"Em nợ chị... Kiếp sau... Trả lại chị..."
"Đừng giả vờ mệt mỏi như vậy, tôi không tin. Dù thế nào tôi cũng không tin. Cô vẫn luôn là con hát, vẫn luôn là như thế. Đừng có không tự trọng như vậy nữa, đối nghịch với tôi có ích lợi gì, cô đã không còn là cảnh sát, ai sẽ trả lương cho cô chứ? Dù cô có giả bộ, có diễn hay đi nữa, cũng không thể được như ý. Tôi không thích cô, không một chút nào hết. Tôi đã nhìn rõ rồi, lòng tôi chết."
"Chị... Không thích em sao?"
"Đúng vậy, tôi không thích cô!"
"Ừ... Không thích ... Thì... Tốt rồi..."
Lời lên án vẫn còn văng vẳng bên tai. Nếu không phải nửa đêm gặp ác mộng, nếu không phải mơ thấy Đinh Tiểu Tuyên sẽ rời mình mà đi, nếu không phải mất đi lý trí nóng lòng muốn xác nhận cô còn sống hay không, chắc có lẽ Đinh Tiểu Tuyên sẽ vì cái ống thông khí đáng chết đó mà hương tiêu ngọc vẫn.
Kết quả kiểm tra nước tiểu là dương tính, việc này cũng không nói lên được gì, thật có thể là bởi vì nửa ống thuốc mình tự tay đâm lần đó. Nhưng khi cô thở hổn hển, lại thiên chân vạn xác là bởi vì thiếu dưỡng khí.
Đinh Tiểu Tuyên lại một lần nữa chiếm lấy giường ngủ của Chu Nam. Lam Tử Ngưng ngồi bên cạnh cô, có chút ảo não, có chút oán giận, bàn tay khi cởi áo cho cô có chút cẩn thận, sau khi áo hoàn toàn rời khỏi cơ thể của cô, căm giận quăng nó xuống đất.
"Khốn kiếp! Tôi không tin đều là bởi vì trước kia cô luôn gian dối!"
Đinh Tiểu Tuyên nằm trên giường, chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám, không có chút khí lực, nghe thấy lời của Lam Tử Ngưng, giọng nói kia có chút xa xăm. Cố gắng mở to mắt, khuôn mặt Lam Tử Ngưng liền ở ngay trước mắt, cô nâng khóe miệng: "Lam Tử Ngưng, chị nói dối."
Lam Tử Ngưng nghiến răng nghiến lợi kéo quần cô xuống, nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau mình cho cô.
"Câm miệng!"
"Lau sạch sẽ!" Chỉ cần nhớ tới Lâm Bình giở trò trên người cô, cỗ khí nghẹn trong ngực của Lam Tử Ngưng sẽ không ngừng trào ra. "Cô không biết mình rất đê tiện sao, lợi dụng tôi mềm lòng!"
Đinh Tiểu Tuyên khe khẽ thở dài, cầm bàn tay vẫn còn đang chà lau trên người mình.
"Đê tiện, vô sỉ, không chịu trách nhiệm, sao em có thể buông tha, sao có thể làm chị khổ sở." Dừng một chút, Đinh Tiểu Tuyên lắc lắc đầu, buông tay ra. "Không đúng, nếu từ trước đến nay không có em, chị mới sẽ không khổ sở."
Lam Tử Ngưng hơi hơi nhíu mày, ném khăn trong tay xuống, từ từ chui vào trong chăn, sáp lại gần cô.
Đinh Tiểu Tuyên có chút e sợ, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Lam Tử Ngưng cẩn thận nhìn khuôn mặt người này, đầu ngón tay tinh tế miêu tả đường nét xung quanh.
"Con đường này, không quay đầu được, tôi chỉ có thể đi thẳng về trước. Nếu tôi lui ra sau một bước, nếu tôi không phải họ Lam, nếu sau lưng của tôi không có Lam gia, nếu tôi không đứng ở vị trí tối cao, có lẽ sẽ nằm ở bên cạnh em giống như vầy, mỗi một lần, đều là một lần cuối cùng."
Sao lại không biết, nhưng mà, Đinh Tiểu Tuyên còn ôm ảo tưởng tốt đẹp đến mức tận cùng. Có thể hai người, sẽ thoát khỏi tất cả những thứ đó.
"Trên cánh đồng anh túc từng thuộc về chúng tôi, hơn mười họng súng nhắm vào tôi và Lam Tiêu Tần. Tôi tận mắt thấy người chú đi theo ba tôi từ nhỏ, tiếp nhận súng của ba." Lam Tử Ngưng nâng tay lên, ngắm vào huyệt thái dương của mình. "Một phát... Hai phát..."
