Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Nửa tiếng sau, Lâm Thâm mang Lục Tâm Du đến một phòng tập Tae Kwon Do.
Trong lòng Lục Tâm Du vẫn khó chịu, nhưng cảm xúc đã ổn định hơn không ít.
Thấy phòng tập Tae Kwon Do, cô giương mắt hỏi Lâm Thâm, "Chính là nơi này sao?"
Lâm Thâm nhướng mày cười, "Ừ, đánh với chị một lát, đánh xong tâm tình sẽ tốt hơn." Anh đưa tay giữ chặt tay Lục Tâm Du, kéo cô vào bên trong.
Vào trong, anh tìm một bộ quần áo cho Lục Tâm Du thay.
Lục Tâm Du ở bên ngoài làm nóng người, Lâm Thâm cũng đi vào thay quần áo.
Lúc ra, thấy Lục Tâm Du đang khởi động, hoạt động cổ tay cổ chân, anh không khỏi nở nụ cười, "Vừa nhìn đã biết là quen tay, bác sĩ Lục, nhớ nhường tôi nha."
Lục Tâm Du đã làm nóng người, nhìn anh, nói: "Quyền cước không có mắt!"
Lâm Thâm vừa đến, cô đã nhấc chân quét qua chỗ anh.
Lâm Thâm nghiêng người né tránh, Lục Tâm Du nắm tay, quay người lại thêm một đá khác, Lâm Thâm giơ tay cầm mắt cá chân cô, cười nói, "Quả nhiên là bác sĩ Lục không nhường."
"Là cậu dẫn tôi đến chơi!" Lục Tâm Du trả lời, giọng vang lên trong phòng tập trống, còn bị dội lại.
Một chân cô bị cầm, một tay khác nâng lên, hướng về bả vai Lâm Thâm.
Đánh hơn nửa tiếng đồng hồ, Lâm Thâm gần như chỉ ở trạng thái phòng ngự, không xuống tay với cô.
Lục Tâm Du đánh đến mức người toàn mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, thắng bại chẳng phân biệt, tức giận kêu lên: "Cậu cũng đánh đi chứ!"
Lâm Thâm cười, "Tôi không nỡ."
"Đừng nhiều lời, nhanh lên!" Cô đã xem Lâm Thâm là bao cát một lúc lâu rồi.
"Muốn tôi phản công thật?" Lâm Thâm vừa tránh né cú đá của Lục Tâm Du vừa cười hỏi cô.
"Đừng có..."
Nhân lúc Lục Tâm Du không để tâm, Lâm Thâm đột nhiên nắm bả vai cô, quật ngã.
Lục Tâm Du hoảng hốt, hét lên một tiếng, cả người ngã xuống đất, cô nhắm chặt mắt theo bản năng, nhưng khi ngã xuống, không hề xuất hiện đau đớn như dự kiến.
Không biết Lâm Thâm lót ở dưới thân cô khi nào, cả người cô đang ghé vào người anh.
Vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười của Lâm Thâm, "Tôi vừa mới làm rồi đấy, kêu tôi phản công, một chiêu chị cũng không tiếp được."
Cơ thể Lục Tâm Du nằm trên người Lâm Thâm, hai người mặt đối mặt, ở giữa chỉ cách nhau một khoảng bàn tay, khi nói chuyện, hô hấp nóng bỏng phả vào mặt cô.
Trái tim Lục Tâm Du đập mạnh, đôi mắt ngơ ngẩn nhìn anh, lại quên mất đứng dậy.
Trong phòng luyện tập không có ai, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Ánh mắt Lâm Thâm dần trở nên nóng bỏng, thấp giọng hỏi: "Bác sĩ Lục, tim đập nhanh à?"
Cả người Lục Tâm Du cứng đờ.
Tay phải Lâm Thâm bỗng nhiên đặt lên eo cô, nhẹ nhàng đẩy cô đến gần mình hơn một chút.
Khoảng cách giữa hai người càng gần hơn, đến mức đôi môi gần như sắp chạm vào nhau.
Lục Tâm Du vô ý thức mở to hai mắt, không biết mình làm sao, chỉ cảm thấy cả người tê dại, không hề né tránh.
Không khí như bị biến mất, Lục Tâm Du cảm thấy mình sắp không thở nổi.
Kẹt...
Đột nhiên, cửa phòng tập bị đẩy ra, có người bước vào.
Chắc không ngờ bên trong là cảnh tượng thế này, người tới rất có cảm giác áy náy khi làm hỏng chuyện tốt của người khác, vội vàng lên tiếng, "Ngại quá, ngại quá! Hai người cứ tiếp tục đi nha!"
