Trong khi ta dành thời gian với Nagi và vợ mình, ta đã nhận ra vài điều.
Ta bắt đầu có cảm tình với con bé.
Khi con bé dành giải môn múa truyền thống, ta cảm thấy hạnh phúc như đó là của bản thân mình. Ta cũng đã rất vui khi con bé báo lại rằng bản thân bắt đầu thích trà đạo và cắm hoa, dù lúc đầu con bé không thích chúng cho lắm.
Và ta nghĩ về bản thân
Ta muốn con bé sống tự do
Ta muốn con bé có thể làm những điều con bé muốn và tận hưởng cuộc sống. Ta không muốn áp đặt ước mơ và công việc của ta lên con bé.
Ta không muốn trói buộc con bé. May thay, ta đã có kha khá tài sản. Ta có thể cho con bé những gì mình muốn.
Ngay lúc ta nghĩ như thế, đã là quá trễ.
Từng chút từng chút một, nụ cười dần mất đi trên gương mặt Nagi. Bởi vì những gì ta đã nói.
Ta kể cho vợ mình.... và cô ấy đã nổi giận với ta. Ta đã tìm mọi cách để có thể quay lại như bình thường.
-Nhưng đã quá trễ.
Ta nhớ rất rõ những gì cha mẹ đã nói khi ta vẫn còn là một đứa trẻ. Và ta lặp đi lặp lại với Nagi những thứ tương tự.
“Nagi. Con có muốn thứ gì không?”
“Không hẳn ạ, bởi bây giờ con đang tập trung cho bài kiểm tra ạ.”
Con bé không còn cư xử như trẻ con như con bé đã từng.....và khoảng cách giữa bọn ta ngày càng rộng.
Ta không đủ tốt. Ta đã nhờ Chie nói với con bé rằng hãy giành thời gian với nhau như trước đây.
-Tuy nhiên, điều đó là vô ích.
“Nhưng như thế con không thể giống ba đưuọc, thưa ba.”
Bên trong con bé. Sức ảnh hưởng của ta là quá lớn.
Tuy vậy, ta vẫn cố gắng thuyết phục con bé. Nhưng Nagi đã hình thành thói quen che dấu cảm xúc bản thân.
Trước khi kịp nhận ra, con bé đã thành như vậy.
À, chúng ta đã không đủ tốt. Ta đã nghĩ như thế.
Khi vào tiểu học, ngoại hình con bé không thay đổi.
-Ta không biết ai đã lan truyền điều đó, nhưng Nagi được gọi là [Công chúa băng giá]. Đẫ được một khoảng thời gian từ khi con bé được gọi như vậy.
Ta chuyển con bé vào một trường tư thục nơi có những đứa trẻ đến từ những nơi có điều kiện tốt, nhưng ta cảm giác đó không phải việc tốt.
Con bé tự cô lập bản thân với môi trường xung quanh. Con bé luôn ở một mình.
Vậy nên sẽ tốt hơn nếu gửi con bé vào một ngôi trường bình thường.
Nếu có ai đó đến và làm cho Nagi vui lên chứ không phải bọn ta, có thể mọi chuyện sẽ thay đổi.
Ta nói chuyện đó cho vợ mình. Khi tôi đề nghị chuyển trường, Nagi dễ dàng đồng ý.
-Nhưng. Ngay cả thế, ta vẫn thành một trở ngại.
Ba cô ấy là một người đàn ông tuyệt vời, và nếu bạn làm điều gì đó xấu, ba mẹ bạn có thể sẽ bị mất việc.
Không mất quá lâu để những lời đồn như thế lan truyền. Tất nhiên ta cũng không có làm những việc như vậy.
Nhưng, nó không tốt chút nào....Tất cả đều phản tác dụng.
Chẳng bao lâu, ta không biết phải đối xử với con gái mình như thế nào, cuộc đời nó đã bị ta hủy hoại. Những cuộc trò chuyện gia đình cũng giảm dần.
.........Bởi vì điều đó.
◆◇◆
“Trẻ em học ý thức từ ba mẹ chúng. Ta đã không biết về sự thật hiển nhiên đó....Cuối cùng, Nagi lươn lên. Ta nghe nói rằng khi con người đến tuổi dậy thì, họ sẽ bắt đầu ghét ba mình và không nên nói chuyện với ông ấy, đó là những gì ta đã nghĩ-không. Đến cuối cùng ta chỉ tìm cách chạy trốn mà thôi.”
Gương mặt Soichiro-san nhăn lại khi ông ấy nói điều đó.
“Đến một này nào đó mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Ta lao đầu vào công việc. Để Nagi lại cho người làm trong nhà.”
