“Được rồi, canh thời gian chuẩn lắm.”
“Đúng vậy, cậu làm mình ngạc nhiên đó”
Khi cửa tàu mở ra, có hai người trông đầy năng động bước vào.
Một là Eiji….Và người còn lại là.
“Này. Lâu rồi không gặp, Minorin.”
“Ừ, cũng được một khoảng thời gian rồi, hay đúng hơn, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau nhỉ.”
Cô ấy có mái tóc nâu kiểu gợn sóng dài ngang vai nhưng đã được nhuộm màu.
Tai cô có xỏ khuyên, hai má cô hơi ửng đỏ và đôi môi được thoa 1 lớp son.
Nishizawa Kirika. Cô ấy là bạn gái của Eiji.
Cô ấy là một người dễ tính và luôn vui vẻ. Đó là kiểu người có thể gây ấn tượng mạnh mẽ với bạn ngay từ lần gặp đầu tiên. Cô ấy rất giống với Eiji ở mặt này.
“Phải ha! Đây là lần thứ hai rồi! Tại Minorin không chịu đi chơi với mình gì hết!”
“Mình không phải kiểu người sẽ đi chơi với người yêu của bạn mình đâu.”
“Ể! Nhưng Eiji nói ổn nếu đó là ông mà!”
“Ừ, đúng rồi đó! Làm ơn dạy bọn tao đi!”
“Mình không muốn học—”
“….Hai người ồn ào quá đấy.”
Tôi nói thế với hai con người đang cao hứng này rồi thở dài mệt mỏi.
Họ là như vậy đấy. Cả hai bọn đều có rất nhiều bạn, vậy nên họ có vẻ không hề bận tâm đến việc người mà họ chơi cùng có giới tính khác.
Tôi từng hỏi hai đứa nó liệu có ghen lẫn nhau không.
[Ghen? Tao không bao giờ ghen khi bản thân tao tự biết rằng cô ấy yêu tao nhất]
Đó là những gì cậu ta đã nói. …..Rõ ràng là hai người họ vẫn còn yêu nhau rất nhiều.
Sau đó, tôi chuyển hướng ánh mắt của mình một lát.
Tôi chạm mắt với Shinonome rồi vội ngoảnh mặt đi hướng khác.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ấy, tôi quyết định ngồi cạch Shinonome thêm một lúc nữa. Tôi nghĩ rằng miễn là bọn tôi không có biểu hiện gì thân thiết với nhau thì sẽ không có vấn đề gì hết.
“Dù sao thì, Souta. Chuyện với bạn gái yêu quý của mày sao rồi?
Lời của Eiji khiến tai của Shinonome hơi giật giật.
“Tao đã nói mày rồi, cô ấy chỉ là bạn thôi. Ga tao vừa xuống cũng là ga mà cổ xuống. Cô ấy không còn ở đây nữa đâu”
“Ể? Mình tưởng bọn mình có thể gặp chứ! Mình đã nghĩ hai đứa mình sẽ học nhóm tại nhà Minorin như một buổi hẹn hò đôi mà!”
“…Haizzz”
Đã bao nhiêu lần tôi phải nói với họ rằng mọi chuyện không phải như thế rồi? Shinonome đang quan sát chúng tôi từ đằng xa. Tôi không chắc chuyện gì đang diễn ra nữa.
Chà, tôi không thể bắt chuyện với cô ấy được. Đúng như những gì tôi nghĩ. Tiếng chuông thông báo điện thoại tôi vang lên.
…..? Ai đây?
“Tao đi xem điện thoại một lát.”
“Hmm? À, mày không cần phải xin phép đâu”
Tôi được sự cho phép của Eiji để xem điện thoại. Tôi nhìn vào thông báo và mở to mắt mình.
[Vậy ra việc cậu nhắc tới là học nhóm ha. Và còn ở nhà cậu nữa]
Người gửi nó cho tôi không ai khác ngoài Shinonome.
….Nghĩ lại thì, tôi vẫn chưa nói cho cô ấy.
Tôi dõi theo Shinonome sao cho Eiji và những người khác không để ý.
Trong khi hai má cô đang phồng lên. Cô ấy đang chăm chú nhìn vào điện thoại của mình.
