Lam Tử Ngưng nghiêng người dựa ở đầu giường, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh trăng sáng rọi, phản chiếu bóng dáng của nàng lên sàn nhà, mông lung u ám. Việc Đinh Tiểu Tuyên đang làm, là xóa tan cái âm trầm hắc ám trong bóng dáng của nàng đi, kéo nó đến nơi đầy ánh sáng hy vọng. Nhưng nàng biết, bóng dáng như vậy, nhất định không trọn vẹn.
Buông mắt nhìn bàn tay đang dính máu, nàng tự giễu cười cười. Cho dù nàng thiên tân vạn khổ theo đuổi, cho dù nàng liều lĩnh thủ hộ, kết quả vẫn là tự làm mình bị thương. Nàng sợ nếu mình cứ còn đắm chìm như vậy, được được mất mất, lần này qua lần khác, dùng hết toàn lực cứu vớt tình cảm, thật giống như từ trước đến nay chỉ có mình nàng theo đuổi.
Nếu không phải như vậy, thì vì sao Đinh Tiểu Tuyên có thể lý trí đến nỗi khiến trái timngười ta băng giá, như là một khối băng lạnh lẽo đập thẳng vào huyết mạch cuồn cuộn của nàng. Dẫu cho nó có đập nát tim cùng máu của nàng chăng nữa, Đinh Tiểu Tuyên, vẫn cố chấp không muốn bị hòa tan.
Cho nên, nàng hẳn nên triệt để buông tay.
Tiếu đại muội đứng một bên nhìn Lam Tử Ngưng thật lâu, thật cẩn thận hỏi: "Ngưng tỷ, giờ phải làm thế nào?"
Lam Tử Ngưng thu hồi suy nghĩ lan tràn không ngừng, thản nhiên nói: "Tiếp tục đi cửa sau."
Tiếu đại muội giật mình nhìn nàng: "Người đều đổi rồi mà!"
"Đổi thì đổi nhưng trong tâm vẫn thế."
Đổi thang mà không đổi thuốc, chỉ cần Hoàng Linh vẫn còn tâm tư kia với mình, những người nàng ta an bài, vẫn là người của Lam gia.
Ánh mắt Tiếu đại muội chợt lóe giật mình, hoài nghi, cuối cùng, nàng nhìn nhìn Lam Tử Ngưng, nàng ấy vẫn mang vẻ bình tĩnh tự tạo, rốt cuộc yên lòng: "Kia vẫn là số ?"
"Đúng vậy, nhóm hàng đầu tiên trộn trong đống nguyên liệu chở vào. Số theo thành phẩm đi ra ngoài, từ ngục giam đi ra ngoài, phải thẳng một đường."
"Cảnh sát Đinh bên kia?"
Trong thần sắc khó xử của Tiếu đại muội, Lam Tử Ngưng nhìn thấy sự đồng tình, ngay cả người bên cạnh cũng thấy nàng khăng khăng một mực là phí công. Lam Tử Ngưng lắc đầu, cố ý bỏ qua ánh mắt của nàng ta.
"Cô ấy có thể vẫn còn tiếp tục điều tra, cứ để cổ tra."
"Tôi sợ cô ta sẽ gây ra chuyện."
"Để Tiểu Quỷ theo dõi."
Lam Tử Ngưng ngã lên giường của Tiếu đại muội, nhắm mắt, hữu khí vô lực (uể oải, bất lực) phát tiết bất an cùng sợ hãi trong nội tâm.
"Lam Tử Ngưng."
Bên tai truyền đến giọng nói có chút nôn nóng của Đinh Tiểu Tuyên , âm thanh kia có chút xa vời. Lam Tử Ngưng đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt giống như lưỡi dao bôi độc, nhìn thẳng Đinh Tiểu Tuyên đang bị chặn lại trước cửa. Nàng cố gắng tự áp chế cảm xúc trong lòng, thản nhiên đứng dậy phất phất tay.
"Cảnh sát Đinh."
Bóng của nàng đổ dài trên đất, tiếng nói trầm thấp, trong đó còn mang theo hơi thở cừu hận. Trái tim giống như bị phá động, trừ bỏ hư không và cô độc, chỗ đó giờ đây không còn gì cả.
Lưng Đinh Tiểu Tuyên cứng đờ, cô đành cố gượng thẳng người, liều mạng chống lại cảm giác bất lực kia. Cô cố gắng cười đi tới chỗ nàng, cầm bàn tay đang buông thỏng bên người, lật bàn tay đang bị thương ôm vào trong tay.
"Tay chị sao mà bị thương rồi?"
Lam Tử Ngưng thấy trên mặt, trên cổ cô đều là dấu tay đỏ sẫm bị mình bấu ra, dùng sức muốn rút tay, cổ tay lại bị giữ chặt. Nàng cúi đầu không lên tiếng, lảng tránh ánh mắt thân thiết của người kia.
Đinh Tiểu Tuyên kéo cái khăn đang cột trên tay Lam Tử Ngưng ra, vo lại thành một cục ném xuống dưới chân. Thả tay nàng ra, rồi lại lấy một cái khăn khác, thật cẩn thận lau máu chung quanh vết thương.
Động tác của cô mềm nhẹ cẩn thận, Lam Tử Ngưng chỉ ở một bên nhìn mà không nói gì, trong lòng thật sâu thở dài, ngữ khí vẫn lạnh nhạt xa cách, dùng sức đẩy cô ra.
"Đây đã là gì."
Đinh Tiểu Tuyên lui ra sau mấy bước, lại chấp nhất tới gần, lại vươn tay ra, lại tiếp tục bị Lam Tử Ngưng hung hăng tránh thoát.
Cô ngẩng đầu, thái độ lạnh lùng kia quật vào trái tim cô, nhưng mà một bước cô cũng không muốn tránh ra. Khóe miệng cô giơ thành một đường cong, mặc dù cô biết, kia nhất định thực cứng ngắc.
"Khăn tay bẩn, không buộc nữa. Miệng vết thương cẩn thận không đụng vào nước là được."
Đinh Tiểu Tuyên thoạt nhìn có chút tiều tụy, nhưng mi tâm chứa đựng tiếu ý, Lam Tử Ngưng cảm thấy thật phiền mà đáp lại cô bằng một nụ cười lạnh lùng.
Đinh Tiểu Tuyên khẽ run lên, ánh mắt cô lại có chút chua xót. Cô cắn chặt môi liều mạng khắc chế ý muốn khóc, hít một hơi thật sâu, nắm tay nàng.
"Trở về đi, hôm nay chị cũng mệt mỏi."
Giọng của cô, không hề nghi ngờ là đang khẩn cầu. Lam Tử Ngưng lạnh lùng nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm cổ tay mình, thản nhiên nói: "Diễn đến thiệt tình thiệt ý , đủ rồi."
Thân thể Đinh Tiểu Tuyên lâm vào chấn động, mở to hai mắt nhìn nàng.
Bất thình lình trầm mặc, khiến tim Lam Tử Ngưng đập lệch một nhịp, tim thật giống như bị cái gì giày xéo. Cúi đầu nhìn khuôn mặt đang lấm tấm mồ hôi kia, trong giọng nói của Lam Tử Ngưng mang theo lửa giận khó hiểu : "Tự tìm! Không biết tự trọng() !"
() : 犯贱 – 'phạm tiện'
"Có chút chuyện, là diễn không được." Lời của Đinh Tiểu Tuyên mang theo nghẹn ngào rõ ràng.
Rõ ràng sẽ không vì điều gì mà lùi bước, mặt dày mày dạn như vậy để làm chi, bộ mặt thê lương bi ai đó để làm chi, là lại một lần nữa muốn lợi dụng mình, là muốn dùng nước mắt để hạ gục mình sao.
Lam Tử Ngưng chợt dùng sức đẩy một cái, Đinh Tiểu Tuyên không hề phòng bị mà ngã vào mép giường, đầu đập mạnh lên đó. Sau đó cả người cũng ngã xuống, lọ thuốc trong túi áo của cô cũng rơi ra, lăn xuống dưới gầm giường.
Làm ra hành động thô lỗ như vậy xong, Lam Tử Ngưng hối hận , lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô xụi lơ ở nơi đó.
Cố gắng chịu đựng chóng mặt, Đinh Tiểu Tuyên xoay người áp sát sàn nhà, nghiêng thân mình cố gắng với tay xuống gầm giường.
"Đồ điên!"
Rốt cuộc không thể nhịn được nữa , Lam Tử Ngưng nắm Đinh Tiểu Tuyên đang nằm trên sàn lên, một tay dùng sức nắm cằm cô. Căn bản là không cho cô bất cứ cơ hội thở dốc nào, nàng đột nhiên cúi đầu áp môi lên môi cô, cắn cắn mút mút, lực đạo mạnh như là đang trừng phạt, hung hăng chà đạp cánh môi của cô.
Còn không chưa kịp xông vào lãnh địa của cô , tường thành của Lam Tử Ngưng đã muốn thất thủ. Đáp lại bạo ngược của nàng, là một nụ hôn ướt át triền miên, cái lưỡi non mềm ôn nhu liếm mút , quét qua mỗi một khẽ răng của nàng, dường như muốn quấn quít cuốn hút hết hơi thở của nàng.
Lam Tử Ngưng cả kinh, trợn to mắt nhìn Đinh Tiểu Tuyên đang say mê, nhìn cô lúc này giống như đang chìm đắm trong nụ hôn. Hai mắt khép hờ, hai tay cô không tự chủ được mà xông tới, chỉ là hai tay run run khiến Lam Tử Ngưng đang có chút mê loạn nhất thời thanh tỉnh !
Cô là cố ý !
Lam Tử Ngưng, Đinh Tiểu Tuyên chỉ là đang đùa bỡn của tình cảm của mày!
Oán khí nơi đáy lòng của cô đối với Đinh Tiểu Tuyên lại tăng thêm vài phần, mạnh mẽ tránh khỏi đôi môi của cô, thở hổn hển, nắm chặt cổ tay cô, nhìn chằm chằm lọ thuốc trên tay cô, hét lớn : "Ngay cả đạo cụ cũng mang tới! Thật sự đủ ! !"
Cô dại ra nhìn Lam Tử Ngưng khó thở đến nghẹn hồng mặt. Sự phẫn nộ kia lại khiến cô cảm thấy an tâm. Đúng vậy, ít nhất nàng còn để ý, cô cười ôn nhu rồi lại dán môi lên môi của nàng, trong chớp mắt khi nàng còn ngây ngẩn, lập tức khiêu mở khớp hàm ra.
Nàng còn muốn né tránh nụ hôn khiến nàng mê loạn ấy, nhưng trên thực tế nàng không thể đào thoát. Đã sớm biết Đinh Tiểu Tuyên quật cường, tâm tư muốn trừng phạt lại trong một khắc hóa thành tràn đầy đau lòng cùng sủng ái.
Sau khi nụ hôn triền miên nóng bỏng đi qua, hơi thở ấm áp phun bên vành tai cô.
"Vậy em nói cho tôi biết, em là ai, là Kha Hựu, hay là Đinh Tiểu Tuyên."
Âm thầm thở phào, nàng còn nguyện ý nghe cô giải thích, nàng còn nguyện ý cho cả hai cơ hội, khóe miệng gợi lên mỉm cười ngọt ngào.
"Một khắc kia khi yêu chị, đối với chị, em cũng chỉ là Đinh Tiểu Tuyên."
Trong lòng Lam Tử Ngưng căng thẳng, mới vừa rồi ý thức được xém chút xíu nữa mình lại bị lời của cô câu đi mất, một lần lại một lần nữa !
Sự thật tuyệt vọng là lại một lần nữa bị cô mê hoặc ! Tránh khỏi cái ôm của cô, hơi hơi nhếch môi, một tay ngả ngớn mơn trớn cánh môi của cô.
"Diễn rất đạt ! Thiếu chút nữa tôi lại bị cô lừa !"
Tiểu Tuyên ngoan ngoãn để nàng vuốt ve, không muốn làm bất cứ phản kháng gì.
"Em không muốn lừa gạt chị thêm bất cứ lần nào nữa. Nếu chị và Tiêu Hàn vẫn như vậy, em cũng vẫn ngăn cản, lúc này đây, là ngăn cản trước khi chị phạm sai lầm. Không phải vì trừng phạt chị, mà là vì cứu vớt chị. Hôm nay chị xuất hiện, bởi vì chị cũng biết, thuốc phiện sẽ hủy hoại một người."
"Cô cảm thấy cô đã hoàn toàn nắm bẳ được tôi đúng không? Sai lầm rồi!"