Nói xong, người kia vội vàng ra ngoài, cửa cũng đóng lại.
Nhưng mà, xảy ra chuyện như thế, Lục Tâm Du đã hoàn toàn tỉnh táo lại, mặt vô cùng nóng, hoảng loạn bò dậy khỏi người Lâm Thâm, tim đập nhanh đến mức không nghĩ gì nổi, chỉ ngồi giữa đất, giả vờ bình tĩnh sửa sang lại quần áo và tóc.
Lâm Thâm cũng ngồi dậy, nhìn Lục Tâm Du trong chốc lát, đột nhiên đến bên tai cô, giọng nói không dấu được sự vui vẻ, "Bác sĩ Lục, chị đỏ mặt cũng đẹp."
Cả người Lục Tâm Du cứng đờ, trừng mắt với anh.
Lâm Thâm nhìn cô, cả khuôn mặt tràn ngập ý cười.
...! Lục Tâm Du cảm thấy, dáng vẻ này của anh thật sự rất thiếu đòn, vì thế không nhịn được mà đưa tay đẩy anh, "Đánh cậu đấy, có tin không?"
Lâm Thâm cố ý ngã xuống đất, cánh tay trái chạm đất trước, lập tức ra vẻ khoa trương che cánh tay lại, "Trời ạ, bác sĩ Lục, gãy tay rồi, chị phải phụ trách!"
Lục Tâm Du nhìn anh làm bộ làm tịch, không khỏi bật cười, đứng lên, duỗi chân đá nhẹ anh một cái, "Đừng giả bộ nữa, tôi đi thay quần áo, lát nữa mời cậu ăn cơm."
.
.
Lục Tâm Du đến phòng thay đồ tắm rửa một lát, thay quần áo, sau đó ra ngoài.
Lâm Thâm gửi tin nhắn, nói đang ở bên ngoài chờ cô.
Ra khỏi phòng Taek Won Do, cô thấy Lâm Thâm với áo phông trắng quần đen đang lười biếng dựa vào tường, trong miệng ngậm một điếu thuốc, làn khói xanh trắng lan tỏa.
Lục Tâm Du nhìn anh trong chốc lát, Lâm Thâm cũng nhìn cô, đáy mắt có ý cười sâu xa.
Lục Tâm Du kiềm chế nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói một câu, "Bớt hút thuốc đi."
Lâm Thâm lại trưng ra nụ cười thiếu đòn, nhìn cô nói: "Quản tôi à? Làm vợ tôi đã."
Lục Tâm Du: "..."
Lục Tâm Du cảm thấy hình như mình lại nói vô nghĩa, cô khoanh tay, quay đầu đi phía trước.
Lâm Thâm dập tàn thuốc, ném vào thùng rác, sải bước dài đuổi theo, đưa tay ôm bả vai Lục Tâm Du, "Bác sĩ Lục, tôi nghiêm túc đấy, chị suy xét chút đi."
Lục Tâm Du: "..."
"Thật đấy, suy xét chút đi, xin chị đó."
Lục Tâm Du: "Cậu có thể im lặng một lát được không?"
"Chị suy xét, tôi sẽ im lặng."
Rốt cuộc Lục Tâm Du cũng bùng nổ, nghiêng đầu liếc anh, "Lâm Thâm, cậu có thấy mình ấu trĩ không?"
Lâm Thâm: "..."
.
.
Lục Tâm Du đến một tiệm cơm nhỏ ăn cơm.
Xe lái vào ngõ nhỏ, Lâm Thâm nhìn lướt qua mọi nơi, "Nơi này rất quen đấy, trường học bọn tôi ở gần đây."
Lục Tâm Du dừng xe, nói: "Trường đại học của tôi ở ngay bên cạnh, trước đây lúc đi học thường cùng bạn cùng phòng đến tiệm cơm nhỏ này ăn, chủ quán bán đồ ăn đã lâu, hương vị rất ngon, số lượng cũng nhiều.
À, còn có rượu trái cây họ tự ủ, bên ngoài không mua được."
"Con ngõ nhỏ này cũng có chỗ tốt như thế?" Bình thường Lâm Thâm hay qua đây, diện tích quá nhỏ, vị trí cũng hẻo lánh, không ngờ lại có rượu.
"Thứ tốt luôn ở chỗ không ngờ đến." Lục Tâm Du mang anh vào tiệm cơm.
Tiệm cơm không lớn, chỉ có vài bàn nhưng dọn dẹp khá sạch sẽ.
Bên cửa sổ có chút cây xanh, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, bồn hoa bên cửa sổ được tắm nắng, bừng bừng sức sống.