Dù cho trái tim tôi đang phát ra những âm thanh ồn ào. Tôi lắc đầu và hướng mắt về lại cái điện thoại.
Đây là. Phải không ta? Nhưng có ổn không khi nói điều đó dễ dàng như vậy?
Không, những lúc thế này tôi phải tự tin lên.
[Nếu như cậu không phiền. Liệu cậu sẽ đến vào lần tới chứ, Shinonome? Sau bài kiểm tra chẳng hạn]
[Mình sẽ đến!]
Cô ấy nhắn lại ngay lập tức. Hình ảnh cô ấy tiến sát lại mặt tôi một cách hào hứng hiện lên ở phía sau mí mắt tôi.
“Ê? Sao vậy? Cuộc gọi từ cô bạn gái yêu quý của mày sao?”
Trước những lời của Eiji. Tôi nhảy dựng lên. Ở đằng xa, tôi cũng có thể thấy cơ thể Shinonome có chút giật nhẹ.
“Đ-đã bảo là. Không phải là tao đã nói với mày trước đó rồi sao. Cô ấy chỉ là một người bạn tao mới quen được gần đây thôi.”
“Mày lại thế nữa rồi. Dù tao chưa bao nghe chuyện đó trước đây, nhưng cô gái đó học ở trường khác phải không? Có khi nào cô ấy học cùng trường với Kirika không?”
“Ể? Cô ấy là bạn cùng trường của mình thật sao?”
“Không phải…..Cô ấy đang học ở trường cao trung ở thị trấn bên canh cơ.”
Khi tôi nói vậy, Eiji cười phá lên một cách khó chịu. Rồi cậu ta ghé sát miệng lại gần tai tôi.
“Ý mày không phải thế chứ? Mày gặp được cô ấy thông qua [Công chúa băng giá] sao?”
Nghe những lời đó. Tôi đóng băng tại chỗ.
“Ồ, phản ứng tốt đó.”
“Chà,…Nếu mày hỏi đúng hay không thì câu trả lòi là đúng vậy.”
Cô ấy chắc chắn có quen [Công chúa băng giá]. Hay nói đúng hơn thì đó chính là cô ấy.
“Tao hiểu rồi. Chà, chúc mày may mắn ha, chắc thế? Mày phải biết nắm lấy cơ hội của mình biết chưa?”
“Haizzz…..Tao sẽ ghi nhớ điều đó.”
Tôi thở hắt một hơi. Tôi tiếp tục gửi tin nhắn cho Shinonome, nói, [Đừng lo lắng, tên này chỉ hiểu nhầm mọi thứ ngay từ đầu rồi]
Sau đó bọn tôi đến ga mà Shinonome sẽ xuống. Khi Shinonome rời đi…..Chi trong một thoáng, ánh mắt chúng tôi đã chạm nhau.
[Cám ơn cậu rất nhiều. Hẹn gặp cậu ngày mai.]
Phải rồi. Cô ấy mấp máy miệng để nói như vậy. Tôi khẽ gật đầu sao cho Eiji và những người khác không chú ý.
Rồi sau khi Shinonome rời đi, Eiji tiến lại gần tôi. Tôi bất giác giật nảy mình.
“N-này. Đó có phải là Công chúa băng giá không?”
“….Ừ, chắc là cô ấy đó.”
Một cảm giác không lành chạy dọc sống lưng tôi. Tôi không nghĩ rằng cậu ta đã phát hiện ra. Suýt nữa là tôi đã thốt lên rồi.
“Ra là vậy. Cô ấy đúng là xinh đến không tưởng mà.”
“Ồ? Eiji, mày đang tính ngoại tình sao? Liệu tao có nên nói với cô ấy không đây?”
“Đừng làm vậy, tao sợ lắm! Với lại tao cũng yêu Kirika nhất!”
“Đừng có thả thính nhau như thế. Bọn mình còn đang ở trêu tàu đó.”
Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở cậu ta rằng điều đó sẽ gây khó chịu cho mọi người xung quanh. Tôi nhẹ nhõm khi biết cậu ta vẫn chưa phát hiện ra.
“Ý tao là. Đây là lần đầu tiên tao được nhìn thấy cô ấy đấy.”
