Một ngày trời đầy mây u ám, tại một nhà giam hỗn loạn, trên một sân thể dục huyên náo, như một vòng xoáy cực lớn. Mấy ánh đèn giám sát chiếu rọi, trên đài quan sát là cảnh ngục luôn túc trực, bên dưới là rất nhiều tốp người nhốn nháo ...
Mà các nàng, lại im lặng nắm tay, trong một góc của sân thể dục, trao cho nhau ấm áp.
Nếu có thể, nàng muốn nắm tay cô, cứ lẳng lặng như vậy, cùng cô xem tẫn phù hoa đổi dời, nếu có thể...
Lam Tử Ngưng hơi hơi cúi đầu, nhìn Đinh Tiểu Tuyên đang dựa trên vai mình. Dáng vẻ của cô, tựa hồ có chút say mê. Khóe miệng cô hơi hơi nâng lên, cười, rất ngọt, ngọt đến mức có chút đau thương.
Không đành lòng phá hủy mộng đẹp của cô, lẳng lặng cùng cô như vậy, thật lâu, lâu đến ngay cả bản thân, dường như cũng rơi vào trong giấc mộng đó. Nhưng đã là mộng, cuối cùng cũng phải tỉnh lại.
Nhẹ nhàng nhún nhún vai, ý bảo cô rời khỏi vai của mình.
"Hoàng Linh phá án của em, hối hận không?"
Đinh Tiểu Tuyên lưu luyến ngồi thẳng dậy, kiên định lắc lắc đầu.
Lam Tử Ngưng khe khẽ thở dài, vươn tay xoa xoa dãy số trước ngực của cô.
"Vốn dĩ, nơi này của em có thể giống Hoàng Linh, treo đầy huân chương."
"Chỉ cần nơi này..." Đinh Tiểu Tuyên cười phủ tay lên ngực mình. "... còn kiên trì. Em không cần cái túi da kia, tựa như lời chị nói, em nhìn thấy quá nhiều hắc ám, em sẽ không quen khi đứng dưới ánh mặt trời. Lý Đình, Chu Bình, Bà Mập, lão Lý... Tất cả những chuyện đã xảy ra..." Ánh mắt của cô hơi hơi mờ mịt. "Em... Em không có khả năng thay đổi... Em chỉ có thể... tự mình kiên trì ..."
Chỉ có thể tự mình kiên trì... Kiên trì... Là ích kỷ... Là vô tình... Là ngoan cố vô ích...
Đến cuối cùng cũng xua tan một tia ấm áp cuối cùng trong Lam Tử Ngưng ...
Nhưng chuyện tôi có thể làm vì em.... Không thể làm cho em... Đều đã làm... Cuối cùng tôi đã không còn đường lui...
Lam Tử Ngưng cười cười không nói gì.
Cho dù cô đã biết tất cả, cho dù cô đã biết cái gọi là chính nghĩa mà cô kiên trì luôn đồng nghĩa với lấy trứng chọi đá, cô vẫn không có hối hận, không có hối hận đã tự tay mình hủy diệt tương lai của hai người.
"Ngưng tỷ." Người tới vội vã đến trước mặt Lam Tử Ngưng, sau khi nhìn thấy Đinh Tiểu Tuyên thì có chút khó xử ấp a ấp úng: "Chuyện kia..."
Lam Tử Ngưng nhìn thoáng qua người tới, lại nhìn nhìn Đinh Tiểu Tuyên, sắc mặt hơi trầm xuống, khàn khàn nói: "Nói thẳng."
"Tiếu tỷ bị Hoàng Linh mang đi."
Đinh Tiểu Tuyên lẳng lặng đứng ở đó, bất giác ngẩng đầu nhìn Lam Tử Ngưng.
Lam Tử Ngưng thấy ánh mắt Đinh Tiểu Tuyên vọng tới, hơi thở tự nhiên giảm xuống mấy độ, lãnh liệt nói: "Nguyên nhân."
"Vừa rồi Tiếu tỷ có qua bên tổ sản xuất bên kia..."
Ánh mắt lạnh thấu xương như vậy, Đinh Tiểu Tuyên tự nhiên lại cảm thấy trống trải khôn cùng, đau đớn từ tận sâu trong đáy lòng tràn ra làm cô không thể kháng cự. Cô vô lực buông mắt, yên lặng xoay người muốn rời đi.