Cho nên mỗi năm Lam Tử Ngưng đều sẽ cùng Lam Tiêu Tần đến Việt Nam. Đây là chuyện xưa của Lam Tử Ngưng, Đinh Tiểu Tuyên chưa bao giờ đề cập tới.
"Hắn thả bọn tôi đi." Lam Tử Ngưng kề sát bên tai Đinh Tiểu Tuyên. "Tôi không nói, là không muốn em thương hại tôi. Nhưng hình như tôi đã đánh giá cao địa vị của mình trong lòng em rồi. Tôi mãi mãi sẽ không là người có vị trí cao nhất. Bây giờ tôi kể chuyện xưa của tôi cho em, xem như tôi cố gắng một lần cuối cùng, vì chúng ta."
Lam Tử Ngưng, thật xin lỗi, hiện tại, chị là mục tiêu theo đuổi cuối cùng của em.
Lam Tử Ngưng kể bằng giọng hời hợt: "Hắn đâu có dễ dàng tha cho bọn tôi như vậy. Trốn ba ngày, tôi uống máu của Lam Tiêu Tần, mới có thể sống sót. Tôi cầu xin chú Hai, tôi mang theo Lam Tiêu Tần chỉ còn lại nửa cái mạng đi cầu bọn họ. Chú Hai cũng được, chú Ba cũng được, thứ bọn họ muốn, chẳng qua là thế lực của ba tôi, địa bàn của ba tôi. Nhưng bọn họ vẫn giống như trước, giả nhân giả nghĩa đẩy Lam Tiêu Tần lên vị trí của ba. Bọn họ mang Tiêu Hàn đi, đưa nó ra nước ngoài, vì khống chế Tiêu Tần, vì khống chế tôi. Đúng vậy, bọn này chỉ là con rối, lần đầu tiên Kha Hựu nhìn thấy Lam Tiêu Tần, lần đầu tiên nhìn thấy Lam Tử Ngưng, chỉ là con rối. Không ai sẽ để ý sống chết của một con rối, nhưng thật là đáng tiếc, mỗi một lần trải qua mưa bom bão đạn, bọn này đều sống sót. Sống, báo thù, hơn nữa, phải sống tự chủ, triệt để báo thù. Lam Tiêu Tần của tôi rất vĩ đại. Anh ấy nhẫn nhục nhiều năm như vậy, anh ấy chịu nhiều đau khổ như vậy, cuối cùng, anh ấy thật sự đứng ở chỗ cao."
Lâu như vậy, Lam Tử Ngưng lại chưa bao giờ nói những lời này với cô cả. Nàng và Lam Tiêu Tần ngay cả người nhà của mình cũng không buông tha, phỉ báng, căm hận, thì ra, tất cả đều có nguyên nhân.
"Mỗi một kẻ khiến tôi chịu khổ, mỗi một người khiến Tiêu Hàn chịu ấm ức, tự tay anh ấy, một đao một đao đòi lại hết! Anh ấy nói, trên thế giới này, ngoài ba anh em chúng ta ra, không thể tin ai, cũng không thể mềm lòng với ai hết! Nếu em nhân từ với hắn, thanh đao đặt trên cổ hắn, lưỡi đao sẽ xoay ngược lại chém em."
Ôm cô, một khắc cũng không muốn buông ra. Rõ ràng cảm giác cô đang chấn động, cảm giác được tim của cô giờ phút này là vì mình mà nảy lên. Thân thể như vậy, rõ ràng thật ấm áp, rõ ràng có thể dựa vào, rõ ràng là để người quyến luyến, đây là cảm giác không muốn xa rời duy nhất từ nhỏ đến lớn. Nhưng thế thì đã sao, những thứ càng làm người ta lưu luyến càng mang nhiều độc, càng là khiến người ta đau lòng, trong lúc bất tri bất giác nó sẽ xâm chiếm tâm can của ngươi, từng chút từng chút một cắn nuốt tất cả lý trí.
"Giết Lâm Bình, không phải bởi vì em, nhưng lại bởi vì em, tôi chừa lại cái mạng cho cô ta. Hậu quả là cái gì, không ai rõ ràng hơn so với tôi. Nhưng tôi không muốn em đeo tội ác này lên người."
Đinh Tiểu Tuyên lắc đầu. Nếu nhất định phải bị đưa lên đao phủ, nếu nhất định phải rơi vào vực sâu vạn trượng, em sẽ không để chị chịu một mình.
Đầu ngón tay Lam Tử Ngưng ấn lên cánh môi của cô, ngăn cô lên tiếng.
"Bởi vì em, tôi đánh mất chính mình, đánh mất người thân, đánh mất tín nhiệm của Lam gia, tôi đánh mất giang sơn mà ba và anh trai dùng mạng để đổi lấy."
"Tôi còn có thể mất cái gì nữa?"
