Lam Tử Ngưng bế Đinh Tiểu Tuyên theo kiểu công chúa đi trở về phòng giam. Cô ấy vùi đầu vào trong lòng Lam Tử Ngưng, như là đã an tâm ngủ. Lam Tử Ngưng đờ đẫn bước đi, không có tâm tư gì khác, bằng không đầu của nàng sẽ nổ tung mất, chỉ có thể bức mình không cần nhớ lại màn tổn thương vừa rồi nữa.
"Tiểu Tuyên!"
Loại tình huống này, chỉ có Hướng Diệc Song không biết sống chết mới dám đi xen vào. Chu Nam đứng dậy kéo Hướng Diệc Song đang muốn tiến lên xem tình hình, sắc mặt ngưng trọng lắc lắc đầu với nàng.
Nghe thấy tiếng Hướng Diệc Song, biểu tình Lam Tử Ngưng không có chút buông lỏng, chỉ là đôi tay đang ôm chặt Đinh Tiểu Tuyên có hơi thả lỏng. Không để ý tới ánh mắt Hướng Diệc Song là lo lắng hay là phẫn nộ, trực tiếp để Đinh Tiểu Tuyên nằm lên giường của Hướng Diệc Song.
"Lam Tử Ngưng, có phải là cô đã hơi quá đáng rồi không! Tiểu Tuyên cũng là vì tốt cho cô!"
Giữa Lam Tử Ngưng và Đinh Tiểu Tuyên có quá nhiều thân bất do kỷ, tuy rằng nàng hiểu, nhưng cũng không biết phải làm gì mới có thể giúp được Đinh Tiểu Tuyên. Làm một người ngoài cuộc, nàng chỉ biết, Đinh Tiểu Tuyên làm tất cả, cũng là vì muốn Lam Tử Ngưng có thể sống một cuộc sống của người bình thường.
Nàng đã đủ hỗn loạn, những kẻ muốn bỏ đá xuống giếng, những kẻ muốn khoa tay múa chân, toàn bộ đều phải chết. Đúng vậy, nàng chỉ nhân từ với một người. Lam Tử Ngưng lạnh mặt quay đầu, chợt đứng dậy tới gần Hướng Diệc Song. Trong mắt của nàng đều là tơ máu đỏ bừng, trừng mắt nhìn nàng ta: "Cô thử nói nhảm thêm một câu nữa đi!"
"Ngưng tỷ bớt giận!"
Chu Nam thật giật mình một cái, con ngươi Lam Tử Ngưng luôn luôn ôn đạm (ôn hòa đạm mạc) giờ lại lóe ánh lửa, đã không còn vẻ khí định thần nhàn như mọi khi, có chăng chỉ là luống cuống bất an. Không khí trong phòng vì cơn giận của nàng mà lạnh đi trong chốc lát.
Chu Nam kéo Hướng Diệc Song đi tới ngồi xuống giường của mình, dùng thân mình ngăn cản ánh mắt chứa đầy nộ khí mà Hướng Diệc Song trừng Lam Tử Ngưng, mang theo vài phần oán khí nhỏ giọng nói với nàng:
"Chị đều ốc còn không mang nổi mình ốc mà còn đi chọc Lam Tử Ngưng làm gì!"
Tuy rằng cô không có tư cách nói ra lời quá phận như vậy với nàng, nhưng đối với biểu hiện không biết tự lượng sức mình của nàng lại tức đến muốn bùng nổ. Ý thức được mình thất thố, lại khôi phục thành bộ dạng cà lơ phất phơ cười cười.
"Chỉ sợ đêm nay giường của chị bị người ta chiếm lấy rồi. Nếu không chê thì ngủ với tôi đi."
Hướng Diệc Song còn muốn nói cái gì, lại bị Chu Nam bịt miệng, cười hì hì ấn nàng nằm xuống, còn đưa tay ý bảo nàng chớ lên tiếng nữa.