Lam Tử Ngưng giơ tay cường ngạnh kéo Đinh Tiểu Tuyên lại, nở một nụ cười an tâm với cô, lại cúi đầu ra lệnh với người tới: "Cô nói đi."
"Tuy rằng Tiếu tỷ còn chưa kịp vào dây chuyền sản xuất, nhưng lại bị Đinh Tiểu Nghiên phát hiện. Nàng ta báo cáo cho Hoàng Linh, cứ như vậy mà bị mang đi."
Lúc người kia nhắc tới ba chữ 'Đinh Tiểu Nghiên', Lam Tử Ngưng rõ ràng cứng người. Đinh Tiểu Tuyên có thể thấy rõ ràng tức giận trong mắt nàng, nhưng nàng lập tức lại tựa tiếu phi tiếu lấy khí tràng miệt thị tất cả phân phó nói: "Lão Tiếu là người thông minh, cô ấy sẽ không có việc gì. Cô đi tìm Tiểu San, để cô ta lo việc của lão Tiếu."
Không hề kiêng dè? Lam Tử Ngưng...
Một tuồng kịch như vậy, vốn là tiết mục nhất tiễn tam nhạn, cố ý để cô biết sự quan trọng của dây chuyền sản xuất, dẫn đường cô, ý đồ mê hoặc cô, rằng mình thật sự là nguyện ý vì cô mà trở thành tay trong. Cố ý để cô biết Hoàng Linh, là một người chính trực liêm khiết, cuối cùng để cô đem tất cả chứng cớ đều giao cho Hoàng Linh. Cố ý để cô biết bản thân có phòng bị Đinh Tiểu Nghiên, là vì chính mình, vì sự phản bội trong tương lai gần thêm một ít chất xúc tác, chặt đứt tất cả đường lui, chặt đứt tất cả vương vấn không dứt.
Nhưng mà, Đinh Tiểu Tuyên vẫn đứng một bên không hề lên tiếng, khiến người ta không thể nắm bắt được cảm xúc của cô. Mặt Lam Tử Ngưng không đổi sắc: "Tại sao em chưa bao giờ hỏi tôi về chuyện của Đinh Tiểu Nghiên?"
Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu chọc chọc khóe miệng của nàng, híp hai mắt lại. Trong con ngươi hẹp dài kia biểu lộ vô vàn nhu tình.
"Chị từng đáp ứng với em sẽ không động tới em ấy. Huống chi, hiện tại chị cũng nguyện ý phối hợp với em, em tin tưởng chị."
Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng cười, chậm rãi hỏi: "Vậy vì sao không hỏi tôi đã làm gì với tổ sản xuất? Vì sao không hỏi tôi thời gian cùng lộ tuyến của đoàn xe?"
"Để em tự mình điều tra, em không hy vọng chị cảm thấy áy náy với Lam gia."
Giật mình, Lam Tử Ngưng hơi hơi nghiêng đầu.
Gió thu vù ù thổi tới làm một đám bồ công anh tung bay, rơi lên mái tóc của cô.
Lam Tử Ngưng cười rộ lên, dịu dàng nhặt mấy nụ bồ công anh trên tóc của cô ra, nắm trong tay, cầm tay cô lên rồi đặt vào trong đó, từng chữ thốt ra: "Không ngừng yêu được."
Đoán trước sẽ chia lìa, nhưng không cách nào ngăn cản tình yêu ngày càng sâu đậm kia. Ngay cả thời gian, cũng không thể làm phai mờ dấu vết, thật sâu, thật sâu khắc vào trong tim tôi, lòng của tôi, vào trong cốt tủy của tôi.
"Quấy rầy."
Ấm áp khó có được này lại bị một giọng nói lạnh lùng không hề có độ ấm cắt ngang, cảm xúc không cam lòng của Lam Tử Ngưng lộ rõ không hề che giấu, sự ngang tàng của nàng, không có chút ý thu liễm.
"Lãnh đạo, có gì phải làm sao?"
"Lam lão đại, đi theo tôi một chuyến, lão Hoàng cho gọi."
Không đi hỏi, không thèm nghĩ nữa, không miệt mài theo đuổi, không dò xét, không chút biểu cảm nào. Chỉ là dường như có chút tiếc nuối, tất cả tới quá nhanh, có lẽ, vẫn là chờ mong đi.
