“-Chào buổi sáng. Cậu hẳn là Minori-kun nhỉ?’’
Tôi nên làm gì đây? Tôi không ngờ sẽ gặp người này trước tiên.
Ông ấy cao hơn tôi. Chắc là tầm 1 mét 8
Gương mặt ông ấy khá trẻ. Có lẽ, ông ấy khoảng 30....hoặc thậm chí cỡ hai mươi mấy, tôi cũng có thể tin nếu là thật.
“Cháu xin lỗi đã làm phiền vào lúc sáng sớm thế này. Và đây là lần đầu tiên cả hai gặp nhau. Cháu tên Minori Souta, bạn của Nagi-san ạ”
“…..Ta chưa từng nghe về việc con gái ta có bạn là con trai cả”
“Đó là sự thật, thưa ngài. Minori-sama là một người bạn của tiểu thư……Một người rất quan trọng.”
Suzaka-san làm chứng cho tôi. Ông ấy nhíu mày.
“……Vào trong nhà và nói chuyện đi.”
“Cảm ơn chú ạ.”
“Và đừng cố sử dụng kính ngữ nữa. Ta không mong được đối xử quá lịch sự từ một học sinh đâu.”
“Cháu hiểu rồi. Cảm ơn ạ.”
Thành thật mà nói, tôi không giỏi sử dụng kính ngữ. Tôi không có quá nhiều hiểu biết về hình thức.
Tôi theo sau ông ấy
“À, nhân tiện, ta vẫn chưa giới thiệu về bản thân. Ta là ba của Shinonome Nagi. Tên ta là Shinonome Soichiro.”
“…Vậy thì, Soichiro-san”
“Cậu có thể gọi ta thế nào cũng được”
Một cuộc trò chuyện ngắn. Tôi đi theo Soichiro-san…..và Suzaka-san đi phía sau tôi.
“Chúng ta tới nơi rồi. Ngồi bất cứ đâu cậu thích.” zabuton
“V-vâng”
Tôi sau đó được đưa đến phòng khách. Tôi nên nói đó là một căn phòng tatami. Một căn phòng đơn giản với một chiếc bàn dài và đệm zabuton…..Không, tôi không nên nói là đơn giản. Cả đệm zabuton và cái bàn đều được trang trí sang trọng.
Tuy nhiên…….um. Tôi nghĩ chắc sẽ có một số luật lệ ở những nơi thế này. Kiểu như “chỗ của khách quý” hay “chỗ của khách thường.”
“Minori-sama, mời đi hướng này.”
“Oh, xin phép.”
Cuối cùng, tôi ngồi xuống nơi Suzaka-san bảo tôi ngồi. Sau đó……
“Có rất nhiều thứ ta muốn hỏi cậu. Trước tiên ta sẽ hỏi mục đích của là gì. Minori-kun.”
“Vâng”
Tôi phớt lờ tiếng tim đập của mình và nhìn Soichiro-san
“Cháu tới đây là để ngăn cuộc hôn nhân sắp đặt của Nagi- san ạ”
Tôi nói. Lông mày của Soichiro-san hơi giật.
-Lý do?
Tôi nghĩ ông ấy định hỏi tôi như thế.
“Nếu mọi việc cứ tiếp diễn, Nagi-san sẽ không thể hạnh phúc ạ.”
Soichiro-san không lộ ra biểu cảm nào trước lời nói của tôi.
“Thưa ngài. Thật ra…..”
“Khoan đã, Suzaka-san”
Tôi ngăn Suzaka-san, người đang định nói điều gì đó.
Đấy không phải là điều mà Suzaka-san hay tôi nên nói.
Chỉ có một điều nên chú ý
“Hôm qua. Cháu đã đi công viên giải trí với Nagi-san”
“Hả…!?”
-Đúng như dự đoán.
Tất nhiên ông ấy không biết….Bởi vì Nagi không hề nói gì với ông ấy.
“Và. Nagi-san đến nhà cháu mỗi thứ bảy hàng tuần để chơi và chăm sóc cho cháu.”
“Nhà cậu?”
Tôi gật đầu trước lời của Soichiro-san.
[Hai người có những suy nghĩ khác nhau]
Thật dễ để nói ra. Nhưng không
Tôi phải làm cho ông ấy nhận ra. …..Sự can thiệp của tôi phải được giữ ở mức tối thiểu.
“Nếu đúng là vậy. Chờ đã, ta…..”
Nhìn bề ngoài thì Soichiro-san bắt đầu cảm thấy lúng túng. Suzaka-san nhìn chằm chằm tôi với vẻ ngạc nhiên.
……Tôi đoán đây là một tình huống khá hiếm gặp.
“Và còn một điều nữa. Cháu đã được Nagi-san báo rằng bọn cháu không thể gặp nhau được nữa. [Mình sẽ không thể gặp cậu nữa]. Nhưng cháu không thể từ bỏ được. Đó là lý do cháu có mặt ở đây.”
