Acrux Trên Bầu Trời Đêm

chương 12: uy hiếp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Một đêm say rượu.

Sáng hôm sau, lúc Lục Tâm Du tỉnh lại, đầu đau như sắp nổ tung.

Đôi mắt nhắm chặt, giơ tay nắm tóc, trì hoãn một lúc lâu, cho đến khi cảm giác đau đầu không còn quá mãnh liệt nữa, đôi lông mi run rẩy, rốt cuộc cô cũng chậm rãi mở mắt.

Ai ngờ trong chớp nhoáng khi mở mắt ra, cô lại sững sờ.

Vách tường màu trắng, bức màn màu trắng gạo, tủ màu đen...!Toàn bộ căn phòng chỉ có hai tông màu chủ đạo là trắng đen, vô cùng đơn giản.

Lục Tâm Du nhìn chằm chằm quần áo trên tủ đầu giường, trong đầu gần như trống rỗng.

Đây không phải phòng cô!

Đúng lúc này, cửa phòng đóng chặt đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.

Lục Tâm Du ngơ ngác, nhìn sang phía cửa.

Lâm Thâm đứng bên ngoài, mặc áo thun màu trắng, quần dài màu đen, một tay để trong túi quần, thấy Lục Tâm Du tỉnh lại thì nhướng mày cười với cô, "Rốt cuộc cũng chịu tỉnh?"

Lúc Lục Tâm Du thấy Lâm Thâm, đầu tiên là sửng sốt vài giây, sau đó ý thức mới dần thanh tỉnh.

Cô nhớ tối qua cô mang Lâm Thâm đến tiệm cơm nhỏ ở gần trường học, kết quả trong lòng cô khó chịu, uống rất nhiều rượu.

Cho nên...!Cô say?

Tầm mắt cô quét một vòng khắp căn phòng, ngẩng đầu nhìn Lâm Thâm, hỏi: "Đây là nhà cậu?"

Ánh mắt Lâm Thâm chứa vài phần ý cười, đi đến mép giường, "Không phải nhà tôi thì là nhà chị à?"

Lâm Thâm có một căn nhà ở nội thành, ngày thường ở trường học, cho nên căn nhà vẫn luôn để trống.

Anh vừa trả lời cô vừa quỳ một gối bên giường, đưa tay sờ trán cô, sau một lúc lâu, nói: "May là không sốt."

Lục Tâm Du nhìn anh chằm chằm, ngơ ngác.

Lâm Thâm nhếch môi cười, vỗ nhẹ trên trán cô, "Sao? Choáng váng? Mau lên, sửa soạn chuẩn bị ăn sáng."

"Ồ..." Lục Tâm Du mờ mịt hoàn hồn, xốc chăn chuẩn bị xuống giường.

Nhưng nháy mắt khi xốc chăn, đôi mắt cô trợn tròn, gần như là hét lên một tiếng theo phản xạ có điều kiện.

"Quần...!Quần áo tôi đâu!!!"

"Không phải trên người chị sao?"

Lục Tâm Du cúi đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm quần áo trên người mình.

Một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, khó khăn lắm mới che đến đùi cô...

Lục Tâm Du đột nhiên cảm thấy mình sắp phát điên, cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Thâm, hàm răng cắn chặt, giọng rít ra từ kẽ răng, "Cậu, cởi, quần, áo, tôi?"

Lâm Thâm nở nụ cười thiếu đòn, nhướng mày nói: "Không thì sao? Nôn ra cả người, không thay mà trực tiếp ngủ à?" Anh dừng lại một giây, đôi mắt trở nên thâm thúy, đột nhiên cúi người, mặt gần như là dán vào mặt Lục Tâm Du, cười nhẹ nói: "Còn nhớ hôm qua chị nôn vào đâu không?"

Hơi thở anh nóng bỏng, trái tim Lục Tâm Du lại bắt đầu đập loạn, đôi mắt nhìn anh, dần dần, ký ức về tối hôm qua trở nên rõ ràng.