Đinh Tiểu Tuyên nhìn thân ảnh kia dần dần đi xa. Bóng dáng của nàng cô đơn tịch mịch lại mang theo khí tràng vương giả không hề biến đổi. Nàng chợt xoay người, cười đến rạng rỡ. Nụ cười đó, như một cơn lốc xoáy, lại như vực thẳm sâu không thấy đáy, không ngừng tham luyến, xúc động sâu nhất nơi đáy lòng.
"Chị." Đinh Tiểu Nghiên nhìn thấy Đinh Tiểu Tuyên trên sân thể dục, hưng phấn vẫy tay với cô.
Từng cặp ánh mắt kia, Đinh Tiểu Tuyên không muốn để Đinh Tiểu Nghiên cũng phải hứng chịu. Có chút không đành lòng che trước mặt nàng, hai người cách một tấm lưới sắt nói chuyện.
"Tiểu Nghiên, em biết được gì rồi? Lão nhân đã nói gì với em? Em có thể không nhúng tay vào không!"
"Lão nhân chỉ nói cho em biết chị vì Lam Tử Ngưng từ bỏ kháng án!"
"Tiểu Nghiên, có một số việc không thể nói rõ với em. Nhưng tóm lại là phải tin tưởng chị, cho dù tình hình có diễn biến thế nào, chị cũng có biện pháp."
"Ngày đó có một phạm nhân lén lút tiến vào tổ sản xuất, mục đích của cô ta là tới chỗ dây chuyền đóng gói. Tuy rằng em không biết những mờ ám ở đây, nhưng đó là công tác của em, nếu có ai ngờ muốn phá hoại, em sẽ không để người đó làm được."
Ý của nàng, đương nhiên là Lam Tử Ngưng.
Đinh Tiểu Tuyên cau mày: "Chị chỉ là muốn em và Lam Tử Ngưng toàn thân trở ra! Em đừng nhúng tay vào nữa!"
Để Lam Tử Ngưng toàn thân trở ra? Không có khả năng!
Đinh Tiểu Nghiên đảo mắt, uyển chuyển nói: "Lam Tử Ngưng sẽ không bỏ qua cho chúng ta! Chị hãy cho em ở lại! Ít nhất em có thể giúp chị tìm chứng cớ."
Hai tay Đinh Tiểu Nghiên đút vào túi quần, vụng trộm lộ ra một góc di động, cười hì hì nhướn nhướn mày.
---
Hướng Diệc Song nghĩ kỹ lại sự thất thường của mình ngày đó. Mới đầu nàng cảm thấy mình nhất định là chịu đả kích mới vì tức giận muốn hủy diệt tất cả. Nhưng nghĩ thêm lần nữa, Tiểu Quỷ vẫn luôn là cây gỗ cứu sinh duy nhất giúp mình chống đỡ từ lúc mình bước vào ngục giam đến giờ. Nụ cười ấm áp của cô như là tia sáng hiếm hoi trong ngày đông lạnh giá, luôn có thể xóa tan mọi âm u. Nàng đột nhiên cảm thấy nơi nào đó trong lòng, mềm mềm, sáp sáp, có chút rung động khó hiểu.
"Tiểu Tuyên."
"Hử?"
"Cô và Lam Tử Ngưng có nhiều ân ân oán oán như vậy, thật sự có khả năng bên nhau sao?"
"Ha ha, ít nhất trước mắt là đang bên nhau."
"Sau này thì sao, cô không biết là, tương lai rất xa vời ư?"
Ít nhất trước mắt, thật sự có thể chỉ suy xét trước mắt sao?
Tương lai xa vời không thể nhìn thấy kia, một đường chông gai, mặc dù biết con đường phía trước sẽ đảo điên cả cuộc đời... Đảo điên toàn bộ thế giới... Đều phải đi tiếp sao?
"Tương lai... Từng trải qua sống chết... Tôi mới biết được, cho dù có nghĩ nhiều cũng vô dụng. Điều cô muốn, cần phải dùng sức, dùng hết toàn bộ sức lực nắm giữ nó, cũng chẳng biết chừng, nó sẽ không còn thuộc về cô nữa. Cố gắng, nắm giữ, so với việc không chịu bước một bước kia, sẽ hối tiếc hơn nhiều."
-------
Editor có lời muốn nói: có vài đoạn khá khó hiểu~~ mong góp ý nhiều hơn~~ -