Buổi chiều, có lẽ là chưa đến giờ cơm, bên trong tiệm yên ắng, chưa có khách.
Chủ quán ngồi ở cái ghế trong tiệm, đeo kính lão xem báo.
Trước cửa có một chú chó đang lười biếng ngửa bụng phơi nắng.
Dường như chú chó gặp được người quen, xoay người nhảy lên, kích động vòng quanh Lục Tâm Du.
Lục Tâm Du ngồi xuống, mỉm cười bắt tay với nó, "Tiểu Hắc, nửa năm không thấy, mày lại mập lên rồi."
Tiểu Hắc vây quanh cô, rên ư ử, như đang nói chuyện với cô.
Thấy động vật đáng yêu, tâm tình Lục Tâm Du đột nhiên trở nên rất tốt, lúc thì sờ đầu Tiểu Hắc, lúc thì bắt tay với nó.
Cô cười đến mức cong cả mắt, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt trắng trẻo của cô, cả người nhìn dịu dàng hơn không ít.
Lâm Thâm ở bên cạnh nhìn, đáy mắt cũng toàn sự dịu dàng.
Bà chủ quán đi ra, thấy Lục Tâm Du, kích động giữ tay cô, "Tâm Du, lâu rồi cháu không tới."
Lục Tâm Du đứng dậy, cười chào hỏi, "Cháu chào cô, gần đây làm ăn thế nào?"
"Cũng được, miễn cưỡng có thể sống qua ngày." Nói xong, bà kéo Lục Tâm Du vào trong, Lâm Thâm cũng đi theo phía sau.
Bà chủ quán đưa mắt nhìn Lâm Thâm, vẻ mặt mờ ám, hỏi: "Tâm Du, đây là bạn trai cháu à?"
"Cậu ấy..."
"Đúng vậy, mắt nhìn của cô thật chuẩn." Lục Tâm Du còn chưa kịp phủ nhận, Lâm Thâm đột nhiên chen ngang.
Bà chủ quán cười tươi, "Cô nhìn quá đúng! Tâm Du, ánh mắt cháu thật tốt, chàng trai này không tồi đâu, vừa nhìn hai đứa đã thấy có tướng phu thê."
Lục Tâm Du: "...Hả..."
Tướng phu thê, cái quỷ gì thế?
"Tâm Du, vẫn là mấy món cũ à? Có muốn gọi chút rượu không?"
"Lấy một ít đi ạ, cháu muốn uống rượu mơ của chú."
"À, cháu ngồi chờ một lát, cô mang lên ngay."
"Cảm ơn cô."
Lục Tâm Du tìm một bàn gần cửa sổ, ngồi xuống, Lâm Thâm ngồi đối diện cô, nhếch môi cười, đến gần cô, nói: "Bác sĩ Lục, nghe thấy chưa, mọi người đều nói hai chúng ta có tướng phu thê."
Lục Tâm Du nhìn anh, "Cho nên?"
"Nói lên quần chúng mắt sáng như tuyết."
Lục Tâm Du trợn mắt với anh, không muốn để ý đến.
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, rượu mơ tinh khiết thơm ngọt, Lục Tâm Du đổ ra ly, cầm lên nhấp một ngụm.
Tuy là rượu trái cây, nhưng vẫn hơi cay, cô nheo mắt, bị cay rụt cổ lại.
Lâm Thâm nhìn cô, chứng kiến từng biểu cảm, lúc cô nheo mắt lại, đáng yêu như một con hồ ly.
Anh nhìn cô, trong mắt ngoại trừ yêu thích lại thêm vài phần cưng chiều.
Lục Tâm Du uống thử, rót cho Lâm Thâm một ly, "Cậu nếm thử đi."
Rót xong, cô cụng ly với Lâm Thâm, sau đó ngửa đầu uống một ly.
Uống xong một ly thì lại rót đầy, ngửa đầu uống tiếp.
Lâm Thâm nhìn dáng vẻ muốn say của cô, nghĩ lát nữa phải lái xe, anh không uống nữa, để ly rượu xuống.
Ông chủ xem báo vừa nãy cũng đi đến, nói với Lục Tâm Du: "Bác sĩ Lục, mấy hôm trước chú thấy cháu trên TV, quay rất đẹp."
Ba chữ "Bác sĩ Lục" đánh vào tim Lục Tâm Du, cô đột nhiên run lên.
Vài ly rượu xuống bụng, lại nghĩ đến mình đang bị tạm thời cách chức.
Cô khựng lại trong chốc lát, đưa tay rót rượu cho mình tiếp, "Công việc bác sĩ này, cường độ làm việc rất lớn, thời gian làm việc liên tục, bình quân mỗi ngày ngủ không đến sáu tiếng đồng hồ."