“Ừm. Mình cũng chỉ được nghe nhiều thứ về cô ấy. Cô tuy trông giống người ngoại quốc, nhưng thật ra là người Nhật đúng không? Không lẽ cô ấy được nhận nuôi?”
“….Ưm, mình cũng không biết nữa”
Cậu đoán đúng rồi đấy. Nhưng nếu tôi nói như thể, chắc hẳn hai người họ sẽ sấn tới hỏi sao tôi lại biết được.
“Nghĩ lại thì, ba mẹ của cô ấy đỉnh thật đó. Tao nghe rằng họ rất nổi tiếng ngoài kia.”
“À, mình cũng nghe được điều tương tự. Nghe nói ông ấy là một doanh nhân có tiếng và có quan hệ với rất nhiều các công ty…..Nếu vậy thì, có vẻ như cô ấy đang học tại một trường nữ sinh nào đó.”
“Ừ, chắc vậy”
…Giờ cậu nhắc đến nó mới nhớ. Tôi nghĩ cô ấy đang học ở một trường chuyên.
Nhưng chắc đó chỉ là tưởng tượng của tôi thôi. Tôi không thể hình dung viễn cảnh Shinonome dựa hơi cha mẹ để có thể vào trường cao trung.
“Kể cả vậy, công chúa băng giá, hử….Ông thích công chúa băng giá sao Minorin?”
“Cậu nói y-yêu sao…..không đúng. Mình chỉ thích vẻ ngoài của cô ấy thôi, trông nó rất nổi bật.”
“Mày nói là mày thích việc ngắm nhìn cô ấy mỗi sáng mà.”
“Ra là ông thích cô ấy. Như vậy liệu ổn chứ? Không phải cậu đơn phương cô ấy sao?”
“Dừng lại. Nghe đau lòng lắm đó.”
Hồi ấy, tôi có thể ngắm nhìn cô ấy bao lâu tùy thích bởi dù gì bọn tôi cũng chưa quen biết nhau. Tôi đang rất hối hận ngay lúc này.
Chà, có lẽ đã quá trễ để hối hận rồi.
…..Đến một ngày nào đó, tôi phải xin lỗi thôi.
Trong khi đang trò chuyện, chúng tôi đã đến trạm gần với nhà tôi nhất.
“Tới rồi. Cả hai người, đi thôi nào.”
“Vâng thưa ngài!”
“Ừm”
◆◆◆
“Tao đuối quá—!”
“Học khó quá đi mất.”
“….Chà. Nếu như hai người chịu cố gắng thì có thể sẽ không bị điểm liệt đâu”
Chúng tôi chăm chỉ học trong hai giờ liền. Tuy vậy, dường như họ không thể tập trung được và cố gắng nói những chuyện ngoài lề. Đó là một tình huống khá nguy hiểm.
“Vậy giờ, đặt đồ ăn đi. Món chính là pizza. Hai người còn muốn gọi thêm gì không?”
“Pizza sao! Tao muốn uống Coca!”
“Còn mình thì thích gà nugget và khoai tây chiên ăn kèm! Cho mình 1 phần pizza luôn!”
“Được rồi. Để tao kiểm tra lại thực đơn đã—”
Tôi mở điện thoại lên xem. Có một thông báo được gửi đến.
[Buổi tập nhảy của mình vừa mới kết thúc. Giờ cậu đang làm gì vậy, Minori-kun?]
Có vẻ như Shinonome đã gửi từ mười phút trước.
[Mình cũng vừa kết thúc buổi học và giờ đang đặt đồ ăn]
Tôi gửi lại cho cổ. Tin nhắn ngay lập tức được đọc.
“A-…Xin lỗi nha, Eiji. Mày có thể đặt đồ ăn được không?”
“Hmm? À, cũng được thôi.”
Tôi nói thế với Eiji rồi hướng mắt mình về lại điện thoại.
[Vất vả rồi. Giao tận nơi hả? Mình chưa từng đặt đồ ăn như vậy bao giờ. Cậu đặt những gì thế?]
[Cậu cũng vất vả rồi. Là pizza. Tuy hàm lượng calo của nó khá cao nhưng thi thoảng cậu ăn nó sẽ cảm thấy rất ngon.]
