“Ưm, ngon thật đó”
“Công nhận, mình cũng không ăn pizza một thời gian rồi. Đúng là những calorie tốt mà.”
“Mày không thể tự biện mình bằng cách nói như vậy đâu”
Tôi ngồi nghỉ một chút sau khi ăn pizza. Bản thân tôi cũng lâu rồi chưa ăn chúng nhưng đúng là ngon thật.
“Chà, dù sao thì mày cũng đã giúp tao nhiều rồi. Bây giờ chắc tao đã có đủ khả năng để đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra sắp tới.”
“Ừm! Mình chắc chắn có thể đạt 120 điểm và khiến cho giáo viên bất ngờ cho xem!”
Thật tốt khi thấy hai người tự tin như vậy, nhưng đừng quên kiểm tra lại bài đấy.”
Tôi nói thế và cả hai đều cau mày rên rỉ.
“Thế hai người muốn bị điểm liệt trong bài kiểm tra sao?”
“….Tao sẽ làm hết sức có thể”
“M-mình cũng vậy”
Tôi gượng cười bất lực với họ. Vừa định gạt mọi chuyện sang một bên thì chuông điện thoại tôi vang lên.
[Hiện giờ cậu có tiện không?]
Đầu dây bên kia là Shinonome. Thấy tôi đang nhìn vào điện thoại của mình, hai người bọn học bắt đầu nhoẻn miệng cười toe toét.
“Ồ, dựa trên biểu cảm của mày thì, đó hẳn phải là một cô gái đúng không? Chà, chắc là bọn tao phải đi thôi.”
“Phải đó, cám ơn nha, Minorin”
“Ư-ừ, hai người định về thật sao? Mà, cũng đã khá trễ rồi nhỉ.”
Dù chỉ mới hơn 8 giờ. Nhưng với quan điểm của tôi thì như thế đã là muộn rồi.
[Chờ mình một lát]
Tôi nhắn lại và chuẩn bị ra tiễn họ.
“A, tao có nên giục mấy hộp pizza này luôn không?”
“Không cần đâu. Cứ để đó tao lo. Bọn mày không có để quên gì hết phải không?”
“À, ừm, hoàn hảo.”
“Y chang luôn.”
Họ lấy cặp rồi đi thẳng ra cửa trước.
“Vậy, cám ơn nhiều nha. Mày đã giúp tao một cú lớn đó.”
“Ông dạy tốt hơn Eiji nhiều.”
“Xin lỗi vì không phải là một người giáo viên tốt nhé.”
Tôi mỉm cười trước cuộc trò chuyện này và vẫy tay chào họ.
“Thế, mai gặp lại.”
“Ừm, mai gặp.”
“Hôm nào vui chơi với nhau lần nữa nha, Minorin”
“Ừm, lần tới sẽ.”
Và rồi họ ra về.
Tôi mở điện thoại lên trong khi thở dài một hơi.
[Hiểu rồi]
Tôi nhìn vào màn hình nơi Shinonome trả lời.
[Giờ ổn rồi]
Tôi nhắn lại. Ngay lập tức, tôi nhận được một cuộc gọi.
Tất nhiên, đầu dây bên kia là—
“Sao lại đột ngột thế?
Shinonome.”
Vừa nói tôi vừa áp điện thoại vào tai mình. Tôi bắt đầu nghe được một giọng nói có chút bối rối.
[À, ưm, cậu biết đấy. Đầu tiên thì, cho mình xin lỗi. Mình tưởng bạn của cậu đã ra về rồi.]
Hai má tôi giãn ra khi nghe thấy những lời đó của cô
“Mình không để tâm đâu. Bọn Eiji cũng vừa mới rời đi rồi.”
Tôi đáp lại.
Và rồi, cô ấy trở nên im bặt.
Tôi cũng không chắc chuyện gì đang xảy ra. Liệu tôi có nên bắt chuyện trước không?
“….Shinonome?”
Có thể là do tín hiệu tệ. Tôi gọi tên cô ấy và….nghe được một giọng thì thầm nói ‘Vâng’
[M-mình đã có thêm một chút thời gian rảnh. Vậy nên mình đã nghĩ tới việc gọi cho Minori-kun….]
Tôi cảm thấy có hơi phấn khích khi nghe những lười ấy.
Sao lại dễ thương đến vậy chứ?
[…Ư-ưm. Minori-kun?]
“Không có gì. Mình hiểu rồi, vậy nói chuyện với nhau một lát đi”
[Ừm!]
Shinonome đồng ý với đề nghị của tôi. Ngay cả khi nói chuyện điện thoại, cô ấy vẫn giống như thường lệ và má tôi cũng thoải mái hơn. Tôi ngồi xuống sofa.