.......Sau vài năm, Nagi vẫn như vậy.
Soichiro-san nhìn chằm chằm tôi
“Gần đây, Nagi thường xuyên ra ngoài hơn. Ta cảm thấy đó là một tín hiệu tốt. Nhưng lúc này, lại không có quá nhiều cuộc trò chuyện. Ta nghĩ rằng cuộc sống Nagi sẽ sống động hơn nếu có ai đó như kiểu hôn phu hay bạn bè. Ta đã cứ áp đặt suy nghĩ ích kỷ của mình rằng con bé sẽ hạnh phúc....Ta thậm chí còn không nhận ra những thay đổi ở con gái mình.”
Soichiro-san vẫn nhìn chằm chằm tôi
“Ta xin lỗi, Minori-kun. Ta xin lỗi vì đã khiến cậu và con gái ta có một khoảng thời gian khó khăn.”
Tôi có suy nghĩ của riêng mình sau khi nghe câu truyện ấy. Nhưng đấy không phải là những gì tôi nên nói.
“Làm ơn hãy xin lỗi Nagi-san, không phải cháu. Và hãy làm lành với cô ấy. Đó là nguyện vọng của cháu.”
Miệng tôi thoải mái một cách tự nhiên.
“Chú vẫn có thể bắt đầu lại. Cô ấy yêu ba mẹ mình nhiều hơn bất cứ ai khác.”
Nếu cô ấy có thể dành thời gian với ba mẹ mình lần nữa như đã làm trong quá khứ. Tôi chắc chắn Nagi cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
“Xin hãy làm lành với cô ấy và đối xử với cô ấy như trước đây........làm ơn”
“Ta hiểu rồi. Ngay lập tức- ”
Ngay khi Soichiro-san định đứng dậy.
“Con đã nghe hết tất cả rồi. Thưa ba”
Cánh cửa trượt nối với một canh phòng khác mở ra.
Ngay lúc đó, tôi nuốt ực một tiếng.
“...........”
Đó là Nagi, đang mặc kimono.
Làn da cô ấy trắng hơn bình thường một chút. Nó khiến da và mặt Nagi trông xinh và thu hút hơn.
Mái tóc được buộc ra phía sau giống như khi cô ấy múa....Nó được buộc bằng một chiếc kẹp tóc và một viên ngọc xanh bên trên.
Và bộ kimono. Sự trong sáng của Nagi được tô điểm bởi bộ kimono sang trọng với họa tiết hoa huệ trắng trên đó.
“-Hai người đã nghe những gì? Nagi. Chie.”
“Con xin lỗi. Con đã đợi đúng thời điểm mới bước vào ạ.”
Tôi rất ngạc nhiên trước một cuộc trao đổi như vậy. Tôi chợt tỉnh lại.
“Không sao.....Dù gì thì, ta cũng định nói với Nagi những thứ tương tự vậy. Nó đã giúp ta đỡ kha khá rắc rối, vậy nên ổn thôi.”
Soichiro-san nói thế. Ông ấy nhìn họ.
“Hãy nói chuyện nào. Nagi, Chie. Xin hãy ngồi xuống.”
Họ gật đầu trước lời nói của Soichiro-san. Bọn họ ngồi xuống bên cạnh ông ấy.
“À, phải rồi. Anh phải giới thiệu Minori-kun với em đã, Chie.”
“-Vâng. Nhưng thật ra, em đã nghe hầu hết từ Nagi rồi.”
Người được gọi là “Chie” được một lúc rồi hẳn là mẹ của Nagi.
Với mái tóc đen tuyệt đẹp được buộc đuôi ngựa, cô ấy có vẻ ngoài rất gọn gàng.
Cô ấy thực sự xinh đẹp. Cô xinh đẹp đến nỗi tôi sẽ tin nếu cô ấy nói cô chỉ vừa quá hai mươi như Soichiro-san.
“Được rồi, một lần nữa. Rất vui được gặp cháu. Tên cô là Shinonome Chie, mẹ của Nagi.....Cảm ơn cháu nhiều vì đã chăm sóc cho Nagi.”
“D-dạ không. Cháu cũng mang ơn Nagi-san ạ. A, cháu là.......Minori Souta ạ.”
Tôi vừa dứt lời, Chie-san cười khúc khích.
“Cháu không cần phải dùng kính ngữ đâu. Hãy quay lại chủ đề chính nào.”
Chie-san nói vậy. Cô ấy quay sang nhìn Soichiro-san.