"Tôi không thể. Nếu không có tôi, tôi có thể sẽ mất Tiêu Hàn, tôi sẽ mất em. Em nhẫn tâm nhìn một mình tôi tham sống sợ chết sao sao?"
Lam Tử Ngưng nhẹ giọng lẩm bẩm: "Tha thứ cho tôi, tôi không làm được."
Liên tục thở dài, Lam Tử Ngưng đứng dậy, cười đè lại Đinh Tiểu Tuyên đang muốn ngồi dậy theo, xuống giường, chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía cô.
"Hỏi em một lần cuối cùng, có thể chỉ ở bên cạnh tôi, không xen vào bất cứ chuyện gì không. Trong mắt em chỉ có tôi, chỉ có duy nhất một mình tôi, có thể không?"
Mặc kệ chị sa ngã là đúng sao? Mặc kệ chị càng lún càng sâu là đúng sao?
Chuyện em có thể làm cho chị, đó là vì những chuyện chị làm này, tìm cách trốn tránh pháp luật chế tài.
Phương thức thấp kém như vậy, lời nói níu giữ nhỏ nhẹ mềm mại như vậy, trong một khắc kia, cô vẫn do dự.
Dường như trong một giây chần chừ này, nhiệt tâm gì đều bị thổi tắt mất, là sự tàn nhẫn của cô tiêu diệt tia kỳ vọng cuối cùng của Lam Tử Ngưng, tất cả, chỉ còn là nhất sương tình nguyện.
"Đừng đi!" Đinh Tiểu Tuyên kéo lấy nàng: "Đừng đi..."
Câu nói vốn cũng không hy vọng gì đã xông thẳng vào tai, nàng thật vui mừng, ít nhất, Đinh Tiểu Tuyên còn sợ mất đi.
"Em gạt tôi, tôi biết em đang gạt tôi. Nhưng biết làm sao được, cho dù em gạt tôi, tôi vẫn cam tâm tình nguyện."
Khóe miệng Lam Tử Ngưng nâng lên một nụ cười sâu xa, chỉ là nụ cười như vậy, Đinh Tiểu Tuyên không có nhìn thấy.
Đinh Tiểu Tuyên chật vật lật chăn, nắm lấy nàng, trong mắt mang theo cầu xin.
"Để em nghĩ biện pháp được không."
Lam Tử Ngưng thu hồi tiếu ý, chậm rãi xoay người, ôm chặt cô, cố ý nghẹn ngào đôi chút.
"Tiêu Hàn vẫn mang thân trong sạch. Nếu lúc này tôi thất bại, vì cứu tôi, nó sẽ không từ thủ đoạn. Tôi không thể thất bại, tôi không thể liên lụy nó."
"Lam Tử Ngưng, đi con đường của chị, tiếp tục đi. Lật mặt Lâm Bình, lật mặt Lâm Quân, chị sẽ lập công lớn. Chị còn có thể trở lại Lam gia, trở về làm Lam Tử Ngưng, cảnh sát có thể bảo vệ thế lực của chị, chị còn có thể bảo vệ Tiêu Hàn."
Chỉ cần mặt ngoài Lam Tử Ngưng tiếp tục đại kế báo thù cho Lam gia, chỉ cần mình âm thầm điều tra thêm nữa, chỉ cần chặt đứt đường dây buôn vũ khí của Lâm Quân, lợi dụng sơ hở, có thể cầu tình, có thể tranh thủ cho Lam Tử Ngưng.
Chỉ cần cuối cùng, Lam Tử Ngưng đổ tất cả lên người mình, chị ấy sẽ không có việc gì.
Lam Tử Ngưng sao lại không hiểu tâm tư của Đinh Tiểu Tuyên. Nàng hơi hơi lui ra tăng khoảng cách giữa hai người, ảm đạm nhìn cô, mang theo vài phần thầm oán mà chất vấn: "Vậy còn em?"
Đinh Tiểu Tuyên vươn tay, vuốt môi của nàng, xúc cảm mềm mềm ấm áp, nhịn không được ngẩng đầu hôn lên ánh mắt của nàng, bất giác nhắm hai mắt lại. Hai tay Đinh Tiểu Tuyên ôm chặt eo của nàng, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng. Hô hấp quấn quít, ôn nhu bất thình lình, khiến Lam Tử Ngưng thoáng run rẩy, có chút chống đỡ không kịp.
Lam Tử Ngưng buông cả hai ra, từ dưới nệm của mình lấy ra một chiếc lắc chân, đi đến trước mặt Đinh Tiểu Tuyên, chậm rãi ngồi xuống, tự tay đeo lắc lên cổ chân cho cô.
"Sợi lắc này!"