[Mình chưa ăn món đó bao giờ]
Khi Shinonome đáp lại. Tôi vô thức thốt lên.
…..Thực sự chưa sao. Dù cho cô ấy trông như đã thử qua hết mọi món ăn rồi vậy.
[Vào lần tới. Cậu có muốn thử không?]
[Ừm!]
“Ồ, chuyện gì thế? Là bạn gái của mày à?”
“Ông rất dễ để lộ biểu cảm đó biết không?”
Eiji và Nishizawa đi tơi bên cạnh tôi. Còn tôi thì cố giấu màn hình đi thoại đi chỗ khác.
“Tao đã nói rồi, bọn tao chỉ là bạn thôi.”
“Hể? Nhưng mày chưa từng chưng ra vẻ mặt đó với tao”
“Ngay cả mình cũng không làm ra vẻ mặt như vậy mỗi khi nhắn tin với Eiji”
“Ể? Nhưng mà mình đã cười như điên luôn đó”
“Ghê quá đi”
“Nói vậy đau lòng lắm đó biết không?”
“Dừng việc rắc cơm chó cứ mỗi khi bọn bay có cơ hội lại đi.”
Bọn họ là như vậy đấy. Tôi có thể cảm nhận được hai người họ hợp nhau đến thế nào.
[Hãy ăn thật nhiều vào lần sau nha]
[Ừm, nghe được đó]
Tôi đoán hôm nay dừng lại tại đây là được rồi. Tôi có lẽ cũng sẽ uống—
[À, nhận tiện thì. Pizza cũng có rất nhiều loại, tương tự như pasta phải không? Mình không ràng về nó cho lắm, thế nên cậu có gợi ý gì không, Minori-kun?]
Tôi nghe thấy tiếng thông báo từ điện thoại. Là Shinonome gửi đến.
[Mình đoán vậy. Cơ bản thì mình thích hầu hết các loại, nhưng chắc là mình thích Margherita nguyên bản.]
[A, mình có biết nó. Cùng nhau thử món đó vào lần tới đi]
[Vậy cũng được]
Kết thúc cuộc trò chuyện. Tôi đặt điện thoại của mình xuống—
[Mà này, có rất nhiều thứ mà mình vẫn chưa được ăn.]
[Nhà mình có hơi chút khắt khe. Mình sẽ rất vui nếu thi thoảng cậu có thể cùng ăn với mình, Minori-kun]
Đọc những dòng đó….hai má tôi tự nhiên dãn ra.
[Ừm, tất nhiên rồi]
“Này, đó là gương mặt của một tên đang yêu đúng không?”
“A, phải ha. Đúng là vậy rồi.”
“Sao cậu ta cứ cố chấp nói họ vẫn chỉ là bạn thôi vậy?”
“Cậu biết mà. Cô ấy hẳn cũng thích Minori khi cô cố giữ liên lạc với cậu ấy như vầy.”
“Này, hai người ồn ào quá đấy.”
Khi tôi nói như thế với bọn Eiji, hai người họ cười phá lên.
“Minorin, có thứ gì mà ông không thích không? Nếu không thì mình sẽ gọi như cũ.”
“…Mình không có.”
“Uống coca được chứ?”
“Ừ, như thế cũng được.”
“Ông có muốn món ăn thêm gì không?”
“Vậy đủ rồi.”
“Ừm.”
Nishizawa sau đó gõ vào điện thoại của cô vài lần.
“Nói mình địa chỉ nhà cậu đi. Xong việc rồi thì cậu có thể nhắn tin với bạn gái bao lâu tùy thích.”
“Cô ấy không phải bạn gái “Nhanh lên nào”
Hai người họ mỉm cười toe toét. Rồi tôi đưa cho cô ấy địa chỉ của mình.
Tôi rất muốn nói [Hãy lo việc của hai người trước đi] nhưng lại không muốn dừng việc trò chuyện với Shinonome….
Thế là tôi tiếp tục nhắn tin với Shinonome như tôi đã được bảo.
…Không thể tin được. Tôi không thể tưởng được rằng cuộc trò chuyện có thể kéo dài cho tới lúc pizza được giao đến và bọn tôi bắt đầu ăn.