[Việc học vủa cậu sao rồi, Minori-kun? Có cải thiện thêm gì thêm không?]
“Phải rồi….Mình mới là người dạy cho họ. Mình cũng chỉ dạy những thứ căn bản thôi. Nếu như mình dạy cho hai người đó thì họ sẽ mắc ít lỗi hơn lúc kiểm tra và đó cũng không hẳn là khoảng thòi gian qua tệ đối với mình.”
Nói thế, tôi nghe thấy tiếng Shinonome cười.
[Nghe giống cậu lắm đó, Minori-kun. Cậu luôn trông tích cực như vậy.]
“Hừm, cảm xúc của mình có hơi chút lẫn lộn về việc này.”
Những lời của Shinonome khiến tôi có chút xấu hổ. Chắc là tôi phải đáp trả lại.
[Fufu. Mình nghĩ như thế cũng tốt mà đúng không? Mình chắc rằng nó sẽ giúp cho cậu, Minori-kun]
“Ờ, mình đoán vậy”
“Nhân tiện thì. Bữa tối cậu có những gì vậy Shinonome?”
[Mình sao? …..Ưm. Hôm nay thì mình có món cá nướng. Nó khá nhiều mỡ nên cũng hơi khó để có thể nướng vừa phải, nhưng cuối cùng thì món ăn cũng đã được hoàn thanh một cách an toàn và ngon miệng.]
Mất một thời gian để tôi có thể hiểu những lời Shinonome nói.
“Một mình cậu nấu hết sao, Shinonome?”
[Nghĩ lại thì mình chưa nói rõ nhỉ. Đúng hơn là mẹ và mình cùng nấu. Như một phần trong khóa đào tạo làm cô dâu, mình làm hầu hết việc nhà cùng với mẹ]
“….Tuyệt thật đó”
Tôi đang định nói là bản thân không hề biết nấu tí nào nhưng quyết định ngưng lại.
[Không phải đâu. Mình quen với việc này rồi. Minori-kun, mẹ cậu có thường nấu cho cậu không?]
Tôi dừng lại một chút để suy nghĩ. Liệu tôi nên nói bao nhiêu đây? Bản thân cũng không chắc nữa. Dù rằng việc tôi sống một mình rồi cũng sẽ bị lộ thôi]
“….Mình sống một mình. Ba mẹ mình để mình lại ở quê.”
[Thật vậy sao?....Ừm, mình hiểu rồi. Đó là lý do vì sao mà cậu có thể dễ dàng mời bạn tới nhà.]
“Ý mình là vậy đó. Tuy có một số việc dễ dàng thật, nhưng cũng có những việc khá khó khăn.”
Chủ yếu là vấn đề về đồ ăn. Tôi không cần phải lo lắng về việc ăn uống bởi vẫn có trợ cấp của ba mẹ, hơn nữa bản thân tôi cũng không có lãng phí tiền bạc vậy nên tôi vẫn có thể sống bình thường.
Ba bữa một ngày. Ngay cả khi tôi mua bữa trưa từ của hàng tiện lợi thì nói thật khá rắc rối nếu phải nấu ăn hai lần trong một ngày.
[Nhưng tuyệt thật đó. Sống một mình khi chỉ mới là học sinh cao trung]
“Đừng khen mình nhiều thế. Mình sẽ không giữ bình tĩnh được mất.”
[Mình có hơi lo cho một Minori-kun đang mất bình tĩnh đó.]
“Cho mình nghỉ chút đi mà.”
[Mình chỉ đùa thôi]
Hai má tôi càng giãn ra hơn khi nghe thấy tiếng cười vui vẻ của cô.
Và rồi cuộc gọi kéo dài hơn so với dự kiến.
◆◆◆
[…..Minori-kun. Cậu có bài kiểm tra trong tuần này…phải không?]
“Ừm, đúng rồi. Giọng cậu trông có hơi buồn ngủ rồi đó. Nếu cậu cảm thấy mệt thì cậu nên đi ngủ sớm đi”
Điều tiếp theo tôi biết, là đã khoảng 10 giờ tối.
[Fuwahh…..M-mình xin lỗi. Bình thường 9 giờ là mình đi ngủ rồi]
“Không phải như thế quá lành mạnh sao? Khoan, điều đó cũng tốt mà phải không? Ý mình là, nếu đã như vậy thì cậu nên đi ngủ sớm đi. Nếu như cậu nói với mình trước, mình đã có thể nhắm chừng được thời gian.]
Sau đó phía bên kia điện thoại….tôi nghe được một giọng cười nhỏ.
