Sau màn chào hỏi ko hợp lẽ thường, Tiêu phi Tiêu Cẩm Ý mới chợt nhớ nha bọn họ đang đứng hóng gió phơi nắng " tâm sự" vội vàng kéo mẫu tử Tiêu gia vào Phỉ Túy cung siêu xa hoa và cũng vô cùng tục khí của mình.
Tiêu Trường Phong đảo mắt thấy muội muội mĩ nhơn đang nhìn mình dè dặt, đành khuyến mãi nụ cười chỉ thấy răng ko thấy mắt làm tiểu cô nương ngượng ngùng.
Gì vậy trời???? Cười với em gái , mà cũng đỏ mặt??? Nữ tử cổ đại da mặt mỏng quá đó. Chứ ở thế kỉ á.... hớ hớ, ví dụ cọc đi tìm trâu đầy ra, nào có xấu hổ gì đâu.
Y hoàn toàn ko nghĩ rằng mình thuộc thành phần mình đồng da sắt mặt bê tông, dây thần kinh xấu hổ đã đứt từ lâu. Còn bày đặt da mặt mỏng??? Xí... thay mặt nhân dân khinh bỉ chú.
-Nương nương...- Tiêu phu nhân lên tiếng
- Dừng, nương nương gì chứ , bộ tẩu ko biết tên ta à? - Tiêu phi ko nhịn đc cắt ngang, trời đất chứng giám , tiếng nương nương nghe ớn thấy mồ....
- Đc rồi , Cẩm Ý, muội đừng hồ nháo nữa...- Tiêu phu nhân bảy tỏ mình bất lực vs vị mặt trơ chán bóng này.
- Tuyết nhi, lại đây nương xem nào, nhớ nương ko...- Nàng ko kìm đc chua xót
Tiêu Trường Phong ko rảnh nghe đám nữ nhân tâm sự, toàn chuyện lông gà vỏ tỏi, thế mà nói hào hứng thế, đúng là ko hiểu nổi nữ nhân mà.
À mà nói mới nhớ, xuyên về cổ đại mà ko đi ngắm mĩ nhân phen thật là phí của trời, nói ko chừng Lão Diêm già dê kia còn dựng ngón giữa khinh bỉ mình trận ấy chứ. Mà ở đâu nhiều mĩ nhơn nhất? Đáp án chính là Hoàng cung. Vào đc trong cung làm gì có ai xấu bao giờ ... chậc chậc... mĩ nhân thiên kiều bá mị mà chỉ có mỗi mình lão Hoàng đế hưởng. Nào có lí đó, chả có nhẽ.....
Y xuất thần nhìn vào một góc cười cổ quái mà ko biết rằng sau khi y rời cung, tại Ngự thư phòng.
Một nam tử toàn thân áo đen ẩn vào đống than bảo đảm tìm ko ra bởi vì hơi thở của hắn cực nhẹ, ko phải cao thủ võ học sẽ ko phát hiện ra, hắn quỳ gối trước một nam nhân mặc hoàng bào minh sắc, toàn thân toát ra khí thế uy nghiêm bất khả xâm phạm, khuôn mặt dù bảo dưỡng tốt cũng ko che đi đc nét già nua.
Trẫm đã già..... bao lần Hoàng đế tỉnh lại trong đêm, bên cạnh là phi tử trẻ tuổi nhưng lòng Hoàng đế ko khỏi bùi ngùi...... Nghĩ đến Tiêu gia quân đội hùng hậu , nghĩ đến Tiêu Sơ Lâu tuổi chưa quá kì tài ngút trời rực rỡ mạnh mẽ như chúa tể sơn lâm, ko biết còn kìm chế Tiêu gia đến khi nào. Tiêu Cẩm Ý là một nữ nhân hào kiệt, nếu là nam nhi thì giờ ko biết chừng đã có Tiêu soái rổi.... nếu ngày nào đó Tiêu Sơ Lâu tạo phản , chắc chắn nàng ta sẽ mặc giáp giết từ Hoàng cung giết ra cổng thành , mở cửa thành nghênh đón Tiêu gia quân mất.... mà giết cũng ko đc. Hai huynh đệ nhà này tinh hơn khỉ, tưởng trẫm ko bẫy dập gì ư??? Nhưng mà toàn bị đánh cho hiện nguyên hình thôi.
Vốn hai huynh đệ Tiêu gia đã khó đối phó lắm rồi. Nay còn thêm Trưởng tử Tiêu gia Tiêu Trường Phong cũng ko phải đậu vừa rang, võ công ko có mà liếc mắt cái đã phát hiện ra Ảnh vệ cao thủ Hoàng gia.... tâm nhãn này ai bì kịp...
Tiêu gia nhân tài xuất hiện lớp lớp tre già măng mọc, còn Hoàng gia thì sao? Nhớ đến đám Hoàng tử , Công chúa của mình, Hoàng đế ko nhịn đc thở dài thườn thượt , ai ngờ hụt hơi tí thì sặc chết. Hoàng tử thì kiêu ngạo hống hách, tầm nhìn hạn hẹp, cho rằng trên đời ko ai bằng bổn Hoàng tử, còn Công chúa thì kiêu xa dâm dật, bao nhiêu vụ bê bối làm Hoang gia mất hết mặt mũi. Có Thái tử Lăng Ngạo Quân còn tạm đc. Chỉ là hơn so với đám huynh đệ thôi chứ đứng trước lão hồ ly Tiêu Sơ Lâu kia thì chả khác gì tiểu hài tử cả....
Giang sơn Lăng thị Hoàng tộc đáng lo.
Ko biết làm gì mới diệt đc Tiêu gia đây.
Câu này Tiêu Trường Phong cũng rất muốn biết. Hôm nay biết sự lợi hại của Tiêu phi cô cô rồi, ắt hẳn vị phị thân Tiêu soái trong truyền thuyết kia còn khủng bố hơn. Thế thì sao lại bị diệt tộc? Y ko tin mấy cái mưu tính sứt sẹo của nữ chính có thể lật đổ thế gia tướng môn trăm năm đc. Vì đứng trước sức mạnh tuyệt đối mưu kế chỉ là rắm chó. Có điều có vị tác giả não tàn kia ở đây thì cái gì mà chả có thể. Nếu vị tác giả này viết nam chính sinh con y cũng tin. Thế giới Mary Sue mà ... ko logic thì sao chớ. Tác giả nickname Diêm lão đại bày tỏ.