Đôi mắt cô nhìn đũng quần Lâm Thâm theo bản năng.

Hình như tối qua cô nằm bò lên đùi anh...

Lâm Thâm nhìn thấy động tác lén nhìn đũng quần anh của cô, lập tức bật cười, khuôn mặt vui vẻ, "Nhớ rồi?"

Đầu Lục Tâm Du đột nhiên ầm một tiếng, mặt nóng đỏ bừng, tùy tay cầm một cái gối đập vào mặt Lâm Thâm, "Cậu ra ngoài! Mau đi ra!"

Cô đứng lên, cố gắng đẩy Lâm Thâm ra ngoài.

Lâm Thâm vừa lùi lại vừa không khống chế được mà cười to, "Bác sĩ Lục đừng xấu hổ, không sao đâu, tôi không bắt chị phụ trách, nhưng nếu chị muốn phụ trách thì tôi rất vui!"

Lục Tâm Du sắp phát điên, đẩy mạnh Lâm Thâm ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Lưng cô tựa vào cửa, nhắm mắt, không ngừng hít sâu.

Uống rượu gây họa uống rượu gây họa, quả nhiên là không sai!

Cô cúi đầu nhìn chiếc áo trên người mình, kéo cổ áo sơ mi ra theo bản năng, nhìn vào bên trong.

Trời nóng, hôm qua cô chỉ mặc áo sơ mi ở ngoài, bên trong ngoài nội y thì không mặc thêm gì!

"Trời ơi!" Lục Tâm Du đập vào trán mình, nghĩ đến việc cơ thể của mình bị Lâm Thâm thấy hết thì ôm đầu, muốn tìm một cái hang để chui vào.

Cô đi chân trần vào phòng tắm, vừa đi vừa không ngừng an ủi mình trong lòng, quên đi, làm bộ không biết là được, bị thấy mà thôi, cũng đâu thiếu miếng thịt nào.

Từ từ...!Anh và cô không làm gì chứ?!!!

Cả người Lục Tâm Du chấn động, đột nhiên hoảng sợ vọt ra bên ngoài.

Lâm Thâm đang ngồi trên sô pha chơi game, hai chân lười nhác gác trên bàn, thấy Lục Tâm Du đột nhiên đứng trước mặt mình với vẻ mặt hoảng sợ, khóe môi anh nhếch lên, "Bác sĩ Lục muốn phụ trách với tôi à?"

Lục Tâm Du nắm chặt tay, hít thật sâu, rốt cuộc vẫn hỏi, "Đêm qua...!Chúng ta không làm gì chứ?"

Giọng cô rất nhỏ, không cẩn thận thì sẽ nghe không rõ.

Vừa nói xong, mặt đã đỏ bừng.

Lâm Thâm không nghe rõ, nhưng từ khẩu hình miệng của cô, anh vẫn có thể đoán ra, anh nở nụ cười tươi, đột nhiên đứng lên, một tay đặt trên vai Lục Tâm Du, cơ thể hướng về trước, thấp giọng nói bên tai cô, "Bác sĩ Lục đừng sợ, tôi sẽ phụ trách."

Hô hấp ấm áp của anh phả vào tai cô, trong giọng nói trầm thấp là vài phần ý cười không che dấu được.

Lục Tâm Du đột nhiên ngẩng đầu, tràn đầy hoảng sợ, miệng mở nhưng lại không phát ra âm thanh.

Lâm Thâm cười tít mắt, nhìn cô chằm chằm.

Lại thấy đôi mắt cô càng ngày càng đỏ, giống như sắp khóc.

Lâm Thâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó là hoảng hốt, lập tức nói: "Tôi đùa chị thôi bác sĩ Lục! Sao chị ngốc thế? Làm hay chưa làm, chính chị không cảm giác được sao? Lâm Thâm tôi cũng không phải loại người nhân lúc cháy nhà đi hôi của!"