[Mình rất vui khi được nói chuyện với cậu, Minori-kun. Nó khiến mình không muốn ngủ chút nào.]
Những lời đó khiến tôi phải ôm đầu.
Và như vậy, cuộc trò chuyện cuối cùng vẫn tiếp tục cho tới khi Shinonome thiếp đi. Tôi rất vui khi đã có thể đưa Shinonome vào giấc ngủ.
“…zzzz, zzz…”
Tôi có thể nghe được những tiếng thở nhỏ nhẹ khi ngủ của cô. Tôi lặng lẽ đưa điện thoại ra xa khỏi tai mình.
“Ngủ ngon nha, Shinonome”
[….phew, ngủ ngon]
Nghe những lời nói mớ ấy, tôi nhanh chóng cúp điện thoại.
“Haizz…..”
Tôi thở dài bằng hết sức lực của mình.
“Không hề ổn một chút nào. Mình đã lún quá sâu rồi.”
Nếu cứ như vậy, tôi phải bảo cô ấy giữ khoảng cách vơi mình. Thế nhưng khoảng cách này lại thoải mái tới mức tôi không thể làm gì được.
Cứ thế, như thể tôi bị rơi vào một đầm lầy không đáy vậy. Tôi cảm giác tầm nhìn của mình như sắp đóng lại.
“Mình cần phải bình tĩnh. Đối với Shinonome….mình là người bạn đầu tiên của cô ấy. Chỉ là khoảng cách của hai bọn mình có hơi gần gũi một cách kì lạ thôi.”
Tôi tự nhủ như thế với bản thân. Tôi dồn hết mọi thứ cảm xúc lại rồi thở hắt ra một hơi.
“Có lẽ bây giờ mình cần phải đi tắm và dọn dẹp thôi.”
Nếu tôi có thể làm những gì bản thân phải làm, chắc là tôi sẽ quên tất cả những chuyện này sớm thôi. Tôi đứng dậy và đi thay quần áo.
……Nhưng cuối cùng thì. Cảm giác phấn khích kì lạ này vẫn không biến mất cho đến trước lúc tôi ngủ.
◆◆◆
“Chào buổi sáng, Minori-kun”
“….Ừm, chào buổi sáng”
Tôi gặp Shinonome vào buổi sáng khi còn đang dụi đôi mắt ngái ngủ của mình. Shinonome vẫn trong như thường lệ ……chỉ là có hơi chút buồn ngủ thôi.
“Có khi nào. Minori-kun là kiểu người sẽ đi ngủ vào lúc 9 giờ tối sao? C-cho mình xin lỗi.”
“Hả, à không, không sao đâu. Mình chỉ có chút khó ngủ thôi. Bên cạnh đó, mình cũng không phải kiểu người dậy sớm. Vậy nên cậu đừng lo lắng về chuyện này.”
Tôi lắc đầu và giải thích cho Shinonome. Cô trông nhẹ nhõm hẳn.
Và rồi, Shinonome nhìn chằm chằm vào tôi.
“Ư-ưm, Minori-kun. Mình muốn nhờ cậu một việc nữa.”
“….Việc gì vậy?”
Lúc đó tôi có một chút linh cảm xấu. Shinonome sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá vô lý đâu. Ngược lại, có lẽ yêu cầu của cô ấy sẽ khá đơn giản.
“M-mình có một khoảng thời gian rảnh ngắn trước khi đi ngủ. Liệu mình có thể gọi cho cậu giống như hôm qua được không? Cậu có phiền không?”
Hai má tôi giật giật…..Điều đó cũng không quá tệ ha.
“Mình không phiền đâu. Mình chỉ muốn làm rõ một điều thôi. Mọi ngày luôn sao?”
“Ư-ừm…Tất nhiên, nếu nó có gây nhiều phiền phức cho cậu, Minori-kun, thì cậu cứ nói ra. Mình không muốn cậu phải chịu gánh nặng đâu.”
Tôi lắc đầu trước những lời của Shinonome. Tôi giãn lỏng đôi má căng cứng của mình xuống.
Từ chối Shinonome. Không cần phải lăn tăn quyết định làm gì.
“Không sao, mình cũng vậy. Mình rất vui với việc đó. Mình không ngại nói chuyện với cậu đâu, Shinonome.”
“….!”
Trước những lời của tôi, hai mắt Shinonome sáng lên.
“V-vậy thì! Mình sẽ gọi cho cậu vào khoảng 8 giờ tối mỗi ngày!”
“Ừm, Mình sẽ đợi.”
Tôi đáp lại Shinonome, người đang có chút phấn khích và ngả người về phía trước.
Chúng tôi bắt đầu bị lắc lư qua lại bởi đoàn tàu.