Hướng Diệc Song nhìn thoáng qua Lam Tử Ngưng đã ngồi lại vào bên giường của Đinh Tiểu Tuyên, liền không lên tiếng. Hai tay Chu Nam tạo thành chữ thập nghiêng đầu khoa trương tạo khẩu hình với Hướng Diệc Song, 'Ngủ.' sau đó cô ngồi xuống cuối giường, cuộn mình lại.
"Em làm gì thế?"
Hướng Diệc Song cảm thấy kỳ cục, ngủ thì cứ ngủ, làm gì mà phải ngồi chỗ cuối giường, chẳng lẽ còn sợ nàng nửa đêm bật dậy cãi nhau với Lam Tử Ngưng sao.
Chu Nam đè thấp giọng, liếc Lam Tử Ngưng một cái.
"Chị không thấy Lam Tử Ngưng hung ác như vậy à, tôi nào dám động vào chị Tuyên hay là đồ của cổ chứ."
À, Hướng Diệc Song bừng tỉnh đại ngộ. Chu Nam là sợ mạo phạm mình, không dám cùng giường với mình, trong lòng có chút cảm kích.
"Tiểu Quỷ, lên đây cùng ngủ đi."
Kỳ thật, từ lúc Lam Tử Ngưng chiếm giường của Hướng Diệc Song, Chu Nam đã âm thầm mong đợi thật lâu. Hành động ngồi co ro ở cuối giường này, cũng là tiểu quỷ kế của cô. Tuy rằng biết mình cùng Hướng Diệc Song là vạn vạn không có khả năng, nhưng là sắc tâm sắc đảm kia tựa hồ vẫn không ngừng kích thích, thầm nghĩ phải đường đường chính chính nằm chung giường với nàng. Có thể nằm ở bên cạnh nàng, một lần thôi đã quá đủ.
Nhưng mà khi Hướng Diệc Song dễ dàng nói ra như vậy, Chu Nam lại cảm thấy có chút áy náy. Cô vẫn là lợi dụng mềm lòng của Hướng Diệc Song. Chần chừ bẻ bẻ tay.
"Vậy bằng không, giường trả lại em, tôi ngủ giường của Tiểu Tuyên."
Hướng Diệc Song nói xong định đứng dậy, Chu Nam vội vàng đi đến trước mặt nàng, động tác quá lớn, va chạm giường sắt kêu 'bang bang'. Cô cũng chẳng thèm để ý làm ra tiếng động lớn như vậy có chọc Lam Tử Ngưng nổi khùng hay không, bởi vì giờ phút này lỗ tai cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập 'thình thịch' dữ dội.
Chớp mắt lúc Hướng Diệc Song ngồi dậy quay đầu sang, mặt Chu Nam cũng vừa lúc tiến tới, sau đó môi Hướng Diệc Song liền như vậy lơ đãng lướt qua hai má của cô. [hôn rồi~~~]
Chỉ là khẽ lướt qua như vậy thôi, đầu Chu Nam đã 'ong' một tiếng trống rỗng, hai má không ngừng nóng lên, tim đập cũng nhanh hơn, cứng ngắc duy trì tư thế vừa rồi ngây ngơ nằm xuống.
Hơi thở ấm nóng của Chu Nam phun bên má, tim đột nhiên nhảy trật một nhịp. Hướng Diệc Song chợt thấy khuôn mặt gần trong gang tấc này khiến nàng luyến tiếc dời mắt. Trong nháy mắt thất thần đó, nàng xấu hổ xoay mặt đi.
Chu Nam trì độn đến quên chớp mắt, đó là ảo giác? Hình như cô phát hiện thấy một vệt đỏ ửng khả nghi trên hai má Hướng Diệc Song. Vì che dấu sự bối rối của bản thân, Chu Nam làm bộ trấn định thấp giọng mắng: "Chị không muốn sống nữa sao! Bà chị ngốc nghếch!"
Hướng Diệc Song giảo hoạt cười, làm cái thế 'ok', rồi tự nằm xuống, là đưa lưng về phía Chu Nam nằm xuống.