Nước mắt Lục Tâm Du bị chặn lại trong hốc mắt, Lâm Thâm đưa tay sờ mắt cô, nói: "Đừng sợ, tôi sẽ không làm gì chị.

Quần áo chị cũng không phải tôi thay, tôi nhờ cô hàng xóm sang giúp, không thấy, cũng không chạm vào chị, đừng khóc."

"Ai...! Ai khóc!" Lục Tâm Du lập tức cảm thấy xấu hổ, nhưng tưởng tượng đến Lâm Thâm đùa dai với cô lại có hơi tức giận, vừa giận, cô cắn răng hung hăng dẫm lên chân anh.

Lâm Thâm ối một tiếng, ôm chân nhảy dựng lên, làm quá kêu lớn, "Mưu sát chồng nha bác sĩ Lục!"

Lục Tâm Du mím miệng, rõ ràng là sắp giận, nhưng giương mắt nhìn anh, lại không nhịn được mà cười, cô mạnh mẽ kìm chế, xụ mặt hỏi: "Quần áo tôi đâu?"

"Giặt rồi, chưa khô đâu."

"Cậu giặt?"

"Ngoài tôi thì còn ai?"

Lục Tâm Du có hơi kinh ngạc.

Bình thường Lâm Thâm luôn mang dáng vẻ cà lơ phất phơ, không ngờ lại giặt quần áo cho cô?

Nhưng cô vẫn cảm động, giọng ôn hòa đi rất nhiều, "Cảm ơn cậu."

Lâm Thâm mỉm cười, bỏ điện thoại vào túi quần, hỏi: "Muốn ăn gì? Tôi đi xuống mua."

Lục Tâm Du: "Có thể mua thuốc tỉnh rượu cho tôi không, tôi đau đầu."

"Chờ đó." Lâm Thâm cầm chìa khóa, thay giày ra cửa.

Hai giây sau, cánh cửa vừa đóng lại đột nhiên mở ra, Lâm Thâm thò đầu vào.

Lục Tâm Du ngồi trên sô pha, đang chuẩn bị bật TV, thấy Lâm Thâm đột nhiên quay về, cô chớp mắt, hỏi: "Sao cậu về rồi?"

Lâm Thâm không quá yên tâm, dặn dò cô, "Chị đừng chạy đấy, ngoan ngoãn ở nhà đợi."

Lục Tâm Du không nhịn được mà cho anh một ánh mắt xem thường, kéo áo phông, "Tôi muốn chạy, mặc cái này chạy sao?"

Lâm Thâm sửng sốt, sau đó bật cười, nói: "Tôi đi đây bác sĩ Lục, về nhanh thôi."

Tâm tình Lâm Thâm rất tốt, đóng cửa, bước chân nhẹ nhàng xuống lầu.

Lâm Thâm đi rồi, Lục Tâm Du vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra, cơ thể lười biếng dựa vào sô pha, lo lắng chuyện ở bệnh viện, cô lấy điện thoại gọi cho viện trưởng.

Điện thoại nhanh chóng thông, giọng nói sốt ruột của viện trưởng vang lên, "Tôi đang chuẩn bị gọi cho cô đây!"

Trái tim Lục Tâm Du run rẩy, vội hỏi: "Sao thế? Có kết quả điều tra rồi hay sao ạ? Tôi...!Tôi không sao chứ viện trưởng?"

"Bà cụ kia một mực chắc chắn cô đã nhận tiền, Tâm Du, rốt cuộc sao lại thế này?!"

Lục Tâm Du đột nhiên đứng dậy khỏi sô pha, "Viện trưởng, tôi không lấy thật!"

"Tôi tin cô không lấy thì có ích gì? Vấn đề là giờ cấp trên đã nghiên cứu xem nên xử phạt cô thế nào rồi!"

Lục Tâm Du ngơ ngẩn, sự lạnh lẽo khuếch tán từ xương cột sống đi lên, cô nắm chặt điện thoại, khớp xương trở nên trắng bệch, giọng run rẩy, "Tôi sẽ bị đuổi việc sao?"