"Chị uống ít thôi." Lâm Thâm đè tay Lục Tâm Du lại, nhíu mày.
"Cậu biết chuyện gì vừa xảy ra không?"
Lâm Thâm nhớ tới lúc Lục Tâm Du đi vào văn phòng viện trưởng, anh có nghe thấy một vài bác sĩ châu đầu ghé tai nói mấy câu, là chuyện nhận tiền của bệnh nhân.
Lâm Thâm đau lòng nhìn cô, nắm chặt tay cô, "Lục Tâm Du, tôi tin chị."
Ánh mắt anh kiên định.
Lục Tâm Du nhếch môi, nói: "Cậu tin tôi thì có ích gì? Giờ tôi đang bị tạm thời cách chức, người tôi cứu lại đi vu oan tôi."
Cô càng nghĩ, trong lòng càng khó chịu, cứ uống hết ly này đến ly khác, "Cậu nói xem, làm bác sĩ có ý nghĩa gì không? Còn không bằng đi bán hồ lô ngào đường!"
Cô uống không ít rượu, đã hơi say, nằm trên bàn, đôi mắt hơi nhắm, khóe mắt có nước mắt tràn ra, mơ màng nói: "Từ khi còn nhỏ, người khác hỏi tôi sau này muốn làm gì, tôi nói bán kẹo hồ lô, mọi người liền mắng tôi không biết cầu tiến.
Nhưng bán kẹo hồ lô thật tốt, mùa hè ngồi dưới bóng cây, vừa nhìn người qua đường tới tới lui lui, vừa rao hàng, lúc thèm ăn còn có thể ăn một chuỗi...!Sống đơn giản biết bao..."
Lâm Thâm đứng lên, nâng cô dậy khỏi ghế, "Lục Tâm Du, chị say rồi."
Cơ thể Lục Tâm Du tựa vào người Lâm Thâm, đầu vùi vào ngực anh, hàm hồ nói: "Ngay...!Ngay cả cậu cũng bắt nạt tôi, bị, bị cách chức tạm thời, cậu...!Cậu không gọi tôi là bác sĩ Lục..."
Lâm Thâm thanh toán tiền, đỡ Lục Tâm Du ra ngoài, nghe thấy cô lẩm bẩm, vừa bực mình vừa buồn cười, "Ai muốn gọi chị là bác sĩ Lục, ông đây muốn gọi chị là vợ, chị dám trả lời không?"
Lâm Thâm mở cửa ghế phụ lái ra, để cô ngồi vào.
Đầu Lục Tâm Du choáng váng, bám lấy Lâm Thâm không buông.
Lâm Thâm nâng mặt cô lên, đưa tay sờ trán cô, vô cùng nóng.
Anh nhíu mày, không nhịn được mà mắng một cậu, "Không biết uống còn uống nhiều như vậy."
Anh buông cô ra, đóng cửa ghế phụ lái, sau đó qua bên kia, mở cửa, ngồi vào, nghiêng người tìm chìa khóa xe Lục Tâm Du, "Chìa khóa đâu?"
Đầu Lục Tâm Du lệch qua, không đáp.
Lâm Thâm không còn cách nào, đành phải tự mình tìm, cuối cùng cũng tìm ra trong túi xách cô.
Lục Tâm Du đột nhiên bắt lấy tay anh, ánh mắt mơ màng nhìn anh, "Đừng đưa tôi về nhà."
Lâm Thâm hơi giật mình, "Sao thế?"
"Mẹ tôi sẽ lo lắng." Lục Tâm Du nhắm mắt lại, lẩm bẩm.
Lâm Thâm lái xe đến nhà của anh ở nội thành, Lục Tâm Du ngủ trong xe một lát, lúc gần đến nhà thì đột nhiên tỉnh lại, hạ cửa kính xuống, đầu vươn ra.
"Fck! Chị muốn chết à!" Lâm Thâm hoảng sợ, túm cô trở về.
Lục Tâm Du bị túm đến gần anh, trong miệng lẩm bẩm, "Tôi muốn nôn..."
Vừa dứt lời, một tiếng "ọe" vang lên, cô ghé vào đùi Lâm Thâm, phun ra hết.
Lâm Thâm đột nhiên phanh gấp, kéo Lục Tâm Du ra, khuôn mặt tối sầm, hàm răng cắn chặt, "Lục Tâm Du! Đồ ngốc này, nôn ở đâu đấy!"
Lâm Thâm cúi đầu nhìn đũng quần mình, gân xanh ở thái dương nảy lên.
Đồ ngốc này, đúng là biết tìm vị trí!