“-Nagi”
“Vâng”
Soichiro-san nhìn Nagi
Sau đó, ông ấy đặt tay mình lên sàn. Ông ấy cúi đầu mình xuống.
“Ta thực sự xin lỗi con. Ta không biết nên bắt đầu từ đâu. Chính ta đã phá hỏng cuộc sống của Nagi.”
“......Ba”
Nagi nhìn Soichiro-san. Và mỉm cười dịu dàng.
“Ba, xin hãy ngẩng đầu lên đi ạ. Con yêu cả ba và mẹ. Thế nên, kể cả khi ba nói rằng ba nhìn con như một công cụ.....Con có hơi bất ngờ, nhưng không giận.”
“Nagi”
Chie-san ôm Nagi từ phía sau.
“....Mẹ xin lỗi vì đã biến con thành một đứa trẻ không thể nói ra bất kì một yêu cầu ích kỷ nào.”
Biểu cảm Chie-san trông thật đau buồn.
“Mẹ xin lỗi vì đã không nhận ra. Nhưng Soichiro và mẹ.......không. Mẹ và ba con cũng đều ưu tiên đặt con lên trên hết, Nagi.....Bởi vì bọn ta chỉ duy nhất nghĩ cho hạnh phúc của Nagi.”
Bàn tay của Chie-san ôm Nagi chặt hơn. Soichiro-san ngẩng đầu lên. Ông ấy nhìn Nagi.
“Ừm. Đó là những gì hai ta muốn từ Nagi.....Bọn ta nghĩ rằng điều quan trọng nhất là Nagi phải tìm được hạnh phúc. Hạnh phúc của Nagi chính là hạnh phúc của bọn ta. -Vậy nên, ta muốn hỏi con lại một lần nữa.”
Đôi mắt đen tuyền, nghiêm túc của Soichiro-san nhìn thẳng Nagi.
“Hôm nay là này đính ước. Liệu con có thực sự hạnh phúc không Nagi?”
Cô nhìn chằm chằm ông ấy.
Cô ấy hướng ánh mắt sang tôi.
Cuối cùng, cô ấy quay sang nhìn tôi.
Cứ như thế, Nagi hướng ánh mắt trở lại.
“...Thưa ba. Hôn ước này là những gì con muốn từ tận đáy lòng. Không có nghi ngờ gì về việc đó cả.”
Cô ấy nói thế. Tôi vô thức quay đầu và siết chặt nắm đấm của mình.
“-Nhưng”
Những lời tiếp theo theo sau. Tôi nhìn Nagi,
“Nếu được. Con muốn nói chuyện với Souta-kun một lần nữa.”
Biểu cảm trên mặt cô ấy. Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng như lại thật đau đớn.
◆◆◆
Soichiro-san và những người khác đi sang phòng khác. Giờ chỉ còn tôi và Nagi trong phòng.
Nagi nhìn tôi im lặng.
“-Tại sao cậu lại đến đây?”
“Tại sao?”
Tôi lặp lại lời cô ấy. Tôi nhìn Nagi.
“Để làm cho Nagi hạnh phúc.”
Nếu tôi tóm gọn trong một câu, thì chính là câu này.
Hai mắt Nagi mở to trước lời tôi nói....và cô ấy quay đi.
“Mình đã làm tổn thương Souta”
“Cậu làm vậy là để khiến cho gia đình mình vui vẻ. Cậu không hề cố ý làm vậy.”
“Mình đã phản bội Souta-kun”
“Đúng là mình đau thật. Nhưng hiện tại mình vẫn đứng vững đây. -Nagi”
Tôi gọi tên Nagi, và cô ấy quay lại phía tôi
“.....Hơn cả mình. Mình chắc chắn cô gái hợp với Souta-kun sẽ đến một ngày nào đó.”
“Mình hạnh phúc với Nagi hơn bất cứ ai khác mình thậm chí còn không biết mặt ở ngoài kia.”
Biểu cảm Nagi méo đi từng chút một.
“M-Mình. Mình có thể.....phản bội Souta-kun lần nữa. Có thể mà đúng chứ?”
“Không, cậu sẽ không. Không có lý do gì để cậu phản bội mình lần nữa hết. Cả ba mẹ Nagi đều là những người tốt. Họ biết về mình. Vậy nên sẽ ổn thôi. Hơn nữa....”
Hướng tới Nagi. Tôi mỉm cười.
“Việc này đã đẻ lại một vết sẹo sâu trong tim Nagi giống như mình. Cảm giác tội lỗi và ghê tởm bản thân khi phản bội người khác. Giờ cậu đã hiểu điều đó. Cậu sẽ không phản bội mình lần nữa đâu, Nagi”
Nagi là một cô gái rất tốt bụng. Tôi nghĩ cô ấy đã dằn vặt bản thân ghê gớm.