Nhắm mắt lại, nàng rốt cuộc bình tĩnh không được nữa rồi. Tâm lý của nàng thế mà toát ra một ý tưởng hoang đường đến thế. Cánh môi kia, nếu là tiếp xúc với môi của nàng, sẽ là cảm giác gì. Trong đầu bị ý niệm như vậy quấn quít không dứt. Nàng phát hiện mình càng ngày càng vớ vẩn, không chỉ một lần coi Chu Nam là Trần Húc.
Rất nhanh, nàng sửa sang lại suy nghĩ của bản thân, nhất định là mình quá mức bi tịch (bi thương tịch mịch) mới có ảo giác như vậy.
Chu Nam nghiêng người nằm bên cạnh nàng. Chỗ giữa hai người cách ra một khoảng, mặc dù giường này thiệt quá nhỏ hai người nằm có chút khó chịu, nhưng nàng vẫn cứng ngắc tránh xa như vậy. Này quả thực chính là tra tấn, ngủ như vậy tới sáng mai, eo của cô chắc tê liệt luôn quá. Sớm biết thế sẽ không giở cái trò này ra làm chi!
Lam Tử Ngưng bên kia, trong mắt chỉ nhìn thấy Đinh Tiểu Tuyên, sớm đã biến thành pho tượng, nào có rảnh rỗi đi quản ai nằm giường của Đinh Tiểu Tuyên chớ!
Khoảng cách này có thể nhỏ như một đường chỉ hồng, nhưng ngăn cách là khung cảnh thật bất đồng.
Bàn tay trái của Lam Tử Ngưng áp lên bên má của Tiểu Tuyên bị mình đánh đến sưng đỏ, tay phải nhẹ nhàng giúp cô xoa xoa vết thương xanh tím do kim tiêm gây nên.
Đinh Tiểu Tuyên quá mệt mỏi, thế cho nên dưới sự ôn nhu âu yếm như vậy, mà cô vẫn cau mày nhắm chặt mắt.
Lam Tử Ngưng lấy ngón tay ấn bằng mi tâm nhăn lại của Tiểu Tuyên. Đầu ngón tay ấm áp ấy chạm vào, Đinh Tiểu Tuyên he hé mở mắt, cố gắng tỉnh táo lại, nắm chặt ống tay áo của nàng.
"Ngưng."
Nghe cô suy yếu vô lực gọi, nỗi buồn bực khó hiểu quấn chặt lòng làm nàng cực kỳ khó chịu. Thở dài, nàng đẩy tay cô đang nắm tay mình ra.
"Rời khỏi tôi đi."
Nếu cùng một chỗ nhất định khiến cả hai tổn thương, nàng quyết định buông tay, buông tay hoàn toàn.
Trước lúc ý thức mơ hồ, cô đã nghe thấy một câu tương tự, chỉ là cô cố chấp không muốn nghe, không thèm nghĩ nữa. Ngay khi hai bàn tay sắp tách ra, ôm chặt lấy tay nàng, như thế nào cũng không chịu buông ra. Lời trái lương tâm, cô nói không được, ngoài cầu xin, cô cũng không biết giờ phút này còn có thể nói gì để níu kéo nữa.
"Không.... Em không muốn..."
Nước mắt cô luôn khiến lòng nàng khó chịu, luôn khiến nàng không thể hít thở, chỉ có thể xoay đầu đi, cắn răng, nặn ra mấy chữ:
"Tôi không nhân từ, chỉ tha cho cô một lần cuối cùng, sẽ không còn lần tiếp theo, sẽ không."
Bàn tay kia nắm tay mình chặt thêm vài phần, mồ hôi trong lòng bàn tay cô thấm vào trái tim nàng, thật lạnh.
Đinh Tiểu Tuyên nhìn nàng chăm chú như là đang chờ đợi được tuyên án. Cô không muốn khóc, rõ ràng đầu sỏ gây chuyện là cô, rõ ràng phản bội người yêu là cô, mà bộ dạng thê thê thảm thảm y chang một người chịu thiệt, sắc mặt như vầy, ngay cả chính cô cũng cảm thấy căm hận.