Vui sướng ngắn ngủi qua đi, Đinh Tiểu Tuyên lại có chút ảm đạm. Sợi lắc này, là khởi đầu phản bội, là lợi thế lừa gạt.
"Sao thế, không thích à?" Lam Tử Ngưng thản nhiên nhìn cô ảm đạm, tất cả tất cả, nàng đều có thể nhịn, có thể làm bộ không nhìn thấy. Diễn trò như vậy, tình tiết như vậy, hẳn là nên tiến thêm một bước nữa, đưa lên tới cao trào.
"Được rồi, cái em tặng tôi đây."
Lam Tử Ngưng cười xoay người, kéo ống quần của mình lên, là một sợi lắc sáng bóng y hệt.
Đinh Tiểu Tuyên mỉm cười, cố ý xóa tan bất an trong lòng.
"Vậy là chị chấp nhận rồi?"
Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng gật đầu: "Biết làm sao được, sợi lắc này của em có phải hạ ma chú rồi không, ngay từ đầu đã tính cột chặt tôi bên người."
"Lam Tử Ngưng, cám ơn chị." Cùng là câu trả lời kiên định, lại mơ hồ lộ ra chút trống rỗng.
"Tôi yêu em..."
Ánh mắt Lam Tử Ngưng nóng rực, cất giấu thản nhiên bi thương, chợt thay bằng tia âm lãnh khiến người ta rùng mình, nhẹ đến không ai có thể nghe thấy, lời cuối cùng, thoát ra giữa đôi môi của nàng: "Hựu..."
Nhìn đôi mắt thâm thúy xinh đẹp, tâm như cận kề, lại bỏ đi, càng chạy càng xa, cô đơn, thấm vào tận sâu vào tận mọi ngóc ngách trong lòng. Giống như, lúc này đây, nàng cần phải vứt bỏ...
---
"Nếu vô luận như thế nào cũng tiếp tục điều tra, giữ lại cô ta bên người, mỗi một bước của cô ta, tôi đều có thể nắm được."
Không mang theo bất cứ cảm xúc gì, không có phẫn nộ, cũng không có oán hận. Các nàng cuối cùng sẽ là người xa lạ, không nhất thiết so đo với một người xa lạ làm gì.
Hoàng Linh cười nhạt, trong ánh mắt tràn ngập tò mò: "Đến một khắc cuối cùng, chị sẽ không mềm lòng sao?"
"Tôi đã xác định, ai mới là thật tâm đối đãi."
Ngữ khí bình tĩnh có một tia gợn sóng, Lam Tử Ngưng lộ ra nụ cười khẽ làm người ta khó hiểu.
Hoàng Linh khiếp sợ ngẩng đầu, không thể tin nhìn Lam Tử Ngưng.
"Ngưng, chị rốt cuộc cũng chịu nhận tôi?"
"Ừ." Lam Tử Ngưng quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Hoàng Linh, ngay lúc tay nàng ta sắp chạm vào hai má, đã bị đôi tay Lam Tử Ngưng chủ động nắm chặt lại.
"Cô ta rất mẫn cảm đối với chuyện trên người tôi có mùi của người khác."
Đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay của nàng, mỉm cười ẩn ẩn hiện lên: "Không sao hết, tôi chờ."
"Ha ha, cô cần diễn một chút, nếu cô ta còn chưa nghi ngờ cô, cuối cùng nếu có được chứng cớ gì, đều sẽ giao cho cô."
Hòa cùng tiếng cười nịnh nọt, ánh mắt Lam Tử Ngưng dần dần sắc bén.
"Được."
-------
Tác giả có lời muốn nói:
Lam: Ta đẩy ta đẩy ta đẩy đẩy đẩy. Ta nhất định phải khiến ngươi hận ta! [Người xem: Làm tốt lắm!]
Đinh: Ta truy ta truy ta truy truy truy. Ta nhất định phải khiến ngươi yêu ta! [Người xem: Buông tha Lam nha!]
Tiểu Kha(tác giả): Lam ngươi ráng chịu đựng thêm chút, sau này nhất định bắt Đinh làm trâu làm ngựa giặt đồ nấu cơm cho ngươi. Bằng không đâm mù mắt đánh gãy chân để cô ấy chỉ có thể làm ăn xin đáng thương hề hề theo đuôi ngươi.
Đinh: Ta nguyện ý! Mấy vị độc giả, đều là lỗi của Tiểu Kha! Cẩu huyết muốn chết! Trong lòng ta chỉ có Lam Lam của ta!
Lam: Lôi Tiểu Kha ra ngoài loạn côn đánh chết!
Tiểu Kha: Đinh Đinh Đinh, chọn một, lần này ta cho ngươi chọn một.
-------
Editor có lời muốn nói: lâu ngày tác giả đại nhân quăng cho một cái tiểu kịch trường~~