Soichiro-san….đột nhiên đứng dậy. Ông ấy đặt tay lên cằm mình.
……A. Đó cũng giống với dáng đứng mà Nagi từng làm.
“Mỗi khi ông chủ muốn tập trung suy nghĩ điều gì đó, ngài ấy thường hay làm như vậy……Đây là lần đầu tiên ngài ấy làm thế trước mặt khách.”
Suzaka-san thì thầm vào tai tôi…..Lần đầu tiên à.
Tôi ngơ ngác nhìn. Ông ấy khuỵu gối xuống.
“T-thưa ngài !?”
“…..Ra là vậy. Hóa ra mọi chuyện là như thế.”
Ánh mắt Soichiro-san hướng sang tôi.
“Cậu. Cậu là người bạn đầu tiên của Nagi.”
……..Ông ấy hiểu ra rất nhanh. Không, tất nhiên là do ông ấy thông minh, hơn cả tôi gấp nhiều lần.
“Vâng ạ”
“….Ra là vậy. À, ta hiểu rồi.”
Soichiro-san lẩm bẩm như để xác nhận mọi thứ lại lần nữa.
Tôi nhìn Suzaka-san, tự hỏi nên làm gì. Cô ấy gật đầu như thể mọi chuyện vẫn ổn.
Một vài phút trôi qua. Soichiro-san ngồi xuống.
“Thứ lỗi cho ta.....Ta có hơi chút bối rối”
“Dạ không, không sao đâu ạ.
-Như tôi đã nghĩ. Đúng như những gì Eiji đã nói.
[Hãy tạo ra một cơ hội. Chỉ điều đó thôi cũng đã giải quyết được vấn đề lớn nhất rồi......Nhưng vẫn còn đó một số vấn đề khác. Một khi ba của cô ấy nhận ra, đó sẽ là chiến thắng của chúng ta....à không, của Souta.]
Tôi có thể nhẹ nhõm từ giờ......Tiếp đến.
Tôi đang nghĩ như thế. Soichiro-san lên tiếng.
“......Chắc ta đã khiến cháu bị tổn thương khá tệ. Cho ta xin lỗi vì sự thô lỗ của mình.”
“Làm ơn đừng xin lỗi ạ. Nhưng có thể cho cháu hỏi một câu được không ạ?”
Trước khi chuyển đến những câu hỏi khác. Tôi vẫn có một điều muốn hỏi ông ấy.
“Đó là gì?”
“....Nếu được. Chú có thể kể cháu nghe ngày mà Nagi-san thay đổi được không ạ.”
-Rất lâu về trước. Nagi từng được ba mẹ mình chiều chuộng một cách bình thường.
Tôi nhớ rằng ba cô ấy đã bảo cô đừng để lộ bất kì điểm yếu nào.
Chuyện đó bắt đầu từ bao giờ? Từ khi nào Nagi bắt đầu sống một cuộc đời mà không thể được ai chiều chuộng? Tôi luôn tò mò như thế.
Soichiro-san nhắm mắt lại.
“....Ta hiểu rồi. Ừm, phải rồi ha.”
Ông ấy dường như bị thuyết phục bởi điều gì đó. Tôi bất giác nghiêng đầu.
Đó chỉ là chút tò mò của tôi thôi.....
Sau đó tôi chờ xem ông ấy định nói gì.
“Trước khi trả lời, ta phải kể cho cậu nghe một chuyện.”
Đột nhiên. Soichiro-san lên tiếng nói.
“Ta có thể cho cậu nghe một câu chuyện cũ chứ? ....Nó diễn ra sau khi Nagi đến đây.”
Tôi gật đầu trước những lời của Soichiro-san.
“-Ta”
Từng lời tiếp theo, tôi cảm thấy hụt hẫng.
“Ta từng nghĩ Nagi như một công cụ. Đó là khi con bé còn là một bé gái.”
Im lặng vài giây. Cả tôi lẫn Suzaka-san. Tôi không thể rời mắt khỏi Soichiro-san và tôi thậm chí không thể mở miệng.
“.....Nhưng Nagi. Cô ấy đã được nuôi nâng với tình yêu thương.”
“Tất nhiên, hiện giờ ta thương con bé như con ruột của mình.....Nhưng lúc ta nhận ra điều ấy....thì đã quá trễ.”
Tôi không biết lời ấy có nghĩ là gì. Nhưng khi tôi nhìn ông ấy. Tôi nhận ra một điều.
Chắn hẳn ông ấy đã hối hận rất rất nhiều
“Cả vợ và ta. Chúng ta đã không biết là do ai, nhưng chúng ta đã không thể có con.”
Cứ như thế, Soichiro-san bắt đầu nói.