.

.

Lâm Thâm xuống lầu mua bánh và sữa tươi cho Lục Tâm Du, sau đó lại đến tiệm thuốc mua thuốc tỉnh rượu.

Mở cửa, anh hô lớn, "Bác sĩ Lục, ăn sáng."

Vào phòng, đóng cửa lại, anh quay đầu mới phát hiện Lục Tâm Du cuộn tròn trong góc sô pha, hai tay ôm đầu gối, vùi đầu trong khuỷu tay.

Cả người cô co lại, nhìn rất đáng thương.

Trong lòng Lâm Thâm căng thẳng, bước qua, "Bác sĩ Lục...!Lục Tâm Du."

Anh đưa tay đỡ bả vai cô, cô chôn đầu không chịu ngẩng lên.

Anh dứt khoát giữ đầu cô, ép cô ngẩng đầu.

Lục Tâm Du bị bắt ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hồng nhìn Lâm Thâm.

Lâm Thâm giật mình, vội hỏi: "Sao thế? Sao mắt chị đỏ vậy?"

Lục Tâm Du vốn còn có thể chịu đựng, nhưng vừa thấy Lâm Thâm, cảm xúc kiềm chế dưới đáy lòng ùn ùn trào dâng, nước mắt không thể khống chế, rơi xuống, bả vai cô run rẩy.

Lâm Thâm đau lòng, ôm cô vào lòng, dịu dàng vỗ lưng cô, "Không sao đâu, đừng sợ." Anh dừng một lát, hỏi: "Là chuyện bệnh viện sao?"

Lục Tâm Du gật đầu, đột nhiên nghẹn ngào: "Nếu tôi thất nghiệp thì sao đây?"

"Không thể nào, bác sĩ Lục của chúng ta tốt như vậy, sao có thể thất nghiệp.

Dù có thất nghiệp thật cũng không sợ, tôi nuôi chị."

Lục Tâm Du sửng sốt, ngẩng đầu lên từ trong ngực Lâm Thâm, hai mắt đẫm lệ nhìn anh.

Lâm Thâm dịu dàng xoa đầu cô, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ, vẻ mặt rất nghiêm túc, "Tôi nói thật đấy, bác sĩ Lục."

Lục Tâm Du nhìn vào mắt anh, trong lòng đột nhiên hoang mang rối loạn, cô lau nước mắt, im lặng dời mắt đi, dịch sang bên cạnh một chút.

Lâm Thâm thấy cô tránh né, anh nghĩ lại, nghiêm túc nói: "Chị đừng nghĩ nhiều, chuyện này, cũng không phải không có đầu mối."

Lục Tâm Du ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh, "Có ý gì?"

"Hôm qua chị nói, người nhét bao lì xì cho chị là một bà cụ?"

"Đúng vậy, sao thế?"

Lâm Thâm nhớ đến buổi tối đến bệnh viện tìm Lục Tâm Du, nhìn thấy đám người Triệu Khôn ở cửa, hình như ở giữa có một bà cụ.

Một đám người thấy anh thì lập tức tản ra, lúc đó anh không nghĩ nhiều, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, mới cảm thấy có gì đó không ổn.

"Tóm lại là chị ngoan ngoãn ăn sáng trước, chuyện khác không cần quá lo lắng." Nói xong, anh đứng lên, đến phòng bếp lấy ấm nước đến, đổ nước vào tô, hâm nóng hộp sữa bò, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lục Tâm Du.

Mấy câu Lâm Thâm nói rất mơ hồ, nhưng hình như là có ý sâu xa.

Lục Tâm Du đột nhiên tỉnh táo, ngồi trước mặt anh, ôm lấy cánh tay anh, như bắt được một cọng rơm cứu mạng, nôn nóng hỏi: "Cậu có cách gì sao? Có phải cậu biết ai hại tôi không?"

Tầm mắt Lâm Thâm dừng ở bàn tay Lục Tâm Du trên cánh tay anh, hơi cúi đầu, miệng có nụ cười, "Muốn biết?"

