì, anh cũng nghe chút ít về cái chết của cha mẹ cô, nhưng tất cả không quan trọng, vì cô vẫn phải lấy anh. Dù ở bất cứ tình huống nào, bất cứ lý do nào thì cũng phải lấy anh.
Anh chỉ nhìn cô, gương mặt vốn đã khắc sâu vào lòng anh từ lâu, anh chỉ mang nhẫn cho cô xong thì vẫn đứng đó, không hôn cô, cũng chẳng hề có phản ứng gì chỉ lẳng lặng nhìn cô
Vài phút sau, anh lại đứng thẳng người ôm eo cô. Nhìn tự nhiên, nhưng chỉ có cô cảm nhận được, cái ôm cứng ngắt của anh, không ấm áp, gần như anh chỉ đặt hờ lên eo cô như chạm như không. Cảm giác thực hư bất phân ấy làm cô có chút khó chịu trong lòng, hơi liếc nhìn ánh mắt của anh, đôi mắt đen sâu thẩm, chẳng biết anh đang nhìn gì, cũng không xác nhận anh đang ở nơi đâu.
Dù anh đang đứng ngay cạnh cô nhưng cảm giác như anh ở nơi xa xôi mãi không thể nắm bắt được. Cô sẽ có được anh không? Không gì có thể chắc chắn, chỉ có thể dựa vào tương lai mà cô chưa từng biết trước được, muốn có được tình yêu của anh, có lẽ chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi...
Dòng suy nghĩ của cô còn chưa hoàn chỉnh, thì bên cạnh bỗng dưng cảm nhận được một làn hơi nóng, ấm áp mang chút hơi lạnh phả vào tai cô, từng từ từng từ một...
“Sau này em là vợ của tôi.” Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ phán quyết. Gương mặt anh tuấn của anh ngần sát bên tai cô, hơi thở anh nhịp nhàng mà lạnh lẽo làm cô có chút run rẩy.
Phải, sau này cô sẽ phải làm vợ của anh, hiện tại và mãi mãi. Anh sẽ không cho phép quá khứ tái diễn, cô sẽ không rời xa anh, mãi mãi là người của anh. Một câu nói, vốn không biết nói cho anh hay cô nghe, hay là muốn nói cho người mà anh đã yêu sâu đậm... người đã tổn thương anh sâu sắc trong quá khứ. Dư âm của cái đau nhói ấy, có lẽ anh mãi mãi cũng chẳng thể quên được... ngày mà người đó rời xa anh...