◆◇◆
Người vợ hiện tại từng là thư kí của ta. Sau khi bọn ta kết hôn, đã có một số trục trặc. Ta dường như nhận ra ngay lập tức.
Ta ước có thể tìm ra ai đó thay thế mình, nhưng công ty ta lại không có bất cứ ứng viên nào phù hợp.
Ngay sau đó, ta nghĩ, tại sao không dạy cho chính con của mình?
Vợ và ta gặp rắc rối. Nhưng cả hai nhanh chóng tìm ra được phương án.
“Không nhất thiết phải là con ruột, Soichiro-san”
Những lời vợ ta nói dẫn chúng ta đi đến kết luận là nên nhận nuôi một đứa trẻ.
Bọn ta cần nhận nuôi một đứa trẻ, và là một đứa trẻ tốt. Tuy nhiên, có rất ít tổ chức cho phép trực tiếp nhìn và lựa chọn trẻ.
Ta tìm thấy một tổ chức nơi có thể chọn trẻ thông qua những bức ảnh, rồi vợ và ta đi đến đó.
Tại đấy bọn ta gặp Nagi.
Có hai lý do để ta chọn Nagi. Một là cô bé rất xuất sắc.
Ta luôn có mắt nhìn người khá tốt. Cô bé là một người nghiêm túc và tốt bụng. Và ta cũng biết ngay rằng cô bé không hề tệ trong việc bày tỏ quan điểm bản thân.
Lý do còn lại là – vẻ ngoài giống người ngoại quốc của cô bé.
Công ty của ta có mục tiêu không chỉ trong Nhật Bản mà còn cả trên quốc tế. Ngoại hình cũng là một loại vũ khí.
Đó là lý do ta chọn con bé, vì con bé giống như có xuất thân ở Bắc Âu. Điều duy nhất ta lo lắng là con bé là một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Nagi khoảng ba tuổi khi bọn ta đón cô bé. Tuy nhiên, nỗi lo lắng của bọn ta là không cần thiết. Dường như không có bất cứ phản đối nào.
“Kể từ hôm nay, tên con sẽ là Nagi.”
“-Nagi”
“Đúng vậy. Từ bây giờ, con sẽ là con của chúng ta.”
Trong khi nhìn vợ tôi ôm Nagi nói thế. Tôi thầm nghĩ.
Ta nên nuôi dạy con bé thành một đứa trẻ xuất sắc như thế nào? Kế hoạch giáo dục nên lên như thế nào?
Đầu tiên, ta dạy Nagi múa truyền thống. Sau đó, ta dạy con bé trà dạo và cắm hoa.
Lý do là vì....ta có một đứa trẻ ngoại quốc mặc kimono. Chỉ điều đó thôi đã là một lợi thế với thị trường nước ngoài. Đặc biệt khi họ thích Nhật Bản.
Tuy vậy, ta vẫn nhận thức được bản thân là một bậc cha mẹ. Ngay cả khi cả hai bận rộn, bọn ta vẫn rất hòa hợp....À, có lần ba bọn ta đi sở thú theo gợi ý của vợ ta.
Mọi thứ cứ như thế, Nagi bắt đầu có một sự tôn trọng dành cho ta. Một ngày.
[Con muốn hữu ích với ba khi con lớn lên. Con nên làm gì ạ]
Ta nghĩ đây là một cơ hội tốt. Ta nghe rằng có nhiều đứa trẻ không thích học hành, nhưng ta nghĩ nếu ta có thể tận dụng điều này, con bé sẽ không ghét chúng.
[Ba muốn con học hành chăm chỉ.....Và nếu có thể, ba muốn con gánh vác sự nghiệp của ba, giấc mơ của ba. À, phải. Có lẽ ba sẽ có một đứa con rể thật ngầu. Và khi con có, mong con sẽ hòa hợp với cậu ta.]
Tôi nhìn con bé và nói. Đứa bé Nagi gật đầu.
[Vâng, con hiểu rồi ạ! Con hứa đó!]
Đấy là sai lầm đầu tiên.....Ta phát hiện ra khi cậu hỏi ta lúc nãy.
Và sai lầm thứ hai cũng đến sớm sau đó.......một vài ngày sau
[Ba, con nên chú ý điều gì khi làm việc ạ?]
Ta có hơi lạc lõng khi suy nghĩ câu trả lời. Có rất nhiều thứ ta nên cẩn thận. Thứ gì sẽ là tốt nhất để dạy con bé?
Sau một hồi phân vân, ta-
[Đừng để người khác phát hiện điểm yếu của con. Đó là lý do ta luôn hoàn thiện bản thân. Ta làm việc này thường xuyên vì nó giúp ích cho ta trong công việc.]
Đó là những gì ta nói
Ta đã nói như thế
Đó là sai lầm thứ hai của ta-
Nó là sai lầm lớn nhân mà ta đã phạm phải