"Cô chính, tôi tà."
Từng câu từng chữ, nàng buộc chính mình phải dùng ánh mắt lãnh đạm đối diện với cô, đối diện với đôi ngươi chất chứa hỗn loạn đủ thứ cảm xúc đó, đau lòng, tự trách, mâu thuẫn, cầu xin, thậm chí còn có chờ mong, nàng vẫn là lạnh mặt nói: "Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, buông tha cho mình đi, đó chỉ là diễn trò."
Đinh Tiểu Tuyên hoảng loạn. Trong lời nói của Lam Tử Ngưng không có chút ấm áp, cô không tin, cô không muốn tin, làm sao có thể. Cô ngồi dậy, dùng hết tất cả khí lực lắc đầu, giống như chỉ có làm vậy mới có thể phủ định lời nói của nàng.
Là thật, không phải diễn trò, không phải...
"Cô chỉ là đang muốn lương tâm mình không cắn rứt."
Đúng vậy, phủ định tất cả, phủ định tất cả quá khứ, lòng của nàng mới có đủ sức để thừa nhận nỗi đau trụy tim này.
"Đừng lừa mình, cô chưa từng yêu tôi."
Đúng vậy, đừng lừa mình nữa. Từ trước đến nay chỉ là diễn trò. Cô ta chỉ là diễn quá sâu, cô ta không hề thật sự yêu mình.
"Tôi yêu Kha Hựu."
Đúng vậy, là yêu Kha Hựu. Trong mắt chỉ nhìn thấy Kha Hựu cưng chiều mình, Kha Hựu khi cười rộ lên có chút lưu manh, Kha Hựu lần lượt mạo hiểm sinh mệnh vì muốn giải vây cho mình.
"Ở bên cô, tất cả đều là vì trả thù."
Tất cả đều là thủ đoạn để trả thù, đã không còn yêu, chỉ có hận, chỉ còn lại có hận.
Bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Tuyên kiên nhẫn chờ đợi nàng nói xong, cô kiên nhẫn để nàng phát tiết, cô kiên nhẫn nghe nàng nói hết những lời phẫn nộ. Rồi, nàng nói xong rồi. Có chút muốn cười, nàng mới là diễn viên thiên tài, những lời này ngay cả cô cũng không tin, nàng lại có thể nói ra tự nhiên như vậy.
"Cô còn muốn làm như thế nào thì tùy cô, đừng cản đường tôi nữa, tôi sẽ không nương tay đâu."
Trên mặt nàng rốt cuộc có chút biểu cảm, khóe môi nhếch lên nụ cười trêu tức. Đầu ngón tay chọt chọt mảng xanh tím kia.
Không phải Kha Hựu, đó là Đinh Tiểu Tuyên, bắt đầu từ khi đó đã là Đinh Tiểu Tuyên. Chị yêu Đinh Tiểu Tuyên, em yêu Lam Tử Ngưng, không dính dáng gì tới thân phận, không dính dáng gì tới chức trách, không dính dáng gì tới lập trường.
Cô tựa đầu lên vai Lam Tử Ngưng, nhắm mắt lại, yếu ớt nói: "Em yêu chị, là thật, không có lừa gạt, không có."
Lam Tử Ngưng không có đẩy ra, là tham luyến hơi thở của cô phảng phất bên tai. Những giây phút âu yếm cuối cùng này, nàng muốn trân trọng.
"Chẳng lẽ vì phá án, cô còn muốn liên tiếp bán đứng thân thể của mình như vậy? Thậm chí bán đứng cả linh hồn của mình?"
"Không phải như thế, đều là ngoài ý muốn. Em không ngờ rằng sẽ bị người kê đơn, không ngờ rằng chị sẽ tới cứu em, không ngờ rằng chị sẽ vì em mà đối địch với Lam gia."
Nói càng nhiều sai càng nhiều, lợi dụng nàng là sự thật, cô thầm muốn nói với nàng, cô không phải như vậy, ít nhất, lúc bắt đầu chỉ là ngoài ý muốn. Ít nhất lúc bắt đầu...
"Cho nên cô cảm thấy không thể bỏ lỡ cơ hội đó, cho nên cô bắt đầu bày ra thiên la địa võng gài tôi. Trên thực tế, cô không hề yêu tôi, có chăng chỉ là lợi dụng. Mỗi ngày cô đều diễn, mỗi ánh mắt mỗi động tác, đều là đang diễn trò. Diễn sâu đến nỗi ngay cả cô cũng tin. Đến hôm nay, cô còn muốn quay lại nghề cũ, còn muốn lợi dụng tôi, sau đó thực hiện lý tưởng trả thù vĩ đại của cô, lôi tất cả tội ác ra ngoài ánh sáng. Tim của cô làm bằng gì hả? Nhìn thấy tôi bởi vì cô mà tâm thần không yên, nhìn thấy tôi bởi vì cô mà nổi điên phát cuồng, nhìn thấy tôi bởi vì cô mà do dự chần chừ, cô vui vẻ lắm đúng không? Cô sung sướng lắm đúng không? Cô cảm thấy có hi vọng, cảm thấy hy sinh cái tôi vì nghiệp lớn là vĩ đại lắm đúng không? Cô cảm thấy tôi sẽ vì cô mà buông tha tất cả, mặc kệ tôi có đau khổ hay không, có khó chịu hay không, có tự trách hay không. Ngươi quá tàn nhẫn."
Lam Tử Ngưng cũng rất kinh ngạc, cư nhiên có thể bình tĩnh nói một đoạn dài như thế. Thật sự là cưng cô đến hư, sủng đến nỗi không thể nổi giận với cái bộ dạng bi thương của cô.
"Cảnh sát Đinh, thấy đủ rồi thì thu tay lại, còn muốn tra tấn tôi tới khi nào."
Á khẩu không trả lời được, mỗi một câu của nàng, đều đánh trúng trái tim cô, bất cứ câu giải thích gì cũng hời hợt vô ích. Cô chỉ có thể dùng hai mắt đẫm lệ mù sương nhìn nàng, tựa như đứa nhỏ đi lạc không biết đường về. Nước mắt cô càng rơi càng nhiều, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ngào đứt quãng nói: "Ý của em vốn không phải như thế... Không phải như thế... Em không muốn tổn thương chị nữa... Em không muốn ..."
Lam Tử Ngưng thở dài một hơi, lau nước mắt cho cô.
"Buông tay đi. Sống chết của tôi, không liên quan tới cô. Tôi có sa đọa hay không, tôi có hết thuốc chữa hay không, không liên quan tới cô. Trước khi tôi còn chưa có hận cô, hãy tránh xa tôi ra, đi càng xa càng tốt."
Không dám nghênh đón ánh mắt của nàng, sợ nhìn thấy là cục diện đáng buồn, sợ nhìn thấy là tuyệt vọng vô tình, sợ thật sự sẽ thấy nàng buông tay.
"Em không muốn thấy chị từng bước ngã vào vực sâu mà mình thì bất lực. Em chỉ có thể ngăn cản đúng lúc, em chỉ có thể tìm cách ngăn cản, không cho chị phạm pháp nữa. Ngoài những chuyện đó, em còn có thể làm cái gì, em còn có thể sao nữa đây, chị nói cho em biết đi."
Im lặng, nhìn nàng thật lâu. Kỳ thật, cô cũng buông bỏ rất nhiều, từ bỏ nghĩa vụ của mình, dao động nguyên tắc của mình, vứt bỏ tự tôn của mình. Không muốn tổn thương nàng, không muốn khiến nàng hận mình. Cho nên thu tay lại đi, Lam Tử Ngưng, đừng để ở giữa hai người chỉ còn lại hận.
"Đừng ép tôi nữa. Tôi không quay đầu được."
Ánh mắt cô đột nhiên lóe lên sáng ngời: "Có thể, có thể! Không liên quan đến chị, em mới là hung thủ. Giao em cho Tiêu Hàn được không, em trả mạng này lại cho Lam gia, em trả mạng lại cho Lam Tiêu Tần, để bọn họ buông tha chị, cầu bọn họ buông tha cho chị."
Lam Tử Ngưng chỉ thản nhiên cười cười, vuốt vuốt tóc cô.
"Cần gì làm khó mình như vậy. Tôi thả cô trở về, trở về với chức danh cảnh sát của cô."
"Em muốn ở cạnh chị."
Không cần.
Muốn ở bên nàng, là ý niệm duy nhất trong lúc này, thầm muốn được ở với nàng. Cô nghĩ như vậy, cũng nói ra như vậy.
Lam Tử Ngưng hơi ngây ra, nàng thậm chí có chút mê man, nhưng không lâu sau, nàng thanh tỉnh.
"Cô sẽ không vì tôi mà từ bỏ kiên trì của cô. Cô không làm được. Bỏ đi thôi."
Mâu quang của Đinh Tiểu Tuyên dần dần ảm đạm, cô mờ mịt nhìn chung quanh. Chốn tù lao âm lãnh này, bồ đồ tù dơ bẩn này. Cô đột nhiên quên mất, tại sao mình lại ở chỗ này.
Không phải đã tự nói với bản thân, bất phụ Như Lai bất phụ khanh sao. Không phải đã hoàn thành chức trách rồi sao, không phải đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao, không phải đã nói rằng sẽ giao tất cả bản thân cho nàng sao, tại sao còn muốn đối nghịch với nàng, tại sao đã vứt bỏ thân phận rồi mà vẫn còn đối nghịch như trước chứ.
"Từ này về sau, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không, không phải cô chết chính là tôi mất mạng."
Đinh Tiểu Tuyên trầm mặc. Lam Tử Ngunge nhìn thấy thì đã hiểu, thật sự muốn cô vứt bỏ tín ngưỡng duy trì suốt năm, nhất định muốn cải tạo cô, cải tạo thành một con rối sao.
Không phải.
Ngay từ đầu đã sai lầm rồi, nàng không nên động tâm, nàng không nên để bất luận kẻ nào xông vào thế giới của mình.
Thả cô về, để cô trở về thôi. Cô làm cảnh sát của cô, mình làm buôn thuốc phiện của mình.
Thiên địch, vĩnh viễn đều là thiên địch.
"Ngủ đi, ngày mai, cô là Đinh Tiểu Tuyên, là cảnh sát. Tôi là Lam Tử Ngưng, là kẻ buôn thuốc phiện. Từ nay về sau, đường ai nấy đi."
Lam Tử Ngưng bỗng nhiên lên giường, nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô ôm vào trong lòng.
Đinh Tiểu Tuyên không biết làm sao vụng trộm nhìn mặt nàng, vẫn là gương mặt xinh đẹp như vậy, không có nhu tình, trắng hơn, có có thêm một tia bất đắc dĩ, thêm một tia tuyệt vọng. Dùng sức siết chặt thân thể nàng, như là muốn dung nhập mình vào nàng, cúi đầu lẩm bẩm: "Ngưng..."
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, nở nụ cười. Tiếng gọi đó, để tôi nghe một lần cuối cùng, ấm áp như vậy, hãy để tôi ôm ấp một lần cuối cùng, khuôn mặt này, hãy để tôi hôn một lần cuối cùng.
Nhẹ nhàng hôn, in lên trán cô, lưu lại, từng giọt từng giọt đều tên là hồi ức.
Hồi ức, là những ngày rốt cuộc không thể quay về được nữa.
-------
Tác giả có lời muốn nói: Sư thái và Tiểu Quỷ, không thích ta cũng muốn viết. Ngọt một đôi ngược một đôi. Kỳ thật hẳn là bỏ đi.
----
Editor có lời muốn nói: TT^TT là ai a~~ ai không thích cp Sư thái với Tiểu Quỷ~~~