Lục Tâm Du không ngừng gật đầu, "Muốn!"

"Đồng ý làm bạn gái tôi, tôi sẽ nói cho chị."

Lục Tâm Du mím môi, không hé răng.

Lâm Thâm nhìn cô chằm chằm, cười một tiếng, cầm bánh và sữa tươi trên bàn, nhét vào tay cô, "Được rồi, không đùa chị nữa, ăn sáng trước đi."

Lục Tâm Du cúi đầu nhìn, lại là bánh kem blueberry, khuôn mặt cô nhăn lại, "Sao lại là bánh kem, tôi béo lên rồi."

Cơ thể Lâm Thâm lười biếng tựa vào sô pha, nhìn cô cười, nói: "Không sao, dù gì tôi cũng không chê chị."

Lục Tâm Du: "..."

Lục Tâm Du ở nhà Lâm Thâm đến tối, thay lại quần áo của mình, cùng Lâm Thâm về nhà.

Xe đỗ ở dưới lầu, Lục Tâm Du vẫn không nhịn được mà hỏi anh một câu, "Có phải cậu biết ai ngáng chân tôi không?"

"Ừ, chắc thế." Lâm Thâm cũng không gạt cô.

Lục Tâm Du mím môi, giơ tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo anh, "Lâm Thâm, bạn học Lâm, cậu nói cho tôi được không?"

"Được chứ, chị làm vợ tôi, tôi sẽ nói cho chị." Lâm Thâm nhướng mày bật cười, đèn đường chiếu vào xe, trong không gian tối tăm, ánh đèn vàng ấm áp tạo nên một vầng sáng, khiến không khí trở nên mập mờ.

Lâm Thâm mỉm cười, ánh mắt xoáy sâu vào Lục Tâm Du.

Lục Tâm Du nắm chặt tay, hai người im lặng nhìn nhau một lúc lâu, không ai nói chuyện.

Lâm Thâm đột nhiên cúi người, môi sát ngay bên tai Lục Tâm Du, "Bác sĩ Lục, thế nào? Đồng ý với tôi, tôi sẽ nói cho chị."

Hơi thở đàn ông khiến tai cô đỏ ửng, cách gần như vậy.

Trái tim Lục Tâm Du đập loạn, cả khuôn mặt đỏ như sắp nổ tung.

Cũng may đèn đường mờ ảo, không thấy rõ lắm.

Cả người cô căng chặt, giọng kiềm chế để không run rẩy, "Không, không nói thì thôi, tôi tự nghĩ."

Nói xong, cô cởi đai an toàn, xuống xe, chạy nhanh vào tòa nhà, nhưng tim vẫn đập rất nhanh, quanh hô hấp là mùi hương trên người Lâm Thâm, mùi thuốc lá cùng mùi bạc hà hòa quyện nhau, dường như có thể hút hồn người ta.

Lục Tâm Du cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, dứt khoát chạy nhanh hơn.

Giống như một con thỏ hoảng loạn.

Lâm Thâm ngồi trong xe, nhìn bóng dáng Lục Tâm Du hốt hoảng chạy đi, ý cười trong mắt càng sâu hơn, thêm vài phần cưng chiều.

Anh vẫn dõi mắt nhìn theo, cho đến khi con thỏ hoảng loạn chạy vào thang máy, mới thu hồi tầm mắt.

Vừa thu hồi tầm mắt, điện thoại đột nhiên vang lên, Từ Minh gửi tin nhắn tới: Anh Thâm, tối qua đi đâu thế? Sao lại không về?

Lâm Thâm mỉm cười, trả lời, "Ở với bác sĩ Lục."

Đầu kia điện thoại, Từ Minh kích động nói lớn, "Trời ạ! Anh và bác sĩ Lục cặp với nhau?!"

Lâm Thâm cười vui vẻ, đắc ý đáp lại, "Vẫn chưa, nhưng mà chắc là sắp rồi."

Truyện Chữ Hay