Nhưng đó là lý do vì sao. Sẽ ổn thôi.
Nagi cúi đầu xuống và lẩm bẩm.
“....Mình chỉ là một đứa con gái ngu ngốc.”
Sau đó, cô ấy ngước lên.
“Không chỉ có Souta-kun......Cuối cùng, cũng không nói quá khi mình cũng đã phản bội cả ba mẹ.”
“Chỉ là thoáng qua thôi. Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.”
“Bên cạnh đó, mình đã từ chối Souta-kun”
“Đó không phải những lời thật lòng cậu. Cậu chỉ ép bản thân làm vậy.....Gương mặt cậu lúc đó nói cho mình biết điều ấy.”
“Mình luôn nửa vời trong mọi việc. Mình có thể làm tổn thương Souta-kun lần nữa.”
“Vậy hãy chữa lành cùng nhau. Không quan trọng bao nhiêu lần Nagi làm mình tổn thương, mình sẽ không bao giờ rời bỏ cậu. Mình hứa.”
“......Mình không muốn làm tổn thương Souta.”
“Mình biết. Đó là lý do vì sao mình có thể thay đổi. Nagi vẫn là một cô gái có thể trưởng thành hơn. Ngay cả khi Tiếng anh của cậu không ổn từ đầu, cậu vẫn có thể đạt điểm tuyệt đối đấy à.”
Biểu cảm của Nagi càng ngày càng nhăn lại.
“Mình-mình- ”
Hai má cô co lại.
“Có ổn không khi mình được hạnh phúc?”
“Tất nhiên”
Thẳng thắn. Tôi nhìn vào mắt Nagi để chắc chắn cô ấy hiểu.
“Anh chắc chắn sẽ làm em hạnh phúc, kể cả khi em không yêu cầu điều đó.”
Tôi đứng dậy và đến bên cạnh Nagi
Nagi nhìn tôi rưng rưng nước mắt.
“Nagi”
“.....Vâng”
Tôi đặt tay mình lên tay Nagi
“Liệu em có muốn hẹn hò với anh để tiến đến kết hôn trong tương lai không?”
Nagi nhìn tôi, khóc.
“-Vâng”
Cô ấy nắm tay tôi
Tôi nắm chặt tay cô ấy, đỡ cô ấy dậy và ôm cô.
“......Xin lỗi. Em xin lỗi, Souta-kun. Em đã tổn thương anh rất nhiều.”
“....Ừm, không sao hết.. Hiện tại, anh đang rất hạnh phúc.”
Hơi ấm từ cơ thể Nagi truyền đến tôi trực tiếp.
“.......Và, cảm ơn. Vì vẫn tiếp tục thích em.”
Nagi mỉm cười với tôi, mặc dù cô nàng vẫn đang rơi nước mắt.
“Không có gì.”
Bàn tay nhỏ nhắn của Nagi siết lấy lưng tôi và ôm tôi thật chặt.
“-Em yêu anh, Souta-kun. Em yêu anh hơn bất kì ai khác.”
“Anh cũng vậy.....Anh yêu em.”
Nagi rời mặt cô ấy khỏi ngực tôi. Cô ấy nhìn tôi.
Tôi đưa mặt mình lại gần cô ấy.
Đặt môi tôi lên môi cô ấy.
“........”
“........”
Chúng tôi im lặng nhìn nhau. Gương mặt xinh đẹp của cô đang ở trước mặt tôi.
Cứ như thế. Tôi đặt môi tôi lên trên môi Nagi.
“......Souta-kun”
“Sao vậy?”
Đôi mắt của Nagi, mang màu xanh như biển cả, nhìn tôi dịu dàng.
“Chắc chắn, chắc chắn. Em cũng sẽ làm cho Souta-kun hạnh phúc. -Em sẽ không bao giờ phản bội anh.”
“....Ừm”
Tôi gật đầu trước lời nói của Nagi. Tôi đặt môi mình lên cô ấy lần nữa.[note58787]
“Chúng ta sẽ hạnh phúc cùng nhau.”
“.....Em đã đang rất hạnh phúc rồi.”
“Hơn nữa. Anh sẽ làm em hạnh phúc hơn từ giờ.”
Nói vậy. Tôi ôm cô ấy khi cô mỉm cười và rời ra một chút.
Đột nhiên, có một cơn choáng nhẹ. Tôi bị cơn buồn ngủ tấn công và ngất đi.
______________________________________________
Tàu đã cập bến =))))))