Lam Tử Ngưng cầm cổ tay Tiểu Tuyên, kéo cô tới phòng giam của Tiếu đại muội, ném tới trước mặt bọn lâu la luôn đứng canh ở ngọai, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm cô.
"Đưa ống tiêm cho tôi !"
"Lam Tử Ngưng !" Đinh Tiểu Tuyê không thể tin nhìn nàng chằm chằm.
"Ngưng tỷ..."
Tiếu đại muội kinh ngạc nhìn Lam Tử Ngưng đang mất đi lý trí. Kỳ thật nàng ta có nghĩa vụ nhắc nhở một chút, miễn cho sau này Lam Tử Ngưng nghĩ lại thì trách trên đầu mình. Phải biết, một khi dính vào độc nghiện, muốn cai, sẽ không phải là chuyện ngày một ngày hai .
Ngay cả giọng nói của nàng cũng không khắc chế được lửa hận : "Đưa đây!"
"Lam Tử Ngưng !" Đinh Tiểu Tuyên hoảng sợ, trong mắt nàng lại không có nửa điểm thương tiếc.
"Nắm giữ ! Khống chế ! Đúng ! Tôi muốn khống chế cô! Cô chỉ có thể là của tôi! Không thể phản bội tôi! Không thể phản bội tôi!"
Lam Tử Ngưng nỉ non, như là muốn thôi miên bản thân mình.
Cô cố gắng muốn Lam Tử Ngưng tỉnh táo lại : "Lam Tử Ngưng ! Đó là thuốc độc ! Đó là thuốc độc sẽ hủy hoại em!"
Lam Tử Ngưng như là một con sư tử đang phẫn nộ, nhanh chóng đoạt lấy ống tiêm. Trong đầu nàng trống rỗng, chỉ biết là kim tiêm trên tay, có thể khống chế cô, có thể trói chặt cô, có thể khiến cô vĩnh viễn nghe lời.
Đinh Tiểu Tuyên liều mạng muốn giãy dụa, đầu kim đã muốn đâm vào tĩnh mạch. Trong lúc giãy dụa đã truyền tới cảm giác đau nhói, nước mắt cô chảy ra, lớn tiếng gào thét thê lương : "Chị giết em đi! Em thà rằng để chị giết em! Đừng mà! Lam Tử Ngưng, em xin chị! Đừng mà !"
Thuốc độc. Hủy cô ta. Giết cô ta.
Đầu óc nàng có chút đình trệ, thuốc trong tay đã đẩy được một nữa, nàng đơ người.
Trước mắt là khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, đầm đìa nước mắt, lời cầu xin của cô như là nói mê : "Lam Tử Ngưng, đừng mà..."
Nàng điên rồi... Nàng rút kim tiêm ra, buông lỏng tay, một tiếng vang trầm đục kia khiến nàng kinh sợ. Nàng bỏ cánh tay như của ác ma đang kiềm chế trên người cô. Cơ hồ là xuất phát từ bản năng, ôm thân mình cô vì phản kháng cuồng loạn đến nổi kiệt sức vào trong lòng, tay áp lên khuôn mặt trắng bệch của cô, nhẹ nhàng vỗ về : "Từ bỏ, từ bỏ rồi, không sao, không sao nữa."
Lông mi Đinh Tiểu Tuyên run rẩy , môi cũng run rẩy , cả người cô không ngừng run run...
Rối loạn, tất cả đều rối loạn.
Là ai, đã đảo lộn trò chơi báo thù này. Hốc mắt Lam Tử Ngưng hồng hồng, trái tim nàng đã run đến không ra hình ra dạng gì nữa rồi, đỡ đầu cô tựa vào hõm vai mình.
"Rời khỏi tôi đi, đừng lại gần tôi nữa, từ bỏ đi."
Cô giao toàn bộ thân mình cho Lam Tử Ngưng, cả người mềm yếu vô lực, giọng nói cũng suy yếu hư ảo : "Ngưng, ôm chặt em."
Dần dần, người trong lòng không còn run rẩy bất an, chỉ có hô hấp vững vàng.
Cô mệt mỏi, ở trong lồng ngực an toàn ấm áp của nàng, ngủ mất.
Tim của hai người cuối cùng vẫn